Hóa ra, hôm nay đúng là sinh nhật Hứa Khả? Ở đây lần lượt từng gương mặt một, vào hai năm trước tại tiệc sinh nhật đều Phong Hoa đã từng thấy qua.

Nhân vật nổi tiếng, y hương tấn ảnh có chút rụt rè hướng vị công tử trẻ tuổi này nói chuyện, hoặc bất động thanh sắc hoặc không che giấu nịnh nọt.

Không có bởi vì Hứa Khả trẻ tuổi, không có bởi vì hắn trong ngực ôm một cô gái, liền thái độ khinh mạn lười biếng nửa phần.

Chớ nhìn bọn họ xưng hô không thay đổi, vẫn gọi là Hứa thiếu gia, nhưng vị Hứa thiếu gia này thế nhưng không còn giống ngày xưa nữa rồi.

Hứa Khả nắm quyền Hứa gia, giới kinh doanh Phong thành trong hai năm qua đều là gió tanh huyết vũ rung chuyển, gần đây mới dần dần bình thường trở lại.

Hứa thị lúc này đây, không phải là Hứa thị như lúc đầu.

Thương nghiệp đế quốc cường thịnh này đã là thiên hạ của Hứa Khả.

Hắn mở ra thịnh yến, nhân vật quý tộc nổi tiếng lập tức chạy đến chúc mừng.

Về phần người thua làm giặc Hứa phụ Hứa mẫu, ai lại đi quan tâm chứ?

So với thiếu niên trong tiệc sinh nhật hai năm trước, hắn hôm nay quả nhiên là khác nhau một trời một vực rồi.

Trong lòng Phong Hoa quay đi quay lại trăm ngàn lần, thật tình không biết mình cũng đã trở thành tiêu điểm trong mắt người khác.

"Ồ, Hứa thiếu gia ôm một cô gái trong ngực."

"Đó là ai vậy? Chẳng lẽ là bạn gái Hứa thiếu gia?"

"Nhìn lễ phục trên người cô bé kia xinh đẹp lại hoa lệ, sẽ không phải là..."

"Hôm nay tuyên bố đính hôn chứ?"

Đám thiên kim ăn mặc đẹp lập tức tan nát cõi lòng.

Phong Hoa chỉ lộ mặt ở trên yến hội hai năm trước, lại ở cái nơi phồn hoa dễ dàng mê loạn mắt người này, thẳng đến khi tối tiệc chấm dứt một khắc, đều không ai nhận ra cô đã rời khỏi.

Ngược lại có không ít thiên kim hào môn âm thầm tiến lên, đi tới trước mặt Phong Hoa như vô tình cố ý nghe ngóng, hỏi cô có thân phận gì, cùng Hứa Khả thiếu gia có quan hệ gì, vì cái gì được Hứa Khả thiếu gia ôm từ trên lầu đi xuống...

Phiền phức vô cùng.

Trên yến hội cũng không có tuyên bố đính hôn như trong tưởng tượng, Hứa Khả thậm chí đều chưa từng đề cập đến thân phận của cô.

Lần này, dù là nữ hoàng bệ hạ tài trí có một không hai, cũng không hiểu rõ Hứa Khả đến cùng muốn làm gì.

Náo nhiệt tản đi.

Phong Hoa bị Hứa Khả cầm chặt cổ tay, "Chị, nấu cho em tô mì đi."

Không đợi Phong Hoa cự tuyệt, thiếu niên cong ngoặt môi, âm thanh mềm mại như hoa tươi:

"Tin tưởng em, nếu cự tuyệt, chị nhất định sẽ phải hối hận."

"..."

Phong Hoa mặt mày bất động, chỉ dùng giọng ra lệnh nói hai chữ: "Buông tay."

Thiếu niên yên lặng buông tay, ánh sáng lung linh trong xinh đẹp đôi mắt nhanh chóng ảm đạm xuống...

Một giây sau.

Ánh sáng một lần nữa chiếu đến!

Phong Hoa đi vào phòng bếp ——

Nếu như cự tuyệt thì kết quả sẽ toàn toàn ngược lại.

Tại sinh nhật thiếu niên lại tiếc rẻ nấu một tô mì, không khỏi sẽ làm hắn cảm giác được cô quá mức lạnh lùng vô tình.

Còn có một nguyên nhân khác...

Cô cũng đói bụng.

Hơn 10 phút sau về sau, Phong Hoa bưng hai tô mì đi ra.

Cùng hai năm trước...

Giống nhau như đúc.

Hứa Khả không nói gì, chỉ yên lặng cầm lấy chiếc đũa.

Hắn ăn xong, không còn một chút dư thừa.

Hứa Khả ngẩng đầu, mặt mày tinh xảo dưới ánh đèn thủy tinh tạo nên hào quang loá mắt.

"Lại nói tiếp, hôm nay cũng là sinh nhật chị, đã như vậy... Em sẽ tặng cho chị ba lễ vật đi."

Phong Hoa hững hờ nghe.

"Thứ nhất, cha mẹ của ngươi em đã cho người đem thả ra rồi."

"Thứ hai, chị có thể tự do ra vào ngôi nhà này."

... Còn thứ ba?

Thiếu niên chậm chạp không mở miệng, Phong Hoa không khỏi nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy Hứa Khả có chút ngoặt môi cười cười, chỉ chỉ chính mình:

"... Em."

Em đem bản thân tặng cho chị, được chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện