Editor: Trầm Âm
Minh Ca bình thản như cũ, “Nếu anh muốn thay em gái trút giận, tôi đều nguyện ý phụng bồi. Còn chuyện đến xin lỗi cô ta...ha, không có khả năng!”
Nghĩ về trình độ muội khống đã thâm nhập vào tận xương của hắn, Minh Ca biết hôm nay không thể đem người này đuổi ra ngoài. Thân phận hiện giờ của cô là nghệ sĩ, báo cảnh sát sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô. Có người nghênh ngang xông vào nhà, mà bản thân lại không thể đem người này trừng trị theo pháp luật, Minh Ca thật sự tức muốn nín thở, cũng không còn tâm trạng uống sữa đậu nành. Nói xong lời này, cô khoan thai đứng dậy, cũng không hề để ý tới An Lãng, đứng dậy đi về phòng ngủ của chính mình. Cửa phòng ngủ cũng có thể khóa trái, đến lúc đó lại đem giường kéo tới chặn ở cửa, cũng không tin An Lãng còn có thể tiến vào phòng ngủ của cô để tìm ngược!
Vừa mới đi được vài bước, Minh Ca cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mắt mờ mịt, giống như đang ở trong một căn phòng đang lắc lư.
Minh Ca kịp thời đỡ lấy vách tường bên cạnh, hất hất đầu. Không chỉ có tay chân dần dần nhũn ra vô lực, thân thể cũng bắt đầu lâng lâng giống như bị lông chim cọ qua, vừa ngứa vừa mềm mại đến phát run.
Minh Ca quay đầu, con ngươi màu đen càng trở nên thâm trầm, “Anh hạ thuốc tôi!”
Là một câu nói khẳng định, không có phẫn nộ, cũng không có kinh ngạc.
Không đợi An Lãng trả lời, cô tiếp tục nói, “ Anh đem thuốc đổ vào máy lọc nước?”
An Lãng cũng không có đứng dậy, hắn ngửa ra sau, nửa nằm ở trên sô pha, nhìn chằm chằm vào cô. Rất kỳ quái, rõ ràng dựa theo tính cách của hắn, người phụ nữ này mỗi khi ở chung với hắn đều có biểu hiện tự tìm đường chết, nhưng nhìn biểu tình của cô hờ hững như vậy, cao cao tại thượng không có chỗ nào là sợ hãi, suy nghĩ của hắn lại bị một cảm xúc vô danh ảnh hưởng, không thể ức chế!
“Cảm giác sướng không?” Hắn hỏi.
Minh Ca cắn răng, đỡ tường tiếp tục đi phía trước đi.
“Loại thuốc này là nghiên cứu mới nhất, trên thị trường còn chưa có bán, được người trong giới lén lút gọi là thần tiên dược, dù là thần tiên ăn trúng cũng sẽ chịu không nổi! Minh Ca, muốn cứu bản thân thì ngoan ngoãn tới cầu xin tôi đi.”
Loại thù đoạn này, người trong giới của hắn thường sử dụng để đối phó những nữ nhân không nghe lời, thế nhưng từ trước đến nay hắn luôn khinh thường. Phụ nữ muốn bò lên giường của hắn có rất nhiều, hắn chướng mắt, cũng không cần phải dùng thủ đoạn này. Chỉ là gặp phải Minh Ca, cô ở trước mặt hắn ngang ngược không biết bao nhiêu lần, làm hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì mà loại thuốc này được mua nhiều như vậy.
Hắn đã sử dụng hết sự kiên nhẫn đối với cô, thậm chí còn sửa một vài tác phong trước đó, dựa theo kịch bản bình thường theo đuổi cô. Chỉ là người phụ nữ này một chút cũng không biết tốt xấu, hắn tôn trọng cô, cô lại đi khinh nhục em gái hắn, điều này giống như đánh một cái tát lên mặt hắn vậy.
Cô đã đụng chạm đến điểm mấu chốt của hắn, thế nên hắn cũng không thèm tiếp tục trò chơi truy đuổi nhàm chán này nữa, trực tiếp thực hiện mục đích của chính mình.
Đáp lại An Lãng chính tiếng mở cửa phòng.
Minh Ca tiếp tục bước tới một bước hướng về phía toilet, đi vào, cô liền nhanh chóng khóa trái cửa, đi đến bồn rửa tay đem vòi nước lạnh mở ra, nhúng cả khuôn mặt của mình vào, cảnh tượng lắc lư trước mắt rốt cuộc rõ ràng rất nhiều. Minh Ca quay đầu đánh giá toilet, tìm kiếm một thứ gì đó có thể chặn cửa lại.
Cô không cảm thấy khóa trái cửa sẽ an toàn!
Cơ hồ cửa vừa mới vang lên một tiếng, An Lãng liền hiểu rõ tâm tư của Minh Ca.
Trong lòng kinh ngạc đồng thời lại tức giận nghẹn cả lồng ngực.
Cô thế nhưng lại ghét bỏ hắn đến nông nỗi này!
Nội tâm hắn rất muốn đi đến đá văng cánh cửa, nhưng mà cơ thể hắn chỉ có thể cứng ngắc ngồi trên ghế sô pha. Bởi vì phẫn nộ, ngón tay hắn đều đang run rẩy, đại khái từ trước đến nay đây là lần duy nhất hắn thất thố.
Hắn cũng không tin cô có thể kiên trì đến cuối cùng, hắn mới không cần đi đá cửa. Hắn phải đợi cô tới cầu xin hắn, chờ cô quỳ gối trước trước mặt hắn, khóc lóc xin hắn giúp đỡ.
Chính là một phút trôi qua, mười phút lại trôi qua, trong phòng tắm trừ bỏ tiếng nước thì không có động tĩnh nào khác.
Nửa giờ sau, An Lãng gọi điện thoại hỏi Quang Lục, cái người mà đã đưa thuốc cho hắn: “Này, thuốc này uống xong sẽ có phản ứng như thế nào, cậu sẽ không đưa sai thuốc cho tôi chứ.”
Đầu dây điện thoại bên kia, Quang Lục vừa thề thốt vừa bảo đảm, thuốc tuyệt đối không có vấn đề, phụ nữ uống vào nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao, chỗ kia sẽ nổi lên ham muốn , không chỉ có chỗ kia mà là cả người đều muốn được sờ, còn sẽ, sẽ giống như một con mèo phát tình mà kêu to……
Nếu không được phát tiết, cả người sẽ khó chịu đến mức sống không bằng chết, so với tác dụng phụ của ma túy còn muốn mãnh liệt hơn.
An Lãng chậm rãi buông điện thoại di động xuống, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nếu dược tính mạnh như vậy, Minh Ca khẳng định nhịn không nổi, không bao lâu sẽ phải ngoài cầu xin hắn, hắn chỉ cần chờ là được.
Chỉ là trong tai của An Lãng, trừ bỏ tiếng nước xôn xao, vẫn là xôn xao tiếng nước. Từ đầu đến cuối đều không nghe được âm thanh nào khác.
Hiện tại, hắn cảm thấy, tiếng nước chính là tiếng chói tai nhất trên thế giới, là âm thanh khiến cho hắn khó có thể chịu đựng được.
Một người phụ nữ, cô làm sao có thể ngoan tuyệt như vậy. Không chỉ tàn nhẫn đối hắn, mà đối xử với chính mình còn ác hơn!
Đêm nay là đêm Minh Ca cảm thấy thống khổ nhất, cũng là đêm mà An Lãng cảm thấy khó trải qua nhất. Hắn không ngừng xem thời gian trong di động, hắn nhìn bầu trời từ lúc được đèn nê ông chiếu rọi đủ loại màu sắc dần dần biến thành một màu đen nhánh, lại tiếp tục nhìn từ bầu trời đen nhánh cho đến khi sáng tỏ!
Trong phòng đã trở nên sáng sủa, đèn phòng khách vẫn còn mở. Đi động của Minh Ca vang lên một lần nữa, một tiếng chuông thực sự rất ấu trĩ!
An Lãng không nhúc nhích.
Trên thực tế, từ tối hôm qua đến bây giờ, hắn vẫn luôn duy trì một tư thế, rất nhiều bộ phận trên cơ thể cứng đờ tê dại, hắn lại làm như không thấy. Chỉ một buổi tối, cằm hắn đã mọc râu lún phún, hai mắt càng là hãm sâu. Tuy rằng không có quầng thâm mắt, thế nhưng tròng trắng mắt lại xuất hiện đầy tơ máu, giống như một người tùy thời đều có thể phát điên. Thế nhưng An Lãng lại rất an tĩnh.
Trừ bỏ việc cứ cách một lúc, hắn lại xem thời gian trên di động, hắn liền bảo trì một cái tư thế bất động, lỗ tai hắn vẫn luôn đang nghe động tĩnh trong phòng tắm.
Chuyên chú đến mức quên mình.....
Tiếng nước vang lên xôn xao cả đêm. Ngoại trừ tiếng nước, hắn không hề nghe được âm thanh nào khác, một tiếng rên rỉ đều không có, càng miễn bàn là tiếng cầu xin hay là hừ một tiếng khó chịu!
Tiếng chuông thông báo cuộc gọi đến trong điện thoại của Minh Ca liên tục vang. Sau đó tầm vài phút, An Lãng đang ngồi đột nhiên bừng tỉnh giống như bị điện giật, hắn ánh mắt đối thượng phòng khách, bởi vì quá mức chói mắt, theo bản năng híp híp mắt, sau đó đứng dậy phóng nhanh về phía phòng tắm.
“Minh Ca, Minh Ca, em thế nào rồi!” Nắm tay hắn đấm vào cửa, “Minh Ca em hãy nói chuyện đi, Minh Ca!”
Bên trong phòng tắm như cũ chỉ có tiếng nước.
Cô sẽ không có việc gì đi? Đêm nay, tại sao hắn lại luôn ngồi yên chứ, vì cái gì lại không nhìn xem cô có xảy ra chuyện gì hay không, bằng không như thế nào lại không có nửa điểm âm thanh phát ra. Nghĩ đến khả năng này, An Lãng đột nhiên liền phát lạnh khắp cả người, môi hắn mím lại gắt gao, lui về phía sau vài bước, nhấc chân dùng sức đá về phía cửa phòng tắm.
Sức đá của đôi chân quá lớn, bản lề cửa liền bị đá lệch ra, cửa cũng nghiêng ngã, lộ ra một cái khe hở lớn, bất quá đối với chiều cao của An Lãng, cái khe hở này cũng không có tác dụng gì, bất quá sau khi nhìn thấy được cảnh tượng xuyên thấu bên trong phòng tắm, sắc mặt An Lãng lại càng kém, hắn lại lui về phía sau vài bước, hướng về vị trí bản lề đá tới, lúc này đây mới có thể đá văng cánh cửa.
Hết chương 22.
03/09/2020