[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 90! ]
Thời điểm âm thanh này vang lên, là lúc Phong Hoa đang ở nước ngoài cách xa Phong thành vạn dặm, sống ở một ngôi nhà ở nước Pháp trong một thị trấn nhỏ.
Hào phú quyết định thật nhanh chóng.
Sau khi Hứa phụ Hứa mẫu đánh vỡ hình ảnh con gái ruột cùng con nuôi..... thì họ xanh mặt, thái độ cường ngạnh cưỡng ép hai người tách ra.
Hứa mẫu không nỡ trách móc con gái nặng nề, lấy danh nghĩa thân thể ốm yếu cần tu dưỡng, đem Phong Hoa đưa sang nước ngoài cư trú.
Đi theo là bốn người hầu thiếp thân, một đội ngũ bảo vệ, vừa là bảo vệ chiếu cố, vừa là canh phòng nghiêm ngặt.
Ngoại trừ không thể trở về nước, Phong Hoa vẫn hoàn toàn tự do, không có bất kỳ hạn chế.
Về phần Hứa Khả....
Không biết thiếu niên kia bây giờ như thế nào, trở nên như thế nào.
Bất quá có thể khẳng định một điểm là, Hứa Khả trong thời gian hai năm này cũng không quên cô.
Độ thiện cảm đột nhiên tăng lên chính là chứng minh.
Không sai.
Thời gian đã qua hai năm.
"Bệ hạ, kỳ thật ngài nên có biện pháp, không cần cùng Đế Quân đại đại tách ra hai năm qua chứ? Ngài vì cái gì..."
Cái gì cũng không làm, ngoan ngoãn "Bắt tay chịu trói", nghe theo mẫu thân đưa người đến nước ngoài đây? Hệ thống có chút khó hiểu, mở miệng hỏi ra cái vấn đề mà nó đã hoang mang trên đầu quả tim gần hai năm vấn đề.
Đương nhiên, vì không muốn bị đánh chết vì tội đại bất kính mà nói, nó chỉ bồn chồn trong lòng.
Phong Hoa có chút nheo lại con mắt, tạo thành đường cong tinh xảo kinh tâm, nhìn qua dưới ánh mặt trời nơi tha hương, đất khách quê người này, âm thanh giống như chìm đắm trong rượu lười biếng.
Chậm rãi mà nói:
"Lúc đó có chút cảm tình chỉ là tuổi trẻ khinh cuồng, khí huyết tràn đầy kích tình, luôn cảm thấy tình yêu thật nhiều màu sắc, nhưng nếu lại lần nữa quay đầu thì sẽ phát hiện nó thật ra không giống như tưởng tượng."
"Mà có chút cảm tình..."
"Càng là thời gian ấp ủ lâu dài, mới càng sâu đậm. Trải qua chia lìa khổ sở, trải qua thời gian lắng đọng, cuối cùng mới như rượu tản mát ra hương thơm."
Nói xong, Phong Hoa chớp chớp tinh xảo lông mày, liếc nghễ đi tới, "Có hiểu không?"
Hệ thống: "..."
Vẻ mặt mộng bức.
Thế là nó nhịn không được hỏi: "Bệ hạ ngài gần đây lại đọc mấy quyển sách kỳ quái gì vậy?"
Rõ ràng ngài đêm qua ngài không nói như vậy!
Phong Hoa bình tĩnh đem quyển sách gập lại, tên sách bên trên thình lình viết:
《 Lãnh khốc vương gia theo đuổi tiểu kiều thê 》
"..."
Rất tốt, rất cường đại, câu trả lời này rất là bệ hạ.
Quả thực 24K sáng rực lóe mù mắt chó người ta.
-
Trong trấn nhỏ Lavender nước Pháp, hoa thảo điền lại một lần nữa nở rộ, sau giờ ngọ ánh sáng vàng rực trong không khí tràn ngập, mang theo một chút mùi thơm của rượu say.
Phong Hoa thích ý ngồi trên xích đu quấn hoa, cầm lấy một quyển sách che mặt, che kín ánh nắng tươi đẹp chói mắt chiếu vào, cơn buồn ngủ ập tới.
Hơi gió nhẹ nhàng phất qua, làn váy trắng như Lưu Vân trên người rủ xuống mặt đất.
Cũng không lâu lắm.
Một người hầu thần sắc thoáng kinh hoàng chạy đến chỗ Phong Hoa, "Đại tiểu thư, xin ngài chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta có thể phải rời khỏi nơi này!"
... Rời khỏi?
Phong Hoa lười biếng từ trên xích đu dây ngồi thẳng người, đưa tay đem quyển sách che ở trên mặt lấy xuống, mặt mày lười biếng nhìn nữ hầu, thanh tuyến không đếm xỉa ngậm lấy một tia say rượu:
"Được, tôi biết rồi, lui xuống trước đi."
Thấy Phong Hoa mặt mày bình tĩnh, không có một tia kinh ngạc, thậm chí không hỏi nguyên nhân, nữ hầu hơi ngẩn ra.
Bất quá rất nhanh cô liền nhấc làn váy nữ hầu phục, lui ra.
Phong Hoa nhìn qua chỗ cô cư trú hai năm qua, trong trang viên người hầu cùng đám vệ sĩ thần sắc vội vàng, đang thu dọn đồ đạc, giống như địch tràn vào muốn chạy trốn tới nơi...
Cô không quan tâm đem sách che lại trên mặt.
Đã sớm liệu sẽ có ngày hôm nay, không phải sao?
Thời điểm âm thanh này vang lên, là lúc Phong Hoa đang ở nước ngoài cách xa Phong thành vạn dặm, sống ở một ngôi nhà ở nước Pháp trong một thị trấn nhỏ.
Hào phú quyết định thật nhanh chóng.
Sau khi Hứa phụ Hứa mẫu đánh vỡ hình ảnh con gái ruột cùng con nuôi..... thì họ xanh mặt, thái độ cường ngạnh cưỡng ép hai người tách ra.
Hứa mẫu không nỡ trách móc con gái nặng nề, lấy danh nghĩa thân thể ốm yếu cần tu dưỡng, đem Phong Hoa đưa sang nước ngoài cư trú.
Đi theo là bốn người hầu thiếp thân, một đội ngũ bảo vệ, vừa là bảo vệ chiếu cố, vừa là canh phòng nghiêm ngặt.
Ngoại trừ không thể trở về nước, Phong Hoa vẫn hoàn toàn tự do, không có bất kỳ hạn chế.
Về phần Hứa Khả....
Không biết thiếu niên kia bây giờ như thế nào, trở nên như thế nào.
Bất quá có thể khẳng định một điểm là, Hứa Khả trong thời gian hai năm này cũng không quên cô.
Độ thiện cảm đột nhiên tăng lên chính là chứng minh.
Không sai.
Thời gian đã qua hai năm.
"Bệ hạ, kỳ thật ngài nên có biện pháp, không cần cùng Đế Quân đại đại tách ra hai năm qua chứ? Ngài vì cái gì..."
Cái gì cũng không làm, ngoan ngoãn "Bắt tay chịu trói", nghe theo mẫu thân đưa người đến nước ngoài đây? Hệ thống có chút khó hiểu, mở miệng hỏi ra cái vấn đề mà nó đã hoang mang trên đầu quả tim gần hai năm vấn đề.
Đương nhiên, vì không muốn bị đánh chết vì tội đại bất kính mà nói, nó chỉ bồn chồn trong lòng.
Phong Hoa có chút nheo lại con mắt, tạo thành đường cong tinh xảo kinh tâm, nhìn qua dưới ánh mặt trời nơi tha hương, đất khách quê người này, âm thanh giống như chìm đắm trong rượu lười biếng.
Chậm rãi mà nói:
"Lúc đó có chút cảm tình chỉ là tuổi trẻ khinh cuồng, khí huyết tràn đầy kích tình, luôn cảm thấy tình yêu thật nhiều màu sắc, nhưng nếu lại lần nữa quay đầu thì sẽ phát hiện nó thật ra không giống như tưởng tượng."
"Mà có chút cảm tình..."
"Càng là thời gian ấp ủ lâu dài, mới càng sâu đậm. Trải qua chia lìa khổ sở, trải qua thời gian lắng đọng, cuối cùng mới như rượu tản mát ra hương thơm."
Nói xong, Phong Hoa chớp chớp tinh xảo lông mày, liếc nghễ đi tới, "Có hiểu không?"
Hệ thống: "..."
Vẻ mặt mộng bức.
Thế là nó nhịn không được hỏi: "Bệ hạ ngài gần đây lại đọc mấy quyển sách kỳ quái gì vậy?"
Rõ ràng ngài đêm qua ngài không nói như vậy!
Phong Hoa bình tĩnh đem quyển sách gập lại, tên sách bên trên thình lình viết:
《 Lãnh khốc vương gia theo đuổi tiểu kiều thê 》
"..."
Rất tốt, rất cường đại, câu trả lời này rất là bệ hạ.
Quả thực 24K sáng rực lóe mù mắt chó người ta.
-
Trong trấn nhỏ Lavender nước Pháp, hoa thảo điền lại một lần nữa nở rộ, sau giờ ngọ ánh sáng vàng rực trong không khí tràn ngập, mang theo một chút mùi thơm của rượu say.
Phong Hoa thích ý ngồi trên xích đu quấn hoa, cầm lấy một quyển sách che mặt, che kín ánh nắng tươi đẹp chói mắt chiếu vào, cơn buồn ngủ ập tới.
Hơi gió nhẹ nhàng phất qua, làn váy trắng như Lưu Vân trên người rủ xuống mặt đất.
Cũng không lâu lắm.
Một người hầu thần sắc thoáng kinh hoàng chạy đến chỗ Phong Hoa, "Đại tiểu thư, xin ngài chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta có thể phải rời khỏi nơi này!"
... Rời khỏi?
Phong Hoa lười biếng từ trên xích đu dây ngồi thẳng người, đưa tay đem quyển sách che ở trên mặt lấy xuống, mặt mày lười biếng nhìn nữ hầu, thanh tuyến không đếm xỉa ngậm lấy một tia say rượu:
"Được, tôi biết rồi, lui xuống trước đi."
Thấy Phong Hoa mặt mày bình tĩnh, không có một tia kinh ngạc, thậm chí không hỏi nguyên nhân, nữ hầu hơi ngẩn ra.
Bất quá rất nhanh cô liền nhấc làn váy nữ hầu phục, lui ra.
Phong Hoa nhìn qua chỗ cô cư trú hai năm qua, trong trang viên người hầu cùng đám vệ sĩ thần sắc vội vàng, đang thu dọn đồ đạc, giống như địch tràn vào muốn chạy trốn tới nơi...
Cô không quan tâm đem sách che lại trên mặt.
Đã sớm liệu sẽ có ngày hôm nay, không phải sao?
Danh sách chương