“Đánh được bao nhiêu bản rồi?”
Tên thái giám bưng trà, ngồi ở trên ghế rộng làm bằng gỗ lim, hoàn toàn thể hiện ra tư thái của một công công.
Thấy "nữ tử" bị áp trên ghế đẩu, cung trang hoa mỹ nhuốm máu, trâm cài tóc trên tóc mai đen nhánh rơi xuống đất, tóc dài chảy xuống che khuất đôi mắt "nàng", "nàng" từ nãy giờ không nói tiếng nào, dù kêu cũng không kêu to.
Hắn từ nãy đến giờ không thể thưởng thức được hình ảnh phi tử cao cao tại thượng đau khổ cầu khẩn dưới chân hắn.
Tiểu Quý Tử cảm thấy rất không thú vị, dùng tay ra hiệu dừng lại, âm thanh lanh lảnh tận lực kéo dài dò hỏi.
Hai gã tiểu thái giám vốn giơ gậy định đánh, nghe tiếng lập tức dừng tay, liễm tay động tác lại, thái độ cung kính trả lời: “Quý công công, đã hai mươi bản rồi.”
Âm thanh có chút thở dốc, biểu thị bọn họ đánh rất dùng sức, không có có một tia nhường nhịn nào.
Nghe được con số này, Tiểu Quý Tử chớp chớp lông mi.
Trong nội viện cung cấm, các nô tài chấp hành hình phạt rất có bản lĩnh thần kỳ.
Chính là có thể đánh thiết bản một cách giả dối.
Đánh giả dối.....
Là khi một chủ tử hay một nô tài nào đó bị phạt thiết bản, nếu trên người nệm một khối đậu hũ, dù có bị đánh đến chục gậy trở lên, thì kì thực cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ.
Sau khi đánh xong, người được lót khối đậu hũ đều hoàn hảo không chút tổn hại.
Nhưng đánh thật thì là hoàn toàn khác biệt.
Mỗi một gậy khi rơi vào người, dù cho ngươi có kê lót hai khối đệm dày đặc trên thân thể, thì khi bị đánh hơn mười bản, vẫn như cũ làm cho ngươi da tróc thịt bong.
Tiểu Quý Tử tin tưởng, hai mươi bản tuyệt không giả dối.
Hoa phi một kẻ thân kiều thể nhược thâm cung khuê tú, hai mươi bản rắn chắc hạ xuống, vậy mà không nói tiếng nào, thật ra khiến hắn có chút cảm thấy ngoài ý muốn.
Có chút cốt khí.
Tiểu Quý Tử cầm chén lên, chậm rãi uống một ngụm trà, lúc này mới từ trên cao nhìn xuống Phượng Triêu Ca cách đó không xa, tế thanh tế khí mở miệng nói:
“Không nghĩ tới Hoa phi nương nương là một người có cốt khí, ngược lại làm chúng ta rất yêu thích ngươi.”
Nói đến đây, Tiểu Quý Tử suy nghĩ một chút, lại nói:
“Như vậy đi, ngươi nếu có thể quỳ xuống, hướng chúng ta dập đầu 3 cái, quỳ xuống nhận sai, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi, mọi chuyện cũ trước kia đều được xóa bỏ.”
“Hoa phi nương nương, cảm thấy thế nào?”
Một bên gọi người ta quỳ xuống dập đầu nhận sai, một bên xưng hô nương nương với người ta, có thể nói thực đúng là mỉa mai rồi.
Không sai, Tiểu Quý Tử chính là biết rõ, mới cố ý gọi như vậy.
Ai kêu Phượng Triêu Ca vừa mới gọi bọn hắn là hoạn nô đây? Tới một mức độ nào đó, thái giám so với nữ nhân càng mang thù hơn.
Phượng Triêu Ca sắc mặt trắng bệch như tuyết giấy, trên trán xuất ra mồ hôi lạnh, đem mái tóc ướt nhẹp, mấy lọn tóc bị dán ở trên mặt.
Dù là chật vật khổ sở là thế, dù đã bị luân lạc tới mức bị người tùy ý giẫm ở lòng bàn chân, nhưng Phượng Triêu Ca cũng không muốn bỏ qua hình tượng đế vương!
Phượng Triêu Ca chỉ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
“Quỳ xuống đất dập đầu không có khả năng, muốn chém giết hay róc thịt tùy các ngươi. Bất quá...”
Tiểu Quý Tử nghe thế càng nổi giận hơn.
Liền nghe thấy hắn nói một cách suy yếu lại ngậm lấy lãnh ý lạnh thấu xương:
"Hôm nay nếu ta là chết ở chỗ này, ngày nào đó Hoa thái sư tâm huyết dâng trào truy cứu tới...
Nghiền chết nội thị thái giám như ngươi...... rất dễ dàng."
Chữ cuối cùng, mang theo một khí thế lôi đình vạn quân.
Dù cho thân ở tuyệt cảnh, Phượng Triêu Ca cũng có thể dựa vào bổn sự cùng thực lực, thay mình mưu cầu một con đường sống!
Tiểu Quý Tử cảm thấy những câu nói đó cũng có lý, nhất thời trong nội tâm đã bắt đầu sinh ra ý niệm lùi bước.
Bất quá bị Phượng Triêu Ca nói hai ba câu dọa lùi như vậy, thể diện của Quý công công như hắn xem như không còn sót lại chút gì rồi...
Tên thái giám bưng trà, ngồi ở trên ghế rộng làm bằng gỗ lim, hoàn toàn thể hiện ra tư thái của một công công.
Thấy "nữ tử" bị áp trên ghế đẩu, cung trang hoa mỹ nhuốm máu, trâm cài tóc trên tóc mai đen nhánh rơi xuống đất, tóc dài chảy xuống che khuất đôi mắt "nàng", "nàng" từ nãy giờ không nói tiếng nào, dù kêu cũng không kêu to.
Hắn từ nãy đến giờ không thể thưởng thức được hình ảnh phi tử cao cao tại thượng đau khổ cầu khẩn dưới chân hắn.
Tiểu Quý Tử cảm thấy rất không thú vị, dùng tay ra hiệu dừng lại, âm thanh lanh lảnh tận lực kéo dài dò hỏi.
Hai gã tiểu thái giám vốn giơ gậy định đánh, nghe tiếng lập tức dừng tay, liễm tay động tác lại, thái độ cung kính trả lời: “Quý công công, đã hai mươi bản rồi.”
Âm thanh có chút thở dốc, biểu thị bọn họ đánh rất dùng sức, không có có một tia nhường nhịn nào.
Nghe được con số này, Tiểu Quý Tử chớp chớp lông mi.
Trong nội viện cung cấm, các nô tài chấp hành hình phạt rất có bản lĩnh thần kỳ.
Chính là có thể đánh thiết bản một cách giả dối.
Đánh giả dối.....
Là khi một chủ tử hay một nô tài nào đó bị phạt thiết bản, nếu trên người nệm một khối đậu hũ, dù có bị đánh đến chục gậy trở lên, thì kì thực cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ.
Sau khi đánh xong, người được lót khối đậu hũ đều hoàn hảo không chút tổn hại.
Nhưng đánh thật thì là hoàn toàn khác biệt.
Mỗi một gậy khi rơi vào người, dù cho ngươi có kê lót hai khối đệm dày đặc trên thân thể, thì khi bị đánh hơn mười bản, vẫn như cũ làm cho ngươi da tróc thịt bong.
Tiểu Quý Tử tin tưởng, hai mươi bản tuyệt không giả dối.
Hoa phi một kẻ thân kiều thể nhược thâm cung khuê tú, hai mươi bản rắn chắc hạ xuống, vậy mà không nói tiếng nào, thật ra khiến hắn có chút cảm thấy ngoài ý muốn.
Có chút cốt khí.
Tiểu Quý Tử cầm chén lên, chậm rãi uống một ngụm trà, lúc này mới từ trên cao nhìn xuống Phượng Triêu Ca cách đó không xa, tế thanh tế khí mở miệng nói:
“Không nghĩ tới Hoa phi nương nương là một người có cốt khí, ngược lại làm chúng ta rất yêu thích ngươi.”
Nói đến đây, Tiểu Quý Tử suy nghĩ một chút, lại nói:
“Như vậy đi, ngươi nếu có thể quỳ xuống, hướng chúng ta dập đầu 3 cái, quỳ xuống nhận sai, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi, mọi chuyện cũ trước kia đều được xóa bỏ.”
“Hoa phi nương nương, cảm thấy thế nào?”
Một bên gọi người ta quỳ xuống dập đầu nhận sai, một bên xưng hô nương nương với người ta, có thể nói thực đúng là mỉa mai rồi.
Không sai, Tiểu Quý Tử chính là biết rõ, mới cố ý gọi như vậy.
Ai kêu Phượng Triêu Ca vừa mới gọi bọn hắn là hoạn nô đây? Tới một mức độ nào đó, thái giám so với nữ nhân càng mang thù hơn.
Phượng Triêu Ca sắc mặt trắng bệch như tuyết giấy, trên trán xuất ra mồ hôi lạnh, đem mái tóc ướt nhẹp, mấy lọn tóc bị dán ở trên mặt.
Dù là chật vật khổ sở là thế, dù đã bị luân lạc tới mức bị người tùy ý giẫm ở lòng bàn chân, nhưng Phượng Triêu Ca cũng không muốn bỏ qua hình tượng đế vương!
Phượng Triêu Ca chỉ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
“Quỳ xuống đất dập đầu không có khả năng, muốn chém giết hay róc thịt tùy các ngươi. Bất quá...”
Tiểu Quý Tử nghe thế càng nổi giận hơn.
Liền nghe thấy hắn nói một cách suy yếu lại ngậm lấy lãnh ý lạnh thấu xương:
"Hôm nay nếu ta là chết ở chỗ này, ngày nào đó Hoa thái sư tâm huyết dâng trào truy cứu tới...
Nghiền chết nội thị thái giám như ngươi...... rất dễ dàng."
Chữ cuối cùng, mang theo một khí thế lôi đình vạn quân.
Dù cho thân ở tuyệt cảnh, Phượng Triêu Ca cũng có thể dựa vào bổn sự cùng thực lực, thay mình mưu cầu một con đường sống!
Tiểu Quý Tử cảm thấy những câu nói đó cũng có lý, nhất thời trong nội tâm đã bắt đầu sinh ra ý niệm lùi bước.
Bất quá bị Phượng Triêu Ca nói hai ba câu dọa lùi như vậy, thể diện của Quý công công như hắn xem như không còn sót lại chút gì rồi...
Danh sách chương