Editor: Trầm Âm



Từ Thanh Thanh cảm thấy chính mình hiện giờ cũng coi như đã bước nửa bước vào Kim Đan, tuy rằng tu vi còn bị ức chế, nhưng so với Minh Ca chỉ dựa vào đan dược thì còn mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa, nàng  ta có rất nhiều pháp khí cực phẩm, nàng ta cũng không tin rằng mình đánh không lại Minh Ca.



"Nguyên lai là sư tỷ đã kết đan, trách không được đại sư huynh lại đánh không thắng được sư tỷ!" Lúc này Từ Thanh Thanh còn không quên mỉm cười với Minh Kiếm luôn quan sát tình hình ở dưới đài, thuận tiện còn giải vây cho hắn.



Mọi người quả nhiên kinh ngạc, trách không được đại sư huynh thua bi thảm như vậy, nguyên lai là đối thủ quá lợi hại, không ở cùng một cấp bậc.



"Ngươi cũng không tồi, đã bước nửa bước vào Kim Đan, nhìn dáng vẻ đã sớm có thể kết đan, nhưng vẫn luôn áp chế đi. Không nghĩ tới, tu vi của ngươi so với đại sư huynh thiên tư thông minh còn muốn cao hơn? Ngươi có bí quyết tu luyện gì sao? Ngươi cùng đại sư huynh quan hệ tốt như vậy, sao lại không chia sẻ cho đại sư huynh một chút?" Minh Ca không mềm không cứng, nói ngược trở về.



Mọi người đều không nghĩ tới, Từ Thanh Thanh thế nhưng đã bước nửa bước vào Kim Đan. Đặc biệt là Minh Kiếm, hắn càng thêm kinh ngạc, cái này quả thực giống như một đạo thiên lôi đánh ở trên người hắn. Hắn thế nhưng lại không lợi hại bằng tiểu sư muội của mình!



Bí quyết tu luyện của Từ Thanh Thanh tất nhiên là song tu. Đối diện với ánh mắt của Minh Ca, nàng ta cảm thấy Minh Ca giống như nhìn thấu nàng ta, ánh mắt nhìn nàng ta đầy trào phúng. Sao có thể, việc nàng ta cùng sư phụ song tu cũng không có ai biết, Minh Ca nửa chết nửa sống ngủ mười năm, càng không có khả năng biết!



Sư phụ A Uyên nói, lần này nàng ta từ bí cảnh trở về, sau khi kết đan liền tuyên bố với mọi người rằng bọn họ muốn kết thành đạo lữ. Nghĩ như vậy, trong lòng Từ Thanh Thanh lại thêm vài phần tự tin. Nàng ta nhìn Minh Ca, trên mặt nhu hòa, giọng nói thanh thúy, "Sư tỷ, xin thỉnh thủ hạ lưu tình!"



Dứt lời, nàng ta liền hướng về phía Minh Ca đánh tới.



Cho dù nàng ta không thắng được, bị Minh Ca đánh cho trọng thương, A Uyên cũng nhất định sẽ đứng về phía nàng ta. Từ Thanh Thanh đối với Minh Ca tâm sinh chán ghét! Nàng ta cũng nhân cơ hội này để biết được trong lòng A Uyên, vị trí của nàng ta cùng sư tỷ rốt cuộc là ai quan trọng hơn!



Ý tưởng của Từ Thanh Thanh rất tốt, rất cường đại, chỉ là nàng ta còn chưa kịp lại gần Minh Ca thì đã cảm thấy một cổ tử hàn khí từ đáy lòng toát ra, răng rắc. Tay nàng ta bị đông lạnh, thân mình cùng hai chân cũng bị đông cứng. Nàng ta vẫn duy trì tư thế xuất kiếm, tiếp theo, trong nháy mắt liền bị đông thành khối băng......



Minh Ca nhìn thấy Từ Thanh Thanh, nàng cảm thấy dù có trêu đùa thì nàng ta cũng không có tư cách. Nữ nhân này làm người ta cảm thấy quá ghê tởm, Minh Ca liền chán ghét, quyết đoán một chiêu chiến thắng!



Mọi người dưới đài.....



Mọi người còn đang chờ Từ Thanh Thanh phá băng ra sau đó cùng Minh Ca tiếp tục đại chiến 300 hiệp, chờ a chờ a, thế nhưng khối băng kia cứ đứng yên một chỗ giống như đã không còn động tĩnh.



Chưa từng có màn tỷ thí nào nhanh như vậy. Chẳng lẽ nửa bước Kim Đan đối đầu với Kim Đan kỳ chính thức, chính là không thể có nửa điểm khí lực để đánh trả như vậy sao? Thực cường đại làm cho mọi người hâm mộ!



Đại trận trên đài mở ra, trọng tài muốn tuyên bố Minh Ca thắng, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, bọn họ còn chưa biết thân phận của Minh Ca.



Tô Uyên vừa mới nghe đệ tử bẩm báo cong, liền đi ra ngoài một chuyến. Không nghĩ tới, khi hắn trở lên đài, liền nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của mọi người như vậy.



"Nữ oa này là đồ đệ của ai, đem thuộc tính băng phát huy lợi hại đến như vậy, thật là khó có thể tin được!"



Tô Uyên nhìn theo ánh mắt của mọi người, liền thấy được Minh Ca nhảy xuống đài cùng Tô Mặc nói nói cười cười rời đi, cùng với người bị hóa thành băng ở trên đài đang được các đệ tử lăn xuống......



Đáy lòng thở dài, Tô Uyên bước lên đài, vung tay xua tan hơi thở băng hàn xung quanh người Từ Thanh Thanh. Đối diện với ánh mắt đang lã chã chực khóc của nàng ta, hắn nhẹ giọng nói, "Thắng bại là chuyện thường tình, không cần để ở trong lòng!"



Dứt lời, hắn liền xoay người về lại vị trí chưởng môn, tiếp tục xem các đệ tử khác tỷ thí.



Từ Thanh Thanh nhìn theobóng dáng của hắn, khớp hàm gắt gao cắn chặt. Biết rõ bản thân đang đứng trước công chúng, Tô Uyên dù muốn an ủi nàng ta cũng không thể. Chỉ là nghe được lời này của Tô Uyên, nàng ta vẫn khó chịu vô cùng. Bọn họ đã trở thành quan hệ đạo lữ, nhìn nàng ta chịu nhục như vậy, không phải Tô Uyên nên trút giận giúp nàng ta hay sao? Biết rằng hắn là chưởng môn muốn lấy đại cục làm trọng, nhưng rõ ràng là Minh Ca có lịch sử đen tối, tùy tiện tìm một cái cớ liền có thể đem Minh Ca giết chết a! Vì cái gì mà hắn muốn che chở nữ nhân kia, ngay cả khi nàng ta cùng nữ nhân kia tỷ thí thất bại, hắn cũng không giúp nàng ta nói một lời.



Từ Thanh Thanh đi xuống đài, trong lòng hốt hoảng, vừa ủy khuất vừa khổ sở. Cố tình là ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn nàng ta một cách khác thường. Đồng bạn ngày thường luôn nói nói cười cười cũng không có một ai lên an ủi nàng ta, làm nàng ta cảm thấy lạnh lòng, lại càng khó chịu hơn.



"Sư muội, ngươi thế nào rồi!" Minh Kiếm tiến lên vài bước. Giờ phút này cả người đều lưu lạc, tuy rằng hắn cũng rất để ý chuyện Từ Thanh Thanh có tu vi cao hơn hắn. Nhưng nhìn thấy Từ Thanh Thanh cũng thua dưới tay của Minh Ca, đáy lòng Minh Kiếm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi hơi có cảm giác vui sướng.



"Đại sư huynh!" Từ Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ kiên cường hướng Minh Kiếm cười cười, "Thực xin lỗi, ta thua rồi!"



Nguyên lai tiểu sư muội là vì chính mình mới cùng Minh Ca đánh nhau a. Giờ khắc này, Minh Kiếm nghĩ đến ý tưởng dơ bẩn kia liền hổ thẹn đến chết, trên mặt đối với Từ Thanh Thanh càng thêm ôn nhu, "Về sau không được không màng an nguy của chính mình mà vọt lên trên như vậy. Cho dù ta xảy ra chuyện gì, cũng không hy vọng ngươi có việc. Huống chi, ngươi là bởi vì ta!"



Lời nói của Minh Kiếm chân thành tha thiết làm cho Từ Thanh Thanh rất cảm động, hốc mắt nàng ta đỏ lên, thanh âm liền mang theo nghẹn ngào, "Đại sư huynh, cái gì ta cũng chưa giúp đỡ được ngươi!"



"Đồ ngốc!" Minh Kiếm rốt cuộc cũng lấy hết can đảm, duỗi tay lau đi nước mắt của Từ Thanh Thanh, "Ta không cần ngươi vì ta xuất đầu như vậy, ta chỉ muốn ngươi luôn sống tốt!"



Ở bên này, hai người tình chàng ý thiếp, tình ý miên man. Một bên khác, Minh Ca lai cùng Hiên Viên Mặc hỏa khí văng khắp nơi.



"Lão tử cũng không phải đánh không lại tiểu bạch kiểm kia, ngươi nói, ngươi đi lên làm loạn cái gì!" Hiên Viên Mặc chắp tay phía sau lưng, bộ ngực hếch lên cao cao, mắt lé trừng Minh Ca, "Không biết tự lượng sức mình, muốn làm nổi bật, nữ nhân chính là phiền toái!"



Minh Ca dừng lại bước chân, lạnh lùng nói, "Ai muốn làm nổi bật? Ai không biết tự lượng sức mình?"



"Lão tử tuy rằng tu vi không cao, nhưng mà lão tử có sức lực lớn a, đem hắn đập thành đống thịt nát căn bản không phải là vấn đề!" Hiên Viên Mặc ở dưới ánh mắt dần dần đen lại của Minh Ca, rụt rụt cổ, lại nói, "Ngươi là nữ nhân của lão tử, bảo hộ ngươi là trách nhiệm của lão tử. Về sau, ngươi nên tránh ở phía sau, đừng làm loạn đoạt nổi bật có biết không. Những người này đen tối như thế nào ngươi biết không? Ta biết ngươi không có mắt nhìn, không phải là đối thủ của bọn họ!"



Minh Ca:......



Mẹ nó, rốt cuộc ai không có mắt nhìn nên bị quăng ngã. Minh Ca nhẫn nhịn, quyết đoán nói sang chuyện khác, "Ngươi có nhớ chuyện trước kia hay không?"



"Lão tử cũng không phải là tên đầu đất ngu ngốc, như thế nào lại không thể nhớ rõ chuyện trước kia chứ!" Hiên Viên Mặc vẻ mặt khinh bỉ nhìn Minh Ca.



"Vậy từ khi nào ngươi lại sửa tên thành Tô Mặc?" Minh Ca chịu đựng xúc động muốn gõ lên đầu Hiên Viên Mặc.



"Lão tử vẫn luôn được gọi là Tô Mặc có được không. Ngươi một ngủ một giấc mười năm, chẳng lẽ đã quên mọi chuyện trước kia?" Lông mày của Hiên Viên Mặc nhăn thành hình chữ thập.



Hết chương 57.

2



0/09/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện