𝓔𝓭𝒾𝓉: Ngọc

𝓑𝑒𝓉𝒶: Kiều Oanh

“Thiều Hoa thật sự không sao chứ?” Khi đầu óc Diệp Thiều Hoa tỉnh táo trở lại. Ngay bên cạnh, cô nghe thấy một giọng nói lo lắng: “Thời tiết ma quái thế này sao cơ thể lại nóng như vậy được chứ?”

"Chú hai, tin tưởng con, cô ấy không có việc gì đâu, chú nhìn xem hình như là tỉnh rồi đấy?" Đây là một giọng nói của một người trẻ tuổi.

Diệp Thiều Hoa mở mắt ra, liền thấy chủ nhân của giọng nói kia nhìn mình, đáy mắt ẩn chứa một chút . . . Hận ý? Diệp Tưởng Tưởng suy nghĩ một chút đã quên bản thân mình bao lâu rồi không nhìn thấy bầu trời xanh như vậy.

Đời trước cô ta không nên đem chú hai và dì hai cho Diệp Thiều Hoa - một đứa cặn bã như vầy, nhưng bây giờ cô - Tưởng Tưởng sẽ không như vậy nữa, cô đã được tái sinh.

Diệp Tưởng Tưởng dập tắt ý định gϊếŧ Diệp Thiều Hoa. Cô ta không vội làm điều đó, hai ngày nữa sẽ đến ngày tận thế.

Cô ta sẽ thức tỉnh dị năng hệ Lôi, nhưng kiếp này cô ta sẽ chỉ bảo vệ chú hai và dì hai của mình.

Về phần Diệp Thiều Hoa tốt nhất an phận một chút, bằng không thì . . .

"Thiều Hoa, con tỉnh rồi?" Nhìn thấy con gái tỉnh, cha mẹ Diệp thở dài một hơi: "Con có cảm giác khó chịu chỗ nào hay không."

Diệp Thiều Hoa còn chưa tiếp thu nội dung cốt truyện, cho nên chỉ là khẽ lắc đầu.

“Chú hai, dì hai, kế tiếp cháu có một chuyện rất quan trọng muốn nói với chú và dì.” Diệp Tưởng Tưởng biết Diệp Thiều Hoa không sao từ lâu, chỉ bị trúng gió thôi, đương nhiên cũng không lo lắng nhiều như kiếp trước đã lo lắng cho Diệp Thiều Hoa: “Nếu hai người tin cháu, thì ở nhà nhanh chóng chuẩn bị nhiều đồ ăn, tốt nhất là nước khoáng và *bánh quy nén.” [*lương khô]

Cha mẹ Diệp nhìn Diệp Tưởng Tưởng, suy nghĩ một chút thấy có chút kỳ quái.

Diệp Tưởng Tưởng khi còn bé. Cha, mẹ mất, một đám thân thích trong nhà còn muốn cướp đi bất động sản của cha mẹ quá cố để lại cô ta.

Là cha mẹ Diệp đưa cô ta trở về Diệp gia nuôi lớn, giúp cô ta đem tất cả gia sản đoạt lại.

Hai người này đối xử với cô ta và con gái ruột của họ không khác biệt. Chính bởi vì việc này, nghĩ đến chú và dì hai đời trước chết thê thảm, bị ngăn ở bên ngoài vòng bảo hộ, rồi bị Zombie cắn chết.

Diệp Tưởng Tưởng hận chính mình lúc đó bất tài, không nên giao chú và dì hai cho Diệp Thiều Hoa.

"Được rồi." Suy nghĩ một chút, cha mẹ Diệp do dự đáp ứng: "Con muốn trở về trường học sao, nhưng con vừa mới trở về . . ."

"Chú hai dì hai, để con đi xem bạn cùng phòng. Hai ngày nữa con sẽ trở lại. " Diệp Tưởng Tưởng đứng lên.

Cô ta nhìn Diệp Thiều Hoa mặt không chút biểu cảm, đôi mắt rũ xuống ảm đạm.

Cô ta lúc này cho dù chán ghét Diệp Thiều Hoa, nhưng cũng không có làm cái gì.

Dù sao chú hai và dì hai đều ở nơi này, nếu như cô ta nói Diệp Thiều Hoa về sau sẽ hại chết bọn họ. Chú và dì nói không chừng còn cho là cô điên.

Cô ta cũng không muốn ở chỗ này lâu hơn một giây. Ở lâu thêm một giây, cô ta càng muốn tự tay gϊếŧ chết Diệp Thiều Hoa, càng miễn cho xuất hiện đại họa sau này.

Diệp Tưởng Tưởng biết mình lúc này nên thông minh một chút tránh xa Diệp Thiều Hoa, bằng không thì cô ta sẽ giống đời trước bị Thiều Hoa hại chết, nhưng cô ta không yên lòng chú và dì.

Cho nên mới trở lại một chuyến.

Sắp đến tận thế cô ta sẽ không nói cho Diệp Thiều Hoa, sợ Diệp Thiều Hoa biết sẽ như thiêu thân lao vào lửa.
Lại dặn dò chú và dì hai lần nữa, Diệp Tưởng Tưởng mới rời khỏi nhà để đến trường học.

"Nghĩ một chút, hôm nay Tưởng Tưởng kỳ kỳ quái quái?" Đưa Diệp Tưởng Tưởng rời đi, cha mẹ Diệp mới thấy có chút kỳ quái mà trở về.

Nhưng mà Diệp Tưởng Tưởng từ nhỏ đã một mực rất thông minh, chưa bao giờ gây rắc rối cho họ.

Cho nên cha mẹ Diệp mặc dù thấy kỳ quái, nhưng cũng phân phó người giúp việc mua một đống lớn đồ ăn trở về.

Nước khoáng cùng lương khô chiếm đa số.

Nhìn thấy Diệp Tưởng Tưởng rời đi, cha mẹ Diệp xác định con gái bọn họ không có việc gì, mới bận bịu lo việc của mình.

Diệp Thiều Hoa nhìn ánh mặt trời khác thường ngoài cửa sổ cùng mùi lạ trong không khí, cô biết thế giới này có thể có chút khó khăn.

[Kí chủ, tiếp thu nội dung cốt truyện không?] 008 mở miệng.
Diệp Thiều Hoa khẽ gật đầu.

Trong giây phút này, một lượng lớn nội dung cốt truyện liền tràn vào trong đầu cô.

Nguyên chủ là một học sinh bình thường, Diệp Tưởng Tưởng kia là cô nhi được ba mẹ cô giữ lại, người một nhà ở chung cực kỳ vui vẻ, nguyên chủ cùng Diệp Tưởng Tưởng thân nhau như chị em ruột.

Đáng tiếc không nghĩ tới mạt thế đến, Diệp Tưởng Tưởng đã thức tỉnh dị năng hệ Lôi cực kì cường đại. Bạn cùng lớp của cô ta và một số bạn bè của nguyên chủ cũng thức tỉnh dị năng. Ngay cả cha mẹ Diệp cũng thức tỉnh, nhưng mà chỉ có nguyên chủ không có một chút động tĩnh gì.

Cơ hồ tất cả mọi người đều đề nghị vứt bỏ nguyên chủ để tránh liên lụy đến họ, nhưng cha mẹ Diệp đã bảo vệ cô từ đầu đến cuối mà không gây rắc rối cho bất kỳ ai trong số họ.
Hơn nữa, nguyên chủ có khả năng thấy trước nguy hiểm ngay tại chỗ, đồng thời cũng giúp những người này phân tích năng lượng có thể hấp thụ nhân tinh trong não zombie, rất thông minh.

Vì thế, nhóm người này không còn phản đối việc cô là một người bình thường đi theo họ nữa.

Cuối cùng cả nhóm đã trốn thoát và đến một căn cứ an toàn ở Thành phố N, nhưng nguyên chủ không được vào căn cứ vì là người bình thường.

Cha mẹ Diệp đã theo cô không vào căn cứ an toàn. Sau đó, mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm tay.

Nguyên chủ bị Zombie cấp 5 khống chế, len lén lẻn vào phòng thí nghiệm.

Diệp Tưởng Tưởng và những người khác phát hiện nguyên chủ có ý đồ hủy diệt hy vọng cứu con người, liền trực tiếp phái số lượng lớn cao thủ đến gϊếŧ cô.

Vua Zombie cũng ngay vào lúc này mà công thành, tất cả mọi người cảm thấy nguyên chủ phản bội nhân loại, cũng bởi vì căn cứ không chịu cho cô vào nên cô trả thù căn cứ.
Nhưng họ không biết rằng Vua zombie đã khống chế rất nhiều người có năng lực thấp và mở cửa căn cứ.

Vô số Zombie vây thành, Diệp Tưởng Tưởng nhìn cha mẹ Diệp ở ngoài cửa bị Zombie cắn chết, căn cứ thành phố N bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cơ hồ toàn quân bị diệt.

Đây là trước khi Diệp Tưởng Tưởng trọng sinh.

Diệp Thiều Hoa đến là lúc Diệp Tưởng Tưởng sau khi sống lại cái thế giới này.

Cái thế giới này kíƈɦ ŧɦíƈɦ v~. ヘ( ̄ω ̄ヘ)

Ba người trọng sinh, đều bị nguyên chủ "gϊếŧ chết" ở kiếp trước lần lượt là Diệp Tưởng Tưởng, phú nhị đại đang theo đuổi nữ chính, nam thần mà nguyên chủ thầm thương trộm nhớ.

Những người này đời trước đều là người vô cùng lợi hại.

Trọng sinh đương nhiên cũng biết thời cơ, giai đoạn đầu người khác không biết nâng cao năng lực của mình, bọn họ đã đi trước một bước.
Đương nhiên bọn họ đều trọng sinh, vậy làm sao có thể buông tha cho Diệp Thiều Hoa, nhân vật phản diện đã khiến tất cả mọi người chết trong kiếp trước.

Nguyên chủ không biết gì cả, cô ấy rất sợ hãi khi tận thế đến.

Nhưng cô ấy cũng rất tín nhiệm Diệp Tưởng Tưởng, thật sự tín nhiệm bạn bè của mình, thật không nghĩ rằng đối phương vậy mà đưa cô lừa gạt đến hố Zombie, tùy ý để cô bị Zombie cắn chết.

Khi chết, cô nhìn về phía đám người Diệp Tưởng Tưởng đang đứng trên hố, nhìn cô với ánh mắt ghê tởm.

Cô không biết tại sao những người này lại ghét cô đến vậy mà gϊếŧ chết cô.

[ Kí chủ, nhiệm vụ lần này của chị chỉ có một, chính là bảo vệ mình và bảo hộ cha mẹ Diệp. Cơ mà còn có một cái nhiệm vụ ẩn, làm cho tận thế biến mất. ] Giọng nói của 008 nhắc nhở kịp thời.
"Thảm." Diệp Thiều Hoa dùng một chữ hình dung nguyên chủ.

Còn khổ hơn cả một đời người.

Tất cả mọi người đều cho rằng nguyên chủ không thức tỉnh dị năng, là người bình thường.

Nhưng Thiều Hoa tiếp thu nội dung cốt truyện biết rõ, nguyên chủ không những thức tỉnh dị năng, còn thức tỉnh dị năng mạnh nhất của não bộ.

Hừ.. . . . Phải biết ở mạt thế, một người cường đại mà học y học, não bộ so với một dị năng giả cấp 5 còn mạnh hơn.

Diệp Thiều Hoa miễn cưỡng nở nụ cười: "Thảm thì thảm thật, nhưng không có việc gì."

Hiện tại cô đến rồi.

Chương 250

ℰ𝒹𝒾𝓉: 𝒩𝑔𝑜̣𝒸

ℬ𝑒𝓉𝒶: 𝒦𝒾𝑒̂̀𝓊 𝒪𝒶𝓃𝒽

----------

"Hứa tổng, sao anh lại tới đây?" Cha Diệp đang chuẩn bị gọi Diệp Thiều Hoa ăn cơm, không nghĩ tới nhìn thấy một nhà Hứa gia đến rồi.
Diệp Thiều Hoa ngồi trên sô pha cả buổi chiều, thấy có người tới, liền đứng dậy chào hỏi các cô chú.

Cha mẹ nhà họ Hứa thấy cô cũng không nói chuyện với cô như trước.

Họ từng coi Diệp Thiều Hoa như con dâu của mình.

Còn khuyến khích con trai theo đuổi Diệp Thiều Hoa.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, ánh mắt bọn họ rất tối tăm.

Nhất là Hứa Kỳ, hắn vẫn nhớ như in nỗi đau bị zombie cắn trước khi tái sinh.

"Giám đốc Diệp, lần này tôi đến đây, là muốn đem cổ phần đều chuyển nhượng cho anh." Cha Hứa lấy ra hợp đồng đã được chuẩn bị đầy đủ, "Ông trả cho chúng tôi 20 triệu là được."

Trong tay bọn họ, cổ phiếu không chỉ có 20 triệu, nhưng con trai nói những việc thật sự đã xảy ra, những cổ phiếu này cũng trở thành những giấy.

Còn không bằng đổi ít tiền, nghe theo lời con trai nói mua thêm một chút đồ phòng bị, coi như đến mạt thế cũng có vốn liếng để sống sót.
"Chờ chút, Hứa tổng mọi người tại sao phải đem cổ phiếu bán cho tôi?" Cha Diệp cau mày khoát tay, trực tiếp từ chối: "Hơn nữa cổ phiếu của mấy người không chỉ là 20 triệu, tôi không cần."

"Trong nhà của chúng tôi có một chút việc. " Cha Hứa nói ra lí do thoái thác đã được chuẩn bị rõ ràng: "Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tín nhiệm anh, Diệp tổng, chuyện này anh nhất định phải giúp tôi, văn bản tài liệu anh có thể giao cho luật sư nhìn mà kiểm tra."

Hắn ước tính nhà họ Diệp chỉ có thể đưa ra giá tiền là 20 triệu, vì vậy đó là lý do tại sao họ yêu cầu mức giá này.

"Nhà anh đã xảy ra chuyện gì, ngay cả cổ phiếu đều muốn bán?" Cha Diệp không phải loại người thừa nước đục thả câu, đối phương thậm chí ngay cả cổ phiếu đều bán ra, hiển nhiên là có đại sự xảy ra: "Giao tình nhiều năm như vậy, tôi cũng sẽ không mặc kệ đứng nhìn, tôi cho anh mượn 20 triệu, anh đi lấp lỗ thủng, cổ phiếu này anh cứ lấy về."
Nhà họ Diệp rất có tiền, nhưng phần lớn là bất động sản, còn có cả cổ phiếu.

Trong thời gian ngắn lấy ra 20 triệu, đây cũng là khả năng tối đa nhất của cha Diệp.

"Thiều Hoa, tới đây." Cha Diệp gọi điện thoại bảo thư ký thu tiền, vừa nhìn cha mẹ Hứa kiêu ngạo nói: "Con bé vào phòng thí nghiệm, nghe nói cái phòng thí nghiệm kia rất khó vào."

"Diệp tổng, ông đúng là nuôi một cô con gái tốt." Người nhà họ Hứa ngoài cười nhưng trong lòng không cười.

Cha mẹ Diệp chỉ nghĩ lo lắng cho gia đình họ, vì thế cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: “Đương nhiên, nhưng con trai hai người cũng không tệ lắm…”

Nhìn xem bộ dạng này của cha mẹ Diệp, Hứa Kỳ một bên khiêm tốn, một bên thấp mắt che đậy ý lạnh nơi đáy mắt.

Con gái ngoan . . . Ha, chú có biết không con gái ngoan của chú đã tự tay đưa zombie vào căn cứ an toàn, ngay cả bản thân tôi cũng bị nó gϊếŧ.
Người nhà họ Hứa nói vài câu liền cầm lấy tiền rồi vội vã rời đi.

Bọn họ cũng không muốn nói cho nhà họ Diệp biết chuyện mạt thế, họ sợ rằng nhà họ Diệp sẽ chiếm tiện nghi.

Trước tận thế một ngày, Diệp Tưởng Tưởng lại trở về một chuyến, đem cha mẹ Diệp đều đón đi.

Diệp Thiều Hoa không ngăn cản, chỉ là giả bộ như cái gì cũng không biết.

Cô chưa từng trải qua tận thế, nhưng lại trả qua thế giới ma pháp đáng sợ hơn cả tận thế.

Mạt thế ngày đầu tiên, Mặt Trời biến mất.

Tất cả mọi người sẽ hôn mê, có người sau khi tỉnh lại đã thức tỉnh dị năng, có người không còn tỉnh lại nữa biến thành Zombie, nhưng đại đa số đều giống nhau, không có bất kỳ biến hóa nào.

Tỉnh lại càng chậm, đẳng cấp dị năng càng cao.

Diệp Thiều Hoa tỉnh lại lần nữa, biệt thự nhà họ Diệp đã bị một đoàn người chiếm lĩnh.
"Cô đã tỉnh rồi?" Một giọng nói đầy hưng phấn vang lên: “Cô có cảm thấy cơ thể có gì khác biệt không?”

Diệp Thiều Hoa siết chặt ngón tay nhìn thiếu niên có khuôn mặt trẻ con trước mặt: “Không. Chờ đã… sao.... Mấy người ở đây? Nhà của tôi?"

Nghe được Diệp Thiều Hoa nói trên người không hề có sự khác biệt, thiếu niên mặt trẻ con trên mặt trong nháy mắt trở nên thất vọng.

"Cô chắc chứ? Không có gì khác biệt sao?" Khuôn mặt trẻ con không chịu thua.

Rõ ràng em gái lợi hại như vậy, chị lại yếu như gà, không khoa học.

"Chẳng lẽ, tôi phải có cái gì khác biệt sao?" Diệp Thiều Hoa đứng dậy, có chút nhướng mày.

Cô không thấy Diệp Tưởng Tưởng trong phòng, nghĩ ngợi gì đó, chắc là đưa người đi tìm vật tư rồi, cô không nhịn được bước tới cửa sổ nhìn vài vết máu bên ngoài, còn có mùi thối rữa. Trong không khí, gần như lan tràn sự tuyệt vọng.
Không qua bao lâu, đám người Diệp Tưởng Tưởng trở về.

"Đội trưởng, cô ấy tỉnh rồi." Người có gương mặt trẻ con nhìn người đàn ông cầm đầu nói: "Nhưng mà . . ." Hắn chần chờ một chút, sau đó nói: "Là người bình thường."

"Người bình thường?" Tô Nhiên nhìn thấy Diệp Thiều Hoa tựa ở bên cửa sổ, mạt thế đã bắt đầu hai ngày, tất cả đều phải vật lộn với zombie. Họ gần như chật vật vô cùng, chỉ có cô vẫn sạch sẽ như ngày nào không đổi.

Nhìn qua cặp mắt kia, thanh tịnh như nước.

Tô Nhiên ho khan một cái, sau đó lấy lại tinh thần: "Trong đội ngũ không phải không có người bình thường, nhưng mà cô ấy là người thân của Diệp Tưởng Tưởng, mang theo đi."

"Cố Nguyên, trong đội ngũ có người bị thương, cậu đi trị liệu đi." Tô Nhiên sau khi nói xong, liếc mắt hướng về phía Cố Nguyên nói, không nghĩ tới đối phương nhìn qua phía Diệp Thiều Hoa: "Cố Nguyên? Cố Nguyên?"
Tô Nhiên gọi mấy tiếng, Cố Nguyên mới quay lại, ánh mắt có chút châm chọc.

"Đội trưởng, đội ngũ của chúng ta mặc dù có người bình thường, nhưng bọn họ đều có thể đánh, có thể chịu, những nữ sinh khác cũng hữu dụng." Cố Nguyên quay người, chỉ Diệp Thiều Hoa nói với Tô Nhiên: "Chúng ta mang cô ta có thể làm được cái gì? Cô ta là một thiên kim tiểu thư, cái gì cũng không biết làm, để chúng ta làm công cô ta làm chắc? Mang theo cô ta chỉ làm liên lụy toàn bộ đội ngũ của chúng ta, không bằng anh hỏi một chút người trong đội ngũ, xem bọn họ có đồng ý không."

Cố Nguyên vừa nói xong câu này, người trong biệt thự cãi nhau ầm ĩ nhìn Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa nhéo nhéo ngón tay, đây chính là người cuối cùng người trùng sinh, nam thần đại học A tên Cố Nguyên.

Có ít người nghe theo lời của Tô Nhiên, không phát biểu ý kiến gì.
Nhưng những người từng trải ở đại học A như Diệp Tưởng Tưởng và Cố Nguyên đều cau mày.

Trong những người này có mấy người không có dị năng.

Bọn họ biết rõ đám người Tô Nhiên bảo vệ mình đã cực kỳ phiền toái, nhiều thêm một người làm cái gì cũng không biết như Diệp Thiều Hoa, không biết lâm gì không chỉ phải chia sẻ nhiều tài nguyên hơn mà còn trở nên nguy hiểm hơn.

Chương 261-263

𝓔𝓭𝓲𝓽: 𝓝𝓰𝓸̣𝓬

𝓑𝓮𝓽𝓪: 𝓚𝓲𝓮̂̀𝓾 𝓞𝓪𝓷𝓱

Cô ta nói xong, một số người bình thường cũng can đảm giơ tay.

Diệp Tưởng Tưởng loay hoay cầm một Tinh Hạch Zombie, nhìn Cố Nguyên một chút, không tỏ rõ thái độ.

Tô Nhiên trầm mặc một chút, sau đó đi đến chỗ Diệp Thiều Hoa: "Cô vừa mới tỉnh lại, nên không biết mạt thế đã đến, có người thức tỉnh dị năng, nhưng nhiều người lại trở thành Zombie. Mặc dù mạt thế, nhưng nhân loại càng phải đoàn kết hơn, tôi không thể tùy tiện thu một làm người liên lụy đến đội ngũ chúng tôi, cô có năng lực tự vệ không?"
Diệp Thiều Hoa nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn, ném nó một cách thản nhiên: "Anh muốn đi đâu."

"Bắc Kinh." Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa loay hoay mánh khóe với dao gọt trái cây, Tô Nhiên trong lòng đã hiểu rõ: "Trên đài phát thanh nói rằng Bắc Kinh đã có căn cứ an toàn."

"Được, tôi và các người cùng rời đi." Diệp Thiều Hoa nở nụ cười: "Tôi phải đến Bắc Kinh tìm cha mẹ, yên tâm, giữ tôi lại, tuyệt đối có giá trị."

"Đội trưởng!" Một người đàn ông có làn da nâu mặc quân phục nghe thấy Tô Nhiên đồng với Diệp Thiều Hoa, ngay lập tức hắn kéo Tô Nhiên sang một bên. Hắn nói vội vã: "Tại sao anh đồng ý với người phụ nữ này? Cô ta có thể cản trở kế hoạch của chúng ta sau này, Hứa Kỳ nói với tôi rằng cô ấy chắc chắn không phải là một đồng đội tốt ..."

Nghe được câu này, Tô Nhiên nhíu mày lại.
Hắn nhìn thoáng qua Hứa Kỳ và đám người Diệp Tưởng Tưởng, Cố Nguyên.

Không biết vì sao hắn cảm thấy ba người này có chút kỳ quái, không chỉ tìm được đội ngũ của hắn, còn muốn gia nhập vào đội, ba người bọn họ đều rất cường đại, không cần thiết ở lại hắn đội ngũ mới đúng.

"Đừng nói nữa, chuyện này tôi đã quyết định rồi." Tô Nhiên khoát tay.

Hắn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, đối phương hôn mê hai ngày mới tỉnh, sao có thể không có dị năng?

Có chút kỳ quái.

Diệp Thiều Hoa ngồi ghế sa lon ở phòng khách, không người nào nguyện ý ở thời điểm này tiếp cận cô.

Tô Nhiên cầm một cái xúc xích và một ổ bánh mì tới cho cô: "Cô xác định đó là em cô ? Cô mới vừa tỉnh lại, cô ta cũng không nói với cô thế cục hiện tại?"

Hắn chỉ Diệp Tưởng Tưởng và đám người Cố Nguyên.
"Không biết." Diệp Thiều Hoa nói một tiếng cảm ơn, khẽ cười một tiếng.

Ba người kia hiện giờ hận không thể gϊếŧ chết cô, sao lại nhắc nhở cô được.

Bên này, Diệp Tưởng Tưởng nhìn thái độ của Hứa Kỳ và Cố Nguyên cùng có một thái độ, có chút phỏng đoán bọn họ cũng trọng sinh, không khỏi tìm cớ nói chuyện với hai người.

"Hai người các anh, cũng trọng sinh à?" Diệp Tưởng Tưởng trực tiếp mở miệng.

Ba người cũng thông qua Diệp Thiều Hoa mà quen biết nhau.

Sát cánh bên nhau kiếp trước, còn có cả tình bạn định mệnh, từ lúc đối phương tìm thấy Tô Nhiên, trong lòng một trong ba người cũng đã nghĩ rằng hai người kia cũng được tái sinh.

"Làm sao bây giờ ? Tô Nhiên vậy mà giữ Diệp Thiều Hoa lại." Hứa Kỳ giọng nói cực kỳ hung hăng, cũng cực kỳ bực bội.

Hắn vẫn như cũ nhớ kỹ bộ dạng Diệp Thiều Hoa xông vào phòng thí nghiệm.
Bọn họ đã đưa cha mẹ mình tới Bắc Kinh, sở dĩ bản thân còn ở lại, hoàn toàn là bởi vì muốn gia nhập đội ngũ của Tô Nhiên.

Đời trước bọn họ cũng đụng phải Tô Nhiên, nhưng bởi vì đối phương mang theo người bình thường, cho nên không cùng đối phương đi.

Sau khi đến căn cứ an toàn thành phố N, bọn họ mới biết Tô Nhiên có dị năng kép - Lôi và Hỏa, là người thứ hai chỉ huy căn cứ an toàn Bắc Kinh. ,

Có hắn, bọn họ sẽ vươn cao hơn so với đời trước.

"Tôi nhớ đời trước căn cứ an toàn Bắc Kinh có một dị năng giả não vực." Diệp Tưởng Tưởng thấp giọng nói: "Chúng ta trước khi chết, nghe nói bên Bắc Kinh còn có dị năng trị liệu kho bị Zombie cắn, chỉ cần có thể gia nhập căn cứ an toàn của bọn họ, dị năng não vực kia nhất định sẽ bảo hộ chúng ta."

Câu nói này vừa ra, hai người khác gật đầu.
Bọn họ cũng về sau mới biết được, hóa ra lợi hại nhất không phải dị năng hệ Lôi cũng không phải dị năng hệ Hỏa, mà là cùng loại với dị năng hệ tinh thần - dị năng não vực.

Chỉ là dị năng giả não vực quá hiếm hoi, hoặc có lẽ là quá cường đại nên quá hiếm hoi, căn cứ an toàn Kinh thị chỉ có một người.

Đó là hi vọng toàn bộ nhân loại.

"Nhưng làm sao bây giờ?" Hứa Kỳ khẽ nguyền rủa một tiếng: "Tô Nhiên để cho Diệp Thiều Hoa gia nhập đội ngũ, nếu không . . . buổi tối hôm nay tôi gϊếŧ cô ta?"

"Không được, Tô Nhiên là quân nhân, chúng ta gϊếŧ cô ta, hắn nhất định sẽ phát hiện." Diệp Tưởng Tưởng lắc đầu.

Cố Nguyên cũng bực bội: "Chẳng lẽ phải mang theo đứa ngu xuẩn kia, cuối cùng lại gieo họa cho chúng ta sao? Lần này tôi cũng không muốn theo cô ta đi cùng một chỗ."
Hai người khác cũng đều có ý nghĩ này.

"Vậy chỉ có thể đi nhắc nhở Tô Nhiên." cuối cùng Diệp Tưởng Tưởng nói: "Nếu như hắn không nghe, chúng ta tự mình đến Bắc Kinh đi, dù sao Diệp Thiều Hoa ở đội này, đội ngũ bọn họ khẳng định không sống sót nổi để tới căn cứ an toàn."

**

Ngày thứ hai, một đoàn người tu chỉnh xong, chuẩn bị xuất phát tiến về Bắc Kinh.

Tô Nhiên đang xem bản đồ.

Đám người Cố Nguyên ánh mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm vào Diệp Thiều Hoa.

Diệp Tưởng Tưởng cùng bọn hắn liếc nhau, sau đó ba người tiến lên nói chuyện với Tô Nhiên.

"Đội trưởng Tô, anh khẳng định muốn mang Diệp Thiều Hoa đến Bắc Kinh sao?" Diệp Tưởng Tưởng nói.

Tô Nhiên buông bản đồ xuống, nhìn ba người này, cuối cùng mắt đối mắt nhìn Diệp Tưởng Tưởng: "Đó không phải em cô à? Chẳng lẽ cô cũng muốn để tôi vứt bỏ cô ấy?"
"Đội trưởng Tô, anh nghe tôi nói, Diệp Thiều Hoa chính là một quái vật, cô ta sẽ mang đến tai họa cho toàn bộ đội ngũ." Diệp Tưởng Tưởng hết sức chăm chú nhìn về phía Tô Nhiên: "Nếu như anh tin tôi thì không cần mang theo cô ta xuất phát, ba người chúng tôi sẽ đi cùng các người."

"Nếu như tôi không thì sao?" Tô Nhiên buồn cười nhìn nữ sinh trước mặt này.

Mặc dù không hiểu rõ tình hình hiện tại của Diệp Thiều Hoa, nhưng đối với hắn mà nói, hắn càng sợ hãi ba người này hơn.

"Cho nên anh thật sự muốn mang theo Diệp Thiều Hoa rời đi, từ bỏ ba người chúng tôi?" Hứa Kỳ vẻ mặt không thể tin được: "Chúng tôi sẽ nói cho anh biết làm sao để tăng đẳng cấp dị năng, cho dù như vậy, anh cũng không thay đổi quyết định sao?"

Diệp Thiều Hoa kiếp trước chính là người đầu tiên tìm ra cách để tăng cấp dị năng.
Nhưng cuối cùng vẫn bị vị dị năng não vực kia đưa ra phương án khác.

Một năm sau sẽ xuất hiện, nhưng bây giờ mới là thời kỳ mạt thế sơ khai, loại phương pháp này trân quý biết bao.

Không nghĩ tới Tô Nhiên vẫn cự tuyệt.

"Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta xuất phát." Tô Nhiên hướng về phía những người còn lại phân phó.

Diệp Tưởng Tưởng nhìn đám người Diệp Thiều Hoa đi theo Tô Nhiên rời đi, có chút không cam tâm: "Tô Nhiên, anh sẽ hối hận vì quyết định hôm nay."

Diệp Thiều Hoa cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình.

Chính là đám người Cố Nguyên.

Đôi mắt đầy thù hận và sát khí.

Mà Diệp Tưởng Tưởng cũng thực sự không thể hiểu được, Tô Nhiên bỏ ba cao thủ như bọn họ không muốn, nhất định phải mang cái gánh nặng tên Diệp Thiều Hoa này.

Đây không phải muốn chết sao?
Tô Nhiên cũng không ở chỗ này thêm lâu.

Thừa dịp hiện tại mạt thế vừa mới bộc phát, tất cả lộ tuyến đều còn thông xe, hắn muốn nhanh chóng đuổi tới Bắc Kinh.

"Đi quốc lộ 91 đi. " Tô Nhiên chỉ bản đồ nói với người trong đội ngũ: "Ven đường sẽ đi qua mấy cái trấn, có thể thu thập vật tư."

"Suy nghĩ kĩ một chút, mấy người thật sự không đi cùng với chúng tôi sao?" Người đàn ông mặc quân phục đêm qua, hỏi.

Hắn nhíu mày, có chút không rõ sự kiên trì của Tô Nhiên, Diệp Tưởng Tưởng và Hứa Kỳ đều lần lượt là người thân và bạn cô đều không muốn Diệp Thiều Hoa đi theo.

"Không." Diệp Tưởng Tưởng trực tiếp lắc đầu: "Tề Phong, mấy người đi theo phương hướng Phượng Thành trấn?"

"Đúng." Tề Phong có chút tiếc nuối nhìn ba người này.

Mặc dù ba người này là học sinh bình thường, nhưng khả năng chiến đấu chống lại Zombie của họ đặc biệt mạnh mẽ.
Sự mất mát khi thiếu ba người này trong đội nhìn chung không nghiêm trọng.

Nghe được lời của Tề Phong, Diệp Tưởng Tưởng còn muốn nói gì, trực tiếp bị Cố Nguyên cắt đứt, "Vậy mấy người đi đi."

Tề Phong cũng không phát hiện cái gì không đúng, nhìn bọn họ gật gật đầu, liền rời đi.

Lời đến miệng Diệp Tưởng Tưởng cũng nuốt xuống.

Tô Nhiên dự định đi quốc lộ 91, cũng bởi vì thôn trấn ít người, Zombie cũng tương đối ít hơn một chút.

Nhưng Diệp Tưởng Tưởng bọn họ lại biết, Phượng Thành trấn vài ngày sau phát sinh Thủy Triều zombie lần đầu tiên với phạm vi vô cùng lớn.

Đời trước bọn họ ở biên giới đều cửu tử nhất sinh, lần này Tô Nhiên lựa chọn đi con đường kia, huống chi còn mang theo Diệp Thiều Hoa.

Chỉ có đi một con đường khác mới an toàn nhất có thể đến Bắc Kinh, ven đường còn có thể gặp được quân đội đến Bắc Kinh.
Hết thảy những chuyện này ba người Diệp Tưởng Tưởng vô cùng rõ ràng.

Lúc đầu bọn họ dự định cùng Tô Nhiên thương lượng đi con đường kia, an toàn hơn nhiều so với những con đường khác và có thể thu thập được nhiều vật tư hơn.

Nhưng bây giờ Tô Nhiên lựa chọn mang theo Diệp Thiều Hoa, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Thiều Hoa biết rõ chuyện này, loại tiện nghi này bọn họ cũng không muốn để cho Diệp Thiều Hoa chiếm được.

Diệp Tưởng Tưởng còn muốn nhắc nhở làn sóng thủy triều Zombie, nhưng suy nghĩ một chút đời trước Diệp Thiều Hoa đem mình hại chết.

Cô ta liền không có nhắc nhở.

Diệp Thiều Hoa chẳng qua là người bình thường, thủy triều Zombie đến, cô tuyệt đối sống không được.

Nghĩ tới đây, Diệp Tưởng Tưởng thở dài một hơi.

Đời này, Diệp Thiều Hoa tuyệt đối không có khả năng hại bọn họ hay bất cứ người nào nữa.
Không có người nào so với bọn họ hiểu rõ Diệp Thiều Hoa hết, Tô Nhiên mang theo Diệp Thiều Hoa tuyệt đối là tìm đường chết, đội ngũ này của hắn tuyệt đối không còn sống tới căn cứ an toàn Bắc Kinh.

Đáng tiếc Tô Nhiên quá mức tự phụ, nghĩ tới đây, Diệp Tưởng Tưởng nhìn Tô Nhiên, ánh mắt trở nên khinh miệt đứng lên rời đi.

Đời trước người lãnh đạo căn cứ an toàn Tô Nhiên, hóa ra cũng chỉ như vậy hay sao.

**

"Đội trưởng Tô, thời điểm mấy người ra ngoài, có thể tìm một quả Tinh Hạch cho tôi không ?" Diệp Thiều Hoa bị bỏ lại một chỗ vì “quá yếu”.

Tề Phong không kiên nhẫn nhìn Diệp Thiều Hoa, "Cô cũng giống y Diệp Tưởng Tưởng, nhìn thấy Tinh Hạch đẹp mắt là muốn thu thập, nói thế không bằng cô tự ra ngoài gϊếŧ zombie đi.

Vừa lúc đó, một cô gái trẻ tuổi còn 1 khối *bánh bích quy trên tay ném về phía Diệp Thiều Hoa.[*bánh quy loại cứng]
Người phụ nữ trẻ này chỉ là một người bình thường, cô ấy chịu trách nhiệm về thức ăn cho đội, tên cô ấy là Vi Vi.

Bình thường trong đội ngũ khi dị năng giả bị thương, cô ta cũng sẽ giúp đỡ xử lý vết thương.

Trong đội ngũ người bình thường tăng thêm Diệp Thiều Hoa, tổng là 5 người.

Mấy người này rất siêng năng vì họ biết họ chỉ là những người bình thường, đặc biệt là ba người đàn ông còn lại.

Lúc đám người Tề Phong ra ngoài thu thập vật tư, bọn họ cũng sẽ đi theo giúp đỡ.

Chỉ có Diệp Thiều Hoa không có việc gì làm, bốn người bình thường kia vô cùng bài xích cô.

Tô Nhiên chưa hề nói chuyện, chỉ là từ trong túi móc ra một cái Tinh Hạch Zombie đưa cho Diệp Thiều Hoa: "Cho cô."

Nhìn thấy Diệp Tưởng Tưởng thu thập Tinh Hạch, Tô Nhiên biết rõ nữ nhân kia sẽ không chỉ vì nó đẹp mắt mà thu tập.
Cho nên lúc đánh Zombie, cũng sẽ giữ lại một hai cái.

"Đội trưởng!" Tề Phong nhìn thấy bộ dạng này của Tô Nhiên, không khỏi mở miệng.

Buổi tối Diệp Thiều Hoa gặm một khối bánh bích quy, liền bắt đầu nghiên cứu Tinh Hạch mà Tô Nhiên đưa cho cô.

Trên thực tế, từ lúc tận thế bắt đầu đến hôm nay, cô đã sớm phân tích vật chất thế giới này.

Trong không khí nhiều thêm một chút nguyên tố, những người "Thức tỉnh" dị năng, cũng là do được cảm nhiễm thành công mà biến dị, có thể thông qua tinh thần lực khống chế những nguyên tố này.

Tỉ như Tô Nhiên, có thể khống chế hệ nguyên tố Lôi và hệ nguyên tố Hỏa.

Ý thức được điểm này, Diệp Thiều Hoa xém chút cười lớn.

Dùng sức mạnh tinh thần để điều khiển các nguyên tố trong không khí, đây không phải chỉ chơi trí lực thôi sao?
Hấp thụ năng lượng trong hạt nhân tinh thể zombie được kiếp trước nguyên chủ phát hiện chỉ nửa năm sau, Diệp Thiều Hoa tuy rằng không biết hấp thụ.

Nhưng tinh thần lực của cô cường hãn đến biếи ŧɦái, Tinh Hạch ở trong tay cô rất nhanh liền bị cô nghiên cứu ra được.

Trong tay không có công cụ, bằng không thì cô sẽ còn nghiên cứu càng thêm thấu triệt.

Hôm sau trời vừa sáng.

Tô Nhiên không gấp phát động, mà là suy nghĩ muốn thu thập một chút tài nguyên, trước khi đi gọi Diệp Thiều Hoa: "Nếu như cô muốn đi theo chúng tôi, từ hôm nay trở đi, cũng phải cùng đi tìm vật tư."

Diệp Thiều Hoa cũng muốn thu thập một chút linh kiện, cho nên không có phản đối: "Ừ."

Vi Vi vốn đang căm thù cô, nghe được câu này của Tô Nhiên, nhìn Diệp Thiều Hoa ánh mắt lập tức trở nên đồng tình.

Tề Phong và người có gương mặt trẻ con cũng là dị năng giả, lúc nghe Tô Nhiên nói câu này, sắc mặt hai người đen xì.
Không chỉ có hắn, các dị năng giả khác cũng vậy.

Bọn họ nhìn Diệp Thiều Hoa cánh tay gầy guộc cùng khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, cùng với tận thế không hợp nhau, để cho thiên kim đại tiểu thư này đi theo đám bọn hắn . . .

Nhưng thật lâu sau, Diệp Thiều Hoa cũng không có ngăn trở bọn họ, trong người chỉ có một con dao găm tay một mực đi theo sau lưng Tô Nhiên, hẳn là biết mình quá yếu không mang phiền phức cho những người khác.

Còn tìm được một bình nước, gϊếŧ chết một Zombie nhỏ, đào được một cái Tinh Hạch.

"Thiều Hoa, không tệ." Mặt trẻ con gặp Diệp Thiều Hoa vận khí tốt như vậy, đã vậy còn quá may mắn đánh chết một con Zombie nhỏ, không khỏi kinh ngạc mở miệng.

Trên thực tế, gặp Diệp Thiều Hoa như vậy, tự biết mình không chạy loạn, các đội viên đối với cô thái độ đều khá hơn một chút.
Diệp Thiều Hoa vặn nước ra, bắt đầu cọ rửa vết máu trên Tinh Hạch: "Vận khí."

Câu nói này những người khác thật sự không có phản đối.

Đúng là vận khí.

Nhưng nhìn thấy sau khi Diệp Thiều Hoa đào được Tinh Hạch, cô dùng chai nước của mình rửa tay.

Đám người Tề Phong hừ lạnh một tiếng, không thèm nói Diệp Thiều Hoa.

Trên đường đi, hắn nói qua không dưới mười lần để Tô Nhiên đem Diệp Thiều Hoa vứt đi, Tô Nhiên đều không đồng ý.

Tận thế, nước là tài nguyên rất trân quý, cô thật sự là thiên kim đại tiểu thư bị nuôi đến hư hỏng luôn rồi!

Một đoàn người ở cạnh cửa siêu thị nghỉ ngơi trong chốc lát, Diệp Thiều Hoa lau xong tay, nhìn về cao ốc phía trước, ánh mắt ngưng lại.

Sau một phút, Tô Nhiên bỗng nhiên đứng lên, đưa tay ném ra một hỏa cầu.

Chính giữa đầu một con Zombie.
Bất ngờ thay, một bức tường đất được dựng lên trên mặt đất trước mặt con Zombie.

Bên cạnh mấy con zombie còn có mấy con zombie khác, một con cực kỳ nhanh nhẹn, một con sử dụng lửa như Tô Nhiên, còn là loại quả cầu lửa lớn gấp mấy lần Tô Nhiên.

"Là Zombie có dị năng!" Tô Nhiên biến sắc, "Nhanh, mọi người mau lên xe, rời khỏi nơi này!"

Không cần Tô Nhiên nói, người trong đội ngũ động tác đều rất nhanh.

Ở mỗi người đáy lòng đều dâng lên sự sợ hãi, bọn họ không theo kịp đại quân, nhưng cũng nghe thấy tiếng phát thanh từ thành phố Bắc Kinh, biết rằng bây giờ zombie cũng có thể tiến hóa, thậm chí còn mạnh hơn cả con người.

Ngay tại hôm qua, Nam Thành bị thủy triều Zombie vây công, toàn bộ người trong thành phố cơ hồ toàn quân bị diệt.

Càng ngày càng có nhiều zombie vây quanh họ, xung quanh họ là một đám zombie vây quanh.
"Đừng nhúc nhích! Mọi người đừng nhúc nhích!" Tô Nhiên lập tức dừng lại, lần đầu tiên giọng nói hắn run run, người này trước giờ vẫn luôn lãnh đạm.

Nhưng mà trong đội ngũ có một người không dừng chân chuẩn bị đi, liền bị hỏa cầu đập trúng, sau đó bị một zombie có tốc độ cực nhanh cắn cổ.

Đội viên khác cũng phát hiện, chỉ cần vừa ra khỏi cửa siêu thị, sẽ tử vong.

Nhiều Zombie như vậy, bọn họ chưa bao giờ thấy qua, đã có người nhịn không được quỳ ngồi trên mặt đất, tuyệt vọng cùng sợ hãi thật sâu bao phủ bọn họ.

Nam Thành cuối cùng bị bao vây bởi zombie đã biến thành một thành phố chết ngay cả khi có quân đội.

Bọn họ cũng chỉ là một đội, sợ là tất cả đều phải chôn vùi ở chỗ này.

Tô Nhiên đi lòng vòng, lại trông thấy Diệp Thiều Hoa vẫn như cũ tựa ở trên tường, trên tay còn vuốt vuốt Tinh Hạch cô vừa mới chiếm được, biểu lộ cực kỳ bình tĩnh, cặp mắt kia bình tĩnh như lúc ban đầu, tựa hồ trước mặt không phải một đám Zombie mà là một đám cà rốt cải trắng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiều Hoa, Tô Nhiên rốt cục xác định ý nghĩ của mình.

Loại khí thế này, tuyệt đối không phải là thiên kim tiểu thư lớn lên trong bình mật mà Diệp Tưởng Tưởng bọn họ nói.

"Diệp tiểu thư, cô có phải có biện pháp nào hay không?" Tô Nhiên nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.

Tề Phong hiện tại trên lưng tất cả đều là mồ hôi, trong mắt có đôi chút vẻ tuyệt vọng, nghe thấy lời Tô Nhiên nói, không khỏi miễn cưỡng cười một tiếng: "Đội trưởng, loại thời điểm này, anh còn có tâm tình nói đùa."

Mặc dù không cam tâm, nhưng đám người Tề Phong cũng biết rõ, không có cách nào.

Nhìn Tô Nhiên, Diệp Thiều Hoa không khỏi thở dài một hơi, sau đó đi tới phía trước đội ngũ.

Đêm qua, cô đã kiểm tra tình hình dị năng của tận thế, tất cả các yếu tố sức mạnh đều được điều khiển bởi sức mạnh tinh thần.
Nói trắng ra là, thứ này được điều khiển bởi sức mạnh tinh thần.

Cô mặc dù chỉ cảm thấy dị năng não vực. Mặt trẻ con hai ngày này, đều xác định qua cô không có dị năng công kích, đã triệt để từ bỏ.

Thật không nghĩ đến tận thế bản chất lại là dựa vào tinh thần lực.

Việc khác không nói, trải qua nhiều thế giới như vậy, chơi đùa tinh thần lực ——

Cô chính là tổ tông!

"Mấy người đứng ở chỗ này, không được di chuyển."

Nói xong Diệp Thiều Hoa chỉ mũi chân, điều khiển nguyên tố gió trên không trung, vọt tới chỗ thủ lĩnh Zombie.

Các thành viên còn đứng ở cửa siêu thị, cả một đám mắt trợn tròn mồm há hốc, giống như gặp quỷ.

"Đây là dị năng hệ Phong (Gió). " Mặt trẻ con là dị năng giả hệ Phong, đương nhiên biết Diệp Thiều Hoa sử dụng dị năng gì, "Cô, cô . . . cô ấy lợi hại hơn nhiều so với tôi!"
Không có người nào hiểu rõ hơn dị năng hệ Phong như hắn. Hiểu được sức mạnh của gió và sử dụng sức mạnh để tiếp cận zombie ngay lập tức, điều mà hắn không thể làm được.

Đừng nói mặt trẻ con, đám người Tô Nhiên, Tề Phong, trong lòng cũng dâng lên kinh đào hải lãng*.

[*Hải lãng kinh đào(骇浪惊涛) hay Kinh đào hải lãng (惊涛骇浪) : sóng to gió lớn. Chỉ hoàn cảnh ác liệt hay việc phải trải qua những chuyện phức tạp khó khăn.]

Nguyên một đám hận không thể dụi mắt, muốn xem có thể nhìn thấu không.

Diệp Thiều Hoa đến bên cạnh thủ lĩnh Zombie, một tia sét trực tiếp thu vào trong tay cô, đánh thẳng vào đầu của Zombie.

Đây là ma pháp cấp 3 của hệ Lôi, có tính công kích lớn.

Chỉ với một đòn, con zombie trực tiếp bị cô biến thành cặn.

Một Zombie có dị năng hệ hỏa nhìn thấy Diệp Thiều Hoa có vẻ không dễ chọc, lập tức trốn đi, Diệp Thiều Hoa cũng không tìm nó.
Zombie có dị năng hệ Hỏa sau khi rời đi, thủy triều zombie không có thủ lĩnh chỉ đạo cũng đi mất.

Trong nháy mắt xung quanh toàn bộ siêu thị trống rỗng, cũng không có phát sinh khủng hoảng.

Chỉ còn lại một ít thây ma, bọn họ nhanh chóng bị Tô Nhiên và những người khác gϊếŧ chết,

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa lại cầm chai nước khoáng bên chân bắt đầu cọ rửa Tinh Hạch zombie trên tay, những người khác còn trong khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần.

WTF? Làn sóng zombie cứ như vậy biến mất?

Tề Phong nhìn Diệp Thiều Hoa, đã không còn ghét bỏ, mà biến thành tràn đầy sùng bái, tim đập loạn không thôi, trong giây lát gϊếŧ chết người đứng đầu trong đám zombie, có thể rút lui triều zombie khiến những người khác khiếp sợ.

Đây cũng không phải sự tồn tại của người bình thường!

"Móc Tinh Hạch zombie ra đi." Diệp Thiều Hoa rửa xong tay, nhìn Tô Nhiên xử lý đám zombie còn lại, mở miệng nhắc nhở: "Hôm qua nghiên cứu một đêm, hiện tại tôi đã xác định, Tinh Hạch zombie có thể tăng đẳng cấp dị năng, nhưng mà phải phù hợp với hệ của bản thân."
Nghe được việc này, Tô Nhiên sắc mặt có chút hoảng sợ.

Nhất là Diệp Thiều Hoa đem biện pháp tăng cấp dị năng nói cho bọn họ.

Những người khác cho tới bây giờ không biết hóa ra dị năng cũng có thể tăng cấp.

Mặc dù không nói chuyện, nhưng tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, ánh mắt đều đã biến đổi, hơn nữa đem chuyện này ghi tạc trong lòng.

Khinh thường biến thành tôn kính.

Nói đến đây, Diệp Thiều Hoa cầm trong tay Tinh Hạch zombie có dị năng hệ Phong ném cho mặt trẻ con: "Đây là Tinh Hạch cấp 2 hệ Phong, cậu dùng tinh thần lực thăm dò vào Tinh Hạch, chậm rãi hấp thu, lúc nào hấp thu xong, cậu có thể đột phá đến dị năng cấp 2."

Mặt trẻ con nhận Tinh Hạch Diệp Thiều Hoa cho hắn, sắc mặt hết sức kích động.

Mà những người khác nhìn mặt trẻ con, đều hết sức ghen tỵ.
Thấy vậy mặt trẻ con lập tức đem Tinh Hạch cất đi.

"Diệp tiểu thư, cô cũng có dị năng hệ Phong, cô không dùng sao?" Tề Phong xưng hô từ "Cô", biến thành Diệp tiểu thư.

Diệp Thiều Hoa lắc đầu: "Tinh Hạch cấp 2 chỉ hữu dụng với dị năng giả chuẩn bị tăng cấp 2, tôi không cần."

Nghe được lời Diệp Thiều Hoa, những người khác cho dù có đoán trước, vẫn sốc.

Diệp Thiều Hoa không cần Tinh Hạch cấp 2, điều này nói rõ cái gì . . .

Nói rõ đẳng cấp dị năng của cô vốn đã vượt qua cấp 2!

Tận thế mới bắt đầu mấy ngày thôi, cô đã mạnh như vậy, còn tìm ra biện pháp tăng cấp dị năng.

"Diệp tiểu thư, đây là đồ cô muốn." Bởi vì Zombie toàn thành đều rời đi, trong đội ngũ nhiều người sưu tập một chút vật tư.

Tề Phong cái gì cũng đều không thu thập, chuyên môn dựa theo lời Diệp Thiều Hoa nói, tìm cho cô một ít điện thoại di động đã qua sử dụng và một số linh kiện điện tử, quan trọng nhất là hắn còn tìm cho cô một chiếc máy tính xách tay có tích năng lượng mặt trời.
“Nhưng máy tính này bị hỏng rồi.” Tề Phong gãi đầu: “Bởi vì tôi không tìm được thứ gì khác, chỉ dùng cái này để cho đủ số lượng.”

"Có cái này là được rồi." Diệp Thiều Hoa nhìn thấy những vật này, ánh mắt sáng lên.

Lúc trở về, cô nói mình muốn ngồi ở toa sau.

Không ai phản đối, mấy người trong toa lập tức xuống xe chen chúc với những người ở toa phía sau, sau đó một người cầm trong tay một viên linh thạch cấp thấp, bắt đầu dùng phương thức của Diệp Thiều Hoa để hấp thụ năng lượng bên trong.

Lúc mặt trẻ con lấy ra Tinh Hạch cấp 2 của mình, Tô Nhiên đi qua ánh mắt khác thường.

Mặt trẻ con rất đắc ý đem Tinh Hạch cấp 2 khoe khoang một đợt, kém chút bị Tề Phong đánh cho một trận.

Ba người Tô Nhiên đều ngồi ở hai ghế trước.

Đằng sau chỉ có Diệp Thiều Hoa, cô đang dùng công cụ để tháo máy tính xách tay và điện thoại di động.
"Diệp tiểu thư, cô còn sửa được máy vi tính sao?” Tề Phong trầm ngâm một hồi, cảm thấy không tiếp thu được nữa, liền nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa không nhìn lên, chỉ là gật đầu, “Ừ.”

Tô Nhiên nhìn Tề Phong, bảo Tề Phong đừng quấy rầy Diệp Thiều Hoa.

Đội ngũ cả ngày hôm nay thu hoạch rất lớn, thời điểm trở về người trong phòng hết sức kích động.

Vi Vi quản lý vật tư mà họ thu thập được, sửng sốt hồi lâu, không phải là bọn họ mấy ngày nay không đi ra ngoài.

Nhưng chưa ai thu thập được nhiều vật tư như vậy.

"Chuẩn bị một chút, chúng ta rời đi trong đêm, thủy triều zombie khẳng định vẫn còn." Tô Nhiên trực tiếp phân phó.

Ở lại trong đội ngũ mấy người nghe được thủy triều Zombie, đều hết sức bối rối, vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc.
Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa trên người dính một vệt máu.

Vi Vi có chút thương hại nhìn cô "Thiều Hoa, cô là con gái, tại sao lại muốn đánh nhau gϊếŧ lũ Zombie như họ?”

Diệp Thiều Hoa lấy vài tờ giấy đã sắp xếp tối hôm qua bỏ vào túi.

"Cô phải biết đội trưởng sẽ không một mực quản cô, cô lại không có dị năng, chỉ cần bọn họ bỏ lại cô, cô chỉ có thể ngồi chờ chết." Vi Vi thấp giọng nói: "Tôi có nói giúp cô với bạn trai tôi, để hắn bảo hộ cô, chỉ cần cô . . ."

"Cô xác định đó là bạn trai cô?" Diệp Thiều Hoa lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô ả một cái.

Vi Vi chỉ là một người bình thường, cô ả không giống những người bình thường khác, cần ra ngoài thu thập vật tư.

Bởi vì cô ả câu được dị năng giả đội một, cho nên cô ả sống tốt hơn rất nhiều so với người ta, cũng bởi vậy, ở trước mặt người bình thường, cô ả từ trước đến nay có chút cao ngạo.
Thế giới như thế này, phụ nữ tay trói gà không chặt phần lớn cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Vi Vi chướng mắt Diệp Thiều Hoa, một mực bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.

Tận thế rồi còn thiên kim tiểu thư, cho nên mới có lời nói này.

Tất cả mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng mà Diệp Thiều Hoa nói vậy, trực tiếp đâm thủng tấm màn che của Vi Vi, mặt cô ta đỏ lên: "Tôi hảo tâm giúp cô, cô còn nói chuyện âm dương quái khí như vậy, cô xem cô đi, sống chật vật như vậy, cô đợi đến khi bị đội ngũ vứt bỏ đi!"

Diệp Thiều Hoa nhún vai, không quan trọng.

"Chờ chút, Vi Vi, cô nói cái gì đấy?" Người bạn trai kia tựa hồ nghe được lời Vi Vi nói, bỗng nhiên mở miệng.

Chương 264

𝔈𝔡𝔦𝔱: 𝔑𝔤ọ𝔠

𝔅𝔢𝔱𝔞: 𝔎𝔦ề𝔲 𝔒𝔞𝔫𝔥

"Em đang nói về Diệp Thiều Hoa."

Bạn trai của Vi Vi là một người đàn ông da ngăm đen. Nếu như trước đây, người đẹp như cô ả sẽ không bao giờ để ý một người như vậy, nhưng hiện tại cô ả rất cần có người giúp đỡ: "Là con gái, em không thể chịu nổi khi thấy cô ấy chiến đấu với đám zombie mỗi ngày. "
Vốn dĩ, cô ả nghĩ bạn trai sẽ nghĩ Diệp Thiều Hoa không biết tốt xấu giống như mình.

Không ngờ, bạn trai chỉ liếc nhìn ả một cách kỳ lạ, sau đó thản nhiên xua tay: "Được rồi, đừng quan tâm đến chuyện của người ta."

Vi Vi không nhìn ra sự lạ lùng của bạn trai, lại đi thu xếp đồ đạc.

Giữ lại cho Diệp Thiều Hoa một vị trí sau cốp.

Không nghĩ tới chờ nửa ngày, Diệp Thiều Hoa đều chưa từng đến.

Trong đội ngũ có rất nhiều người, tổng có ba xe tải.

Có thêm vật tư, nhưng cũng không quá chật chội, những người lúc trước ngồi ở buồng xe thứ nhất đều bị đẩy xuống 2 buồng xe phía sau.

Vậy cũng không sao, nhưng khi ả nhìn thấy một mình Diệp Thiều Hoa chiếm đoạt một chiếc xe, sắc mặt Vi Vi lập tức thay đổi.

Tất cả mọi người nhìn Bạch Nhiên, Tề Phong và mặt trẻ con ngồi chen chúc ở một hàng ghế.
Chỉ có Diệp Thiều Hoa rất nhẹ nhõm ngồi ở phía sau.

"Vì sao cô ta . . ." Ả cắn môi, nhìn bạn trai mình.

Có chút không rõ.

Bạn trai sao lại không biết tâm tư nhỏ của cô ta, mặc dù hắn lười nhác giải thích, nhưng sợ Vi Vi đầu óc không tốt, chọc phải Diệp Thiều Hoa, chỉ nói: "Được rồi, đừng tưởng rằng Diệp tiểu thư giống như cô, về sau không có việc gì thì đừng trêu chọc cô ấy, bằng không thì tôi sẽ trực tiếp ném cô."

Người trong đội thực lực đã tiến bộ hơn rất nhiều vì Diệp Thiều Hoa.

Không nói đến việc Diệp Thiều Hoa cứu bọn họ và giúp bọn họ, chỉ riêng nói đến việc Diệp Thiều Hoa là cường giả, đã làm cho bọn họ tôn kính cô rất nhiều.

Vi Vi chen chúc trên ghế, nhìn xe phía trước, hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần.

Mà lúc này đây, Diệp Thiều Hoa đã cài đặt phần cuối cùng của máy tính.
Nhấn công tắc, bật máy tính và bắt đầu liên kết với vệ tinh.

Nửa giờ sau, cô còn đưa mấy cái điện thoại cho Tô Nhiên: "Tôi đã kết nối điện thoại di động này với hệ thống vệ tinh. Vệ tinh này được sử dụng ở căn cứ của Bắc Kinh. Tôi đã xem qua rồi. Bây giờ chúng đều đã được kết nối với vệ tinh. Sau này có thể dùng điện thoại di động này để gọi điện. Muốn liên lạc với người khác, chỉ cần có thông tin liên lạc của họ. "

Nghe thấy lời nói của Diệp Thiếu Hoa, lúc đầu người có khuôn mặt trẻ con tùy ý cầm lấy điện thoại di động. Nghe cô nói xong ngay lập tức cầm điện thoại di động bằng cả hai tay.

Trong lòng hoảng hốt, hắn thở hổn hển, miễn cưỡng dùng ý chí không để cho bản thân mình sụp đổ.

Tận thế đến, tất cả các tháp tín hiệu đều biến mất, thứ duy nhất có thể sử dụng là máy phát tín hiệu mini trên bầu trời.
Nhưng điện thoại vệ tinh rất khó có được.

Đại đa số mọi người vẫn thu thập radio, dựa vào đài phát thanh để nghe tin tức.

Tô Nhiên và những người khác cũng biết về sự tồn tại của điện thoại vệ tinh, nhưng điện thoại vệ tinh quá khó sản xuất, chỉ những nhà lãnh đạo mới có.

Thật không nghĩ đến, Diệp Thiều Hoa vừa ra tay, đã làm ra bốn cái điện thoại vệ tinh.

Mấy người bọn hắn chia nhau, sau đó thử gọi điện thoại, thật sự gọi được.

"Nếu sau này muốn có điện thoại vệ tinh, chỉ cần tìm điện thoại di động rồi mang cho tôi." Diệp Thiều Hoa không biết hành động bất thường của mình đã gây ra cho những người này bao nhiêu cú sốc.

Mà cô chỉ có thể phân tích nguồn gốc của virus mạt thế.

Vừa nói chuyện vừa suy nghĩ miên man.

Tô Nhiên sửng sốt đến mức khuôn mặt tê dại, "Cô Diệp, cô nói, cô có thể chế tạo thêm điện thoại vệ tinh?"
"Ừ, miễn là có điện thoại di động cũ." Diệp Thiếu Hoa không nghĩ có thứ gì quá khó, nhưng nhìn biểu lộ của Tô Nhiên, không khỏi híp mắt: "Cái này rất khó sao?"

Thấy được vẻ sửng sốt của cô, Tề Phong lấy tay lau mặt một lần.

"Còn khó hơn của mức khó." Tô Nhiên cười khổ: "Chưa nói đến việc điều khiển vệ tinh khó khăn như thế nào. Nhiều máy hỏng trước khi thành công. Về cơ bản muốn có một hệ thống vệ tinh hoàn chỉnh, điện thoại vệ tinh không được dùng loại đại trà. Hôm qua radio cũng nói rằng đợt sản xuất đầu tiên chỉ có hai trăm chiếc điện thoại vệ tinh, chúng bị ngừng sản xuất vì chi phí quá lớn. "

Quốc gia có bao nhiêu người, cũng có rất nhiều người biến thành Zombie.

Nhưng cũng còn hàng trăm triệu người, trăm triệu người mà chỉ có 200 chiếc điện thoại vệ tinh.
Nếu như không phải cơ hội đặc thù, người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến việc có một chiếc điện thoại vệ tinh ở đời này.

Nhưng mà những gì Diệp Thiều Hoa nói, chỉ cần có điện thoại di động cũ, cô có thể tạo ra điện thoại vệ tinh trong vài phút!

Không nói đến năng lực của cô, dựa vào chiếc điện thoại vệ tinh này, những căn cứ an ninh đang bắt đầu xây dựng sẽ muốn đoạt Diệp Thiếu Hoa về.

Diệp Thiều Hoa nhìn ánh mắt hưng phấn của bọn họ, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.

Tôi còn có thể tạo ra robot, sao lại kích động vậy?

Bốn chiếc điện thoại vệ tinh, ngoài đám người Tô Nhiên, còn một cái đưa cho bạn trai Vi Vi.

Những người khác đều ghen tị với bốn người này, sau khi biết Diệp Thiều Hoa có thể chế tạo ra những chiếc điện thoại khác, bọn họ từng người một đi ra ngoài, thay vì tìm kiếm đồ ăn, họ đi tìm linh kiện.
Lúc gặp được một zombie cấp 3, Diệp Thiều Hoa gϊếŧ chết con zombie có dị năng hệ Thổ, ném Tinh Hạch cho bạn trai Vi Vi.

Những người bình thường kia cũng ý thức được Diệp Thiều Hoa rất lợi hại.

Mà những người như Tô Nhiên ở đây gϊếŧ Zombie càng lúc càng liều, bởi vì bọn họ biết rõ, nếu quả thật gặp nguy hiểm trí mạng thì Diệp Thiều Hoa sẽ xuất thủ cứu giúp.

Cô là lá chắn mạnh nhất của họ.

"Bên Bắc Kinh Thành phát tin tức, là đẳng cấp Zombie và phương pháp tu luyện của dị năng giả." Nhìn thấy trang web nhỏ do thủ đô tạo ra, Tề Phong mỉm cười: "Nghe nói có ba người phát hiện ra chuyện này. Ba người bọn họ cũng bị rất nhiều thế lực mời tới, chắc là đám người Diệp Tưởng Tưởng, nghe nói bọn họ đạt được dị năng cấp hai, tất cả mọi người chấn động, cũng biết có hệ dị năng có thể chữa bệnh. "
Mặt trẻ con người đi ngang qua nghe vậy, không có nửa điểm hâm mộ, chỉ cười hô hố "Chúng ta có Diệp tiểu thư là đủ rồi."

Cấp 2 có thể tính gì chứ, hiện tại trong đội ngũ của bọn họ cũng toàn là dị năng cấp 2!

Nghĩ tới đây, bọn họ ghen tỵ nhìn về phía bạn trai Vi Vi, thật vất vả gặp được một Zombie cấp 3, vậy mà lại là dị năng hệ Thổ.

Bạn trai Vi Vi lập tức cầm Tinh Hạch cấp 3 trốn đi hấp thu.

"Ba người Diệp Tưởng Tưởng kia thật là đen đủi." Tề Phong nói đến đây, không khỏi xì một tiếng đầy khinh miệt: "Lúc trước cô ta nói thích Tinh Hạch zombie, còn bảo chúng ta giúp cô ta thu thập, để cho chúng ta làm không công, một câu cũng không nói."

Nghe đến ba người Diệp Tưởng Tưởng, mặt trẻ con cũng không thế nào vui nổi.

"Nhưng mà tôi còn muốn cảm ơn ba người bọn hắn." Tô Nhiên nở nụ cười, nhìn qua chỗ Diệp Thiều Hoa: "Bằng không thì, chúng ta sao lại tìm được Diệp tiểu thư chứ."
Nghe được lời của Tô Nhiên, Tề Phong sắc mặt đỏ lên: "Đội trưởng, cám ơn anh lúc ấy không nghe lời nói của em, đuổi Diệp tiểu thư ra khỏi đội ngũ."

Tô Nhiên cũng thở dài một tiếng.

Chính vào lúc này, mặt trẻ con đang chơi máy tính của Diệp Thiều Hoa bỗng nhiên trừng mắt, kích động nói: "Đội trưởng, em tìm được lão đại Tùy Vân rồi!"

Chương 265-266

𝔈𝔡𝔦𝔱: 𝔑𝔤ọ𝔠

𝔅𝔢𝔱𝔞: 𝔎𝔦ề𝔲 𝔒𝔞𝔫𝔥

Bọn họ là quân nhân.

Tùy Vân chính là lão đại của bọn họ, cũng là quân đoàn thứ nhất của Bắc Kinh.

Căn cứ an toàn của Bắc Kinh, chính là của nhà họ Tùy.

“Ở thành phố T, cách chúng ta không xa, bọn họ sẽ ở đó ba ngày.” Mặt trẻ con hào hứng đứng lên, “Chỉ cần tìm được bọn họ, chúng ta sẽ sớm đến được Bắc Kinh.”

Trong đội ngũ đều là người Bắc Kinh, vừa nghĩ đến việc có thể trở về nhà, bọn họ đều rất kích động.
Diệp Thiều Hoa tựa lưng vào ghế ngồi, vuốt vuốt một Tinh Hạch cấp 2, hiện tại trong đội ngũ mọi người đều đã qua cấp 2 nên không cần đến cái Tinh Hạch cấp thấp này.

Nhưng mà Tinh Hạch có thể dùng để đổi những thứ khác, còn quý hơn cả lương thực.

Những người này đều sẽ đưa Tinh Hạch mà mình không dùng cho Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa cũng không cự tuyệt, trong tay trong tay cô có gần ngàn cái Tinh Hạch.

Đội ngũ kỷ luật rất rõ ràng, bởi vì sự tồn tại của cô, trở nên không theo lẽ thường.

Tô Nhiên nhìn thuộc hạ trước đây rất kỷ luật, giờ lại cà lơ phất phơ, không khỏi ôm trán, tựa hồ như đang nghỉ phép vậy.

Mặc dù trong miệng ghét bỏ, nhưng Tô Nhiên trong mắt đều hiện ra ý cười.

Trong ba ngày, Diệp Thiều Hoa mang theo một nhóm người gϊếŧ hai con Zombie, một con hệ Hỏa một con hệ Phong.
Ngoại trừ bạn trai Vi Vi, mặt trẻ con và Tô Nhiên cũng song song lên được cấp 3.

Mà lúc này, bọn họ cũng tìm được đội của Tùy Vân.

"Đội trưởng Tô, nhìn các người rất nhẹ nhàng thảnh thơi." Căn cứ tạm thời của bọn họ là một siêu thị lớn đã bị bỏ trống. Người phụ nữ xinh đẹp có năng lực nhìn Tô Nhiên và những người khác bằng ánh mắt cẩn thận, trực tiếp bỏ qua hai người phụ nữ là Diệp Thiều Hoa và Vi Vi: "Nếu muốn vào đội, cũng phải tiếp nhận kiểm tra virus, dính virus vào người thì không thể vào."

Nhưng việc này đám người Tô Nhiên không để ý lắm, sau khi kiểm tra trên người xong.

Sau đó mới được người phụ nữ quyến rũ đưa vào siêu thị.

"Cô ấy là Vệ Thất, năm đó ở trong quân đội cùng với đội trưởng không phân cao thấp." Tề Phong nhỏ giọng hướng về phía Diệp Thiều Hoa nói.
"Vệ thượng tá hiện tại đã là dị năng giả hệ Phong cấp 2!" Nghe được lời Tề Phong nói, một người trong quân đoàn đó của bọn họ tự hào: “Ngoài lão đại Tùy Vân ra, tất cả đều đã lên cấp 2."

Vệ Thất chỉ cười nhạt một tiếng, không coi là gì.

Chỉ cầm lấy điện thoại vệ tinh bắt đầu liên hệ Tùy Vân, phía bên kia điện thoại Tùy Vân mang theo một đám người đi tìm lão đại Zombie trong thành.

Còn một lúc nữa mới có thể trở về.

"Mấy người ở bên ngoài đợi được không." Vệ Thất dưới ánh mắt hâm mộ của người trong quân đội tắt máy điện thoại vệ tinh, nhìn về phía Tề Phong: "Thực lực như thế nào?"

Tô Nhiên khiêm tốn khoát tay: "Cũng rất bình thường thôi."

Vệ Thất đương nhiên cũng không hoài nghi, dù sao trong mắt bọn họ, đám người Tô Nhiên không có điện thoại vệ tinh, căn bản không liên lạc được với bên Bắc Kinh.
Chớ nói chi là việc tăng cấp dị năng.

"Nơi này có hai cái Tinh Hạch cấp 1." Nghĩ đến đây, Vệ Thất lấy ra hai cái Tinh Hạch cấp 1 đưa cho Tô Nhiên: "Cậu hấp thu một lần, làm sao để hấp thu Tinh Hạch đợi chút nữa tôi giao cho anh, nhưng mà bây giờ có một chuyện muốn nói cho mấy người."

"Lão đại Tùy Vân nói, đội của cậu sẽ tạm thời thuộc về đội của chúng tôi..

Nói đến đây, Vệ Thất cau mày nhìn Diệp Thiều Hoa, một đám người gần như không có tổ chức, đặc biệt là Tề Phong và những người khác đang nói chuyện và cười đùa.

Một chút cũng không giống người đang trải qua mạt thế.

Đại khái là vận khí tương đối tốt, ven đường không có gặp được nguy hiểm gì.

Đám người này thực lực quá yếu, còn không biết chuyện Tinh Hạch có thể hấp thu, Vệ Thất không muốn bọn họ vào đội ngũ của mình, mặc dù không nguyện ý, nhưng dù sao cũng là do Tùy Vân phân phó, Vệ Thất cũng không thể cự tuyệt.
"Ừ." Tô Nhiên đối với chuyện này một chút cũng không cự tuyệt.

“Nhưng những người bình thường này không thể tham gia vào đội.” Vệ Thất chỉ vào Diệp Thiều Hoa nói: “Chúng tôi cũng bảo vệ một nhóm người bình thường, họ nên ở cùng với những người bình thường đó.”

Cô ta nhìn Diệp Thiều Hoa và Vi Vi, sắc mặt có chút rõ ràng đầy căm ghét.

Trong tận thế con gái cũng rất thưa thớt, trong quân đoàn có không ít người cùng nữ nhân có giao dịch, chỉ cần bảo hộ bọn họ, cho bọn họ đồ ăn, những nữ nhân kia cái gì cũng đều nguyện ý.

Diệp Thiều Hoa và Vi Vi nhìn không giống như người lợi hại.

Hai người phụ nữ này đi theo một đám nam nhân, Vệ Thất xác định vị trí của họ trong nháy mắt.

Cũng bởi vậy, chợt nhìn đến Diệp Thiều Hoa và Vi Vi, hai người có gương mặt xuất chúng, nhất là Diệp Thiều Hoa, trước tận thế chắc cũng là mỹ nữ khó có được.
"Không được." Tô Nhiên không hề nghĩ ngợi nói thẳng: "Những người này đã đi cùng chúng tôi suốt chặng đường. Dù không có năng lực, nhưng hiệu quả chiến đấu của họ không hề yếu. Đừng lo lắng, họ sẽ không liên lụy cô.”

Tề Phong lúc đầu đang cùng Diệp Thiều Hoa thảo luận thành phố này lớn cỡ nào, bọn họ đi ra ngoài tìm một số thiết bị trong phòng thí nghiệm trở về.

Nghe được lời Vệ Thất nói, không khỏi nhìn cô ta một cái, cười lạnh một tiếng.

"Đội ngũ chúng tôi không cần người bình thường." Vệ Thất đã lười nhác nói với Tô Nhiên, "Nếu như cậu nhất định phải mang bọn họ theo, tôi sẽ không để các người gia nhập vào đội ngũ của tôi."

Cô ta cảm thấy Tô Nhiên ở tận thế những ngày này đã hoàn toàn thư giãn.

Không gia nhập vào càng tốt, Tô Nhiên còn sợ bọn họ sẽ liên lụy Diệp Thiều Hoa.
"Chuyện này chính mấy người nói với lão đại Tùy Vân đi." Nhìn thấy Tô Nhiên cũng không gia nhập vào đội ngũ của bản thân. Vệ Thất cũng thở dài một hơi, đối với người đi đường này thái độ đã khá hơn.

Đến thời điểm ăn cơm buổi trưa, có người chuyên môn đến phân phát đồ ăn.

Cho Vệ Thất một cái xúc xích, một chai nước suối cùng một túi mì tôm.

Diệp Thiều Hoa và những người khác chỉ có một mẩu bánh mì nhỏ.

Đây chính là nguyên tắc trong quân đoàn, năng lực của Vệ Thất cao nên đồ vật cũng nhiều nhiều.

"Diệp tiểu thư, ăn cái này nè!" Tề Phong đưa cho Diệp Thiều Hoa món thịt bò đóng hộp thu được trên đường ra khỏi túi.

Mặt trẻ con đưa chậm nên tức giận đến đá hắn một cước.

Tô Nhiên cũng nở nụ cười, tìm ra trong ba lô một bình Cocacola: "Còn hai bình, đủ cho cô uống hai ngày."
Hắn nghĩ sau khi gặp lão đại nhất định phải đưa người trong đội đi thu thập vật tư.

Nhìn thấy người đi đường như vậy, Vệ Thất nhàn nhạt nhìn khuôn mặt không dính bụi bẩn của Diệp Thiều Hoa, cười mỉa mai: “Ăn đồ của chính mình thì tốt hơn.”

Diệp Thiều Hoa mặc kệ cô ta.

Tô Nhiên và những người khác không trả lời, bọn họ đều không động vào đồ ăn của quân đoàn.

Sau khi ăn xong, Vệ Thất cầm điện thoại mini liên lạc với Tùy Vân.

Vi Vi từ đó về sau đối với Diệp Thiều Hoa rất cung kính, cô ấy cũng là người giỏi giao tiếp trong đội, cô ấy đã nhờ người khác tìm hiểu một số thông tin về quân đoàn này.

"Vệ thượng tá thật lợi hại." Người phụ nữ bên cạnh Vi Vi thì thào: “Cô thấy không, chiếc điện thoại vệ tinh trong tay cô ấy, trong nước chỉ có một số người mới có, cũng chỉ có cô ấy và lão đại trong quân đoàn mới có.”
Nói xong, cô ta hâm mộ nhìn về phía Vệ Thất.

Vi Vi móc điện thoại di động, rất phức tạp liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, cô có thể nói cái gì?

Nói một chân chạy vặt như cô ấy ở trong đội ngũ cũng có 1 cái sao?

Chính vào lúc này, thành trì yên lặng bỗng dưng trở nên huyên náo.

"Lão đại trở lại rồi!"

Vừa nghe thấy thanh âm này, Vệ Thất lập tức đặt chai nước trong tay xuống, đi về phía đám đông.

"Diệp tiểu thư, đi nào ! Tôi dẫn cô đi gặp lão đại của tôi." Tô Nhiên thần sắc cũng có chút kích động.

Vệ Thất vốn đang đi lên phía trước nghe được câu này, không kiên nhẫn quay đầu: "Tô Nhiên, cậu ở bên ngoài thời gian quá lâu rồi, lão đại có thêt tùy tiện ai muốn gặp là có thể gặp sao?"

Diệp Thiều Hoa vỗ vỗ bả vai Tô Nhiên: "Không có việc gì, cậu đi gặp đi, tôi mang theo bọn họ đi tìm một chút đồ vật."
Vừa nghe nói đến việc tìm đồ, Tề Phong vốn dĩ muốn đi theo Tô Nhiên đi gặp Tùy Vân liền quay lại: "Diệp tiểu thư, tôi đi chung với cô."

Ngay cả Vi Vi, người đang hỏi thăm tin tức, cũng ngay lập tức đến để chuẩn bị lên đường.

Một đoàn người kích động, nhất là còn hai dị năng giả cấp 2, đặc biệt hy vọng lần này sẽ tìm được một zombie bậc ba phù hợp với thuộc tính của họ.

Tô Nhiên cũng muốn cùng đám người Diệp Thiều Hoa ra ngoài, nhưng rõ ràng hoàn cảnh hiện tại không thích hợp, chỉ đành dập tắt.

Nhìn về phía Vệ Thất ánh mắt trở nên lạnh hơn rất nhiều.

Vệ Thất cảm thấy ánh mắt của Tô Nhiên, bất quá ả cũng không thèm để ý, điện thoại vệ tinh trong tay cô ả cũng chưa bao giờ để xuống

"Lão đại." Hai người đều đi đến chỗ Tùy Vân cách đó không xa.

Tùy Vân nhìn về phía một đám người cách đó không xa, trong lòng có chút nghi hoặc, trong nháy mắt biến mất.
"Cậu có thể trở về, rất tốt." Tùy Vân nhìn về phía Tô Nhiên, đối phương quần áo sạch sẽ, trên người không có chút chật vật nào.

Nhìn đến đây, Tùy Vân liền biết đối phương ở tận thế vẫn sống tốt.

Tô Nhiên cũng mỉm cười, vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi nhìn nhiều người xung quanh hắn vẫn không nói gì.

"Đã tận thế rồi, cậu cũng không được coi là lính của tôi nữa. Nếu muốn, cậu có thể trở về đội, vị trí vẫn như cũ. Nếu không muốn, cậu cũng có thể lựa chọn rời đi." Tùy Vân không nhanh không chậm nói.

"Đi theo lão đại." Tô Nhiên cười hì hì nói: "Nhưng mà tôi muốn đơn độc ở một trung đội, dưới sự quản lý của anh.”

Đây cũng là kết quả mà trước đó hắn cùng Tề Phong và Diệp Thiều Hoa thảo luận.

Nghe thế câu này, Tùy Vân nhìn hắn một cái, sau một lúc lâu, gật đầu: "Nhưng mà điện thoại vệ tinh ở căn cứ an toàn tôi không còn, chờ trở lại Bắc Kinh, tôi xin cho cậu."
Tận thế đến, mọi người giống như quay trở lại thời kỳ cổ đại.

Nếu không có các công cụ như điện thoại di động, không có tin tức, rất dễ dàng bị bao vây bởi zombie khắp thành phố.

Nghe được lời Tùy Vân nói, Vệ Thất đi lòng vòng cầm điện thoại trong tay, nhìn Tô Nhiên một chút.

Tô Nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua Vi Vi dùng điện thoại di động để chống lại địa chủ với Tề Phong và những người khác, rất muốn thở dài.

Đối với ánh mắt gần như phô trương của Vệ Thất, hắn đơn giản là không thèm để ý.

Đại học T có phòng thí nghiệm y tế, lần này Diệp Thiều Hoa ra ngoài thu thập rất nhiều công cụ hữu ích.

Còn gϊếŧ một cái Zombie cấp 3 hệ Phong.

"Vì sao không phải hệ Thủy!" Một người trong đội giẫm lên con zombie với vẻ phẫn nộ, chỉ hận rằng nó không phải hệ Thủy.
Các thành viên hệ phong trong đội đều đã thăng cấp 3, cốt pha lê này hấp thu hơi lãng phí nên Diệp Thiều Hoa nhận lời trước.

"Eee, cái con Zombie hệ hỏa kia, mày đừng chạy!" Nhìn thấy một zombie hệ hỏa bên bệ cửa sổ, nó xoay đầu chạy khi nhìn thấy nhóm của họ, bạn trai của Vi Vi vội đuổi theo: "Đừng, chúng tao không gϊếŧ mày! Mày nói cho tao biết đồng bọn hệ Thủy của mày ở đâu là được!"

Zombie hệ Hỏa: ". . ." Mmp*, ai không chạy người đó là người ngu!

[* Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.]

Mặt trẻ con thở dài một tiếng: "Hiện tại Zombie thậm chí nhìn thấy chúng ta liền chạy, càng ngày càng khó bắt."

Những người khác biểu lộ đồng ý.
Vi Vi nghĩ về việc thủ hạ của Vệ Thất đã nói với cô zombie đáng sợ như thế nào như vừa rồi: ". . ."

Hiện tại zombie cấp 3 càng ngày càng nhiều, đến cấp 3 thì chúng có một chút ý thức, những con zombie kia nhìn thấy bọn họ liền chạy, trừ phi Diệp Thiều Hoa xuất thủ, bằng không thì càng ngày càng khó bắt.

Khi Diệp Thiều Hoa và những người khác quay trở lại, đội quân sơ tán do Tùy Vân mang theo đã sẵn sàng lên đường qua đêm.

"Mấy người đi ở sau xe bọn tôi." Vệ Thất trước khi lên đường, nhìn thoáng qua Tô Nhiên trong đội ngũ: "Không có chuyện gì không nên tùy ý hành động."

"Chúng ta tạm thời phân đến hành động chung với đám người Vệ Thất." Tô Nhiên cho người ta lái xe đi sau đội của Vệ Thất: "Nhưng sẽ không do cô ta phân phó, xem như người tự do."

Hắn nói câu này, phát hiện các tổ viên trên xe nguyên một đám hưng phấn thảo luận chuyên hôm nay gặp được Tiểu Hỏa (Zombie cấp 3), căn bản không thèm để ý có bị Tùy Vân lão đại coi trọng hay không.
Nhìn đến đây, Tô Nhiên lắc đầu bật cười, cũng không để ý.

Tùy Vân biết rõ dưới tay Tô Nhiên còn có mấy người bình thường.

Cho nên trực tiếp để cho bọn họ và Vệ Thất hành động chung, nhưng hai đội lại độc lập.

Cho dù là thế này, Vệ Thất trong lòng cũng rất không tình nguyện, nhất là khi nhìn thấy đám người của Diệp Thiều Hoa cả ngày đều vô cùng ngả ngớn, bọn họ tắm rửa quần áo thì sạch sẽ bằng nước của dị năng hệ thủy, cả đội đều sinh hoạt vô cùng xa xỉ.

Càng xem Vệ Thất càng thấy được đó như là một đám lưu manh

Khi ra ngoài làm nhiệm vụ, vì sợ bị liên lụy nên không thông báo gì cả.

Thậm chí để cho Diệp Thiều Hoa và những người khác cũng trực tiếp lo hậu cần.

Đám người mặt trẻ con đang phục kích dị năng cấp 3, cho nên cũng không để ý.

Đội ngũ đi đến ngày thứ ba, Diệp Thiều Hoa đều không nhìn thấy người gọi là Tùy Vân lão đại kia.
Nghe Tô Nhiên nói, đối phương đang thăm dò con đường phía trước.

Thời gian còn lại trong ngày, đội ngũ của Vệ Thất bất ngờ rơi vào tình trạng hỗn loạn.

"Làm sao vậy?" Diệp Thiều Hoa ngồi ở cạnh đống lửa, trên tay nghịch cái máy khoa học nhỏ, theo sau là những người đang cầm lọ thuốc hay đồ ăn gì đó, khi nhìn thấy khuôn mặt thở dài của Tô Nhiên, cô không nhịn được nữa. Hỏi một câu.

Tô Nhiên nhìn thoáng qua bên kia: " Trong đội ngũ của Vệ Thất có một tướng tài đắc lực bị Zombie cắn, dị năng giả bị Zombie cắn có thể tự lành, nhưng hắn đang lây nhiễm, Vệ Thất đang chuẩn bị đem hắn ném đi . . ."

"Chờ chút . . ." Diệp Thiều Hoa nhìn thấy thần sắc hắn hơi khác thường, không khỏi mở miệng." Mấy ngày nay tôi vừa mới nghiên cứu xong thông tin, trang bị cũng có. . mang người đó đến đây cho tôi thử được không? "
Tô Nhiên sững sờ trong chốc lát, trên mặt không kìm được biểu lộ sự vui mừng: "Được!"

Thấy vậy mặt trẻ con đá hắn một cước: "Cậu bày khuôn mặt tang thương như vậy không phải muốn cho Diệp tiểu thư mở miệng sao?"

Tô Nhiên không có để ý đến một cước này của hắn, chỉ là chạy tới chỗ Vệ Thất.

“Cô gái bình thường đó trong đội của cậu ?” Nghe những lời này, Vệ Thất cười nhạo: "Cô ta thật sự lợi hại như vậy thì sao lại ở cùng với các người mà không đi đến căn cứ an toàn đi? Tô Nhiên, cậu không muốn tôi vứt bỏ em trai Tô Mộc của cậu, dùng cái cớ vụng về này, cậu có phải cho là tôi ngốc hay không?"

Tùy Vân cũng nghe được tin tức, hắn nhìn tình huống của Tô Mộc, thấp mắt: "Tiến sĩ bên căn cứ an toàn tôi đã hỏi, tiến sĩ cũng không có cách nào."

Tô Nhiên biết rõ tin tức của tiến sĩ này.
Là dị năng giả não vực duy nhất của tận thế, não vực mở mang thêm 30% so với người bình thường nhiều gấp mười lần.

"Lão đại, anh tin tưởng tôi, Diệp tiểu thư có biện pháp, nếu như cuối cùng không được, tôi sẽ đích thân gϊếŧ em trai tôi, sẽ không cảm nhiễm đến bất kỳ người nào." Tô Nhiên nhìn về phía Tùy Vân.

Nghe được câu này, ánh mắt Tùy Vân nhìn về phía phương hướng đội ngũ của Tô Nhiên.

Diệp Thiều Hoa đang ngồi ở cạnh đống lửa, tiện tay cầm chơi một cái dụng cụ, gương mặt tinh xảo có chút buông thõng, tựa hồ là cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình chăm chú, đôi mắt kia bình tĩnh nhìn hắn.

"Cậu dẫn đi đi." Tùy Vân thu hồi ánh mắt.

"Lão đại?" Vệ Thất không dám tin tưởng nhìn về phía Tùy Vân luôn luôn trầm ổn.

Tùy Vân không trả lời ả, chỉ híp mắt nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Hắn không phải loại người tuỳ tiện liền tin tưởng người xa lạ.

Nghĩ tới đây, đáy lòng của hắn có chút kỳ quái.

“Có một số vấn đề với tín hiệu của vệ tinh Bắc Kinh.” Tùy Vân nhìn Vệ Thất một chút: "Mấy ngày gần đây điện thoại cũng không liên lạc được."

Vệ Thất biểu thị đã biết.

Mà Tô Nhiên đưa Tô Mộc về đội ngũ của mình, Vệ Thất trực tiếp phân phó lập toàn bộ đội ngũ.

Buổi tối lúc nghỉ ngơi, những người kia hận không thể cách đống lửa của Diệp Thiều Hoa xa mấy chục mét.

Đội ngũ Vệ Thất chuẩn bị phát động ra ngoài tìm đồ ăn.

Thời điểm cô ả dẫn người ra ngoài, cũng không mang theo đám người Tô Nhiên, bọn họ quá vướng víu, nhưng vẫn nhìn về phía đám người Diệp Thiều Hoa một chút.

Phát hiện Diệp Thiều Hoa đang ở trước đống lửa ăn thịt bò khô.
“Người họ Diệp kia thật là may mắn” những người trong đội Vệ Thất có chút chua xót: "Không có thực lực mà hết lần này tới lần khác có người tặng đồ cho cô ta ăn."

"Ai bảo cô ta đẹp!"

. . .

Diệp Thiều Hoa một bên nhìn vào các ghi chú cô đã ghi qua ngọn lửa, chậm rãi nhấm nháp thịt bò khô, Vi Vi luộc súp bên cạnh cô, cả nhóm người chờ đợi để ăn, rất nhàn nhã.

Mà Tề Phong thì vừa ra tay săn gϊếŧ một con vật biến dị, trên người bê bết máu.

Hắn đi vào trong xe cải tiến tắm, trên mui xe để bể nước, trong đội ngũ dị năng giả hệ Thủy hàng ngày đổ nước vào, làm cho người trong quân đội của Tùy Vân ước ao ghen tị.

Có thể ở tận thế sống như nghỉ phép, không nhiều lắm.

Thời điểm hắn đi ra, phát hiện phía trước có chút náo động.

"Là Zombie hệ Hỏa cấp 3, mọi người chạy mau!" Đây là giọng nói run rẩy của Vệ Thất.
Nghe được Zombie cấp 3, người trong đội ngũ đều sợ hãi kêu lấy, chuẩn bị né ra.

Vệ Thất tim đập loạn không thôi, thân thể như bị thiêu đốt, tiếng thủ hạ kêu thảm rơi vào trong tai cô ả, làm cho ả trong lòng căng thẳng.

Bọn họ vừa đi ra ngoài liền gặp zombie cường đại công kích.

---

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện