Một nhát chí mạng! Mắt Vệ An Huyên đỏ hoe: “Đã được hơn một tháng. Chắc là buổi tối đêm đầu tiên, ngày đó không có sử dụng biện pháp an toàn…”

Đêm đầu tiên…

Vệ An Huyên đưa tay xoa xoa bụng, giọng nói run rẩy: “Lộ tổng, đứa bé này……”

“Đứa nhỏ này không thể sống.” Vẻ mặt Lộ Thiệu Quân bình tĩnh lại, nói với Vệ An Huyên: “Dĩ nhiên tôi sẽ bồi thường cho cô.”

Bây giờ Lộ Thiệu Quân chưa sẵn sàng làm ba. Vì hiện nay hắn gặp vài trục trặc, thế nên rất không chào đón đứa bé này.

Khuôn mặt Vệ An Huyên trắng bệch, lảo đảo muốn ngã, cô khiếp sợ thống khổ pha lẫn thất vọng nhìn Lộ Thiệu Quân: “Đứa bé là con anh đó, vậy mà anh lại không cần nó, anh quá độc ác.”

Đây rõ ràng là tra nam a, nhưng Vệ An Huyên lại yêu hắn, cũng yêu cả đứa nhỏ trong bụng. Cô muốn có cả hai, cô khổ sở van nài cha của đứa bé: “Anh có thể giữ lại đứa bé không, nó cũng là một sinh mệnh, là con của anh đó, em nhất định sẽ không bỏ nó.”

Khuôn mặt Lộ Thiệu Quân liền trở nên hờ hững: “Vậy cô muốn như nào?”

Suýt chút nữa Vệ An Huyên quỳ xuống trước mặt Lộ Thiệu Quân: “Em chỉ muốn giữ lại con.”

Dù Vệ An Huyên có van xin thế nào thì cũng không thể làm thay đổi ý định của Lộ Thiệu Quân, hắn không muốn đứa nhỏ này, thậm chí hắn còn nói: “Cô đừng nghĩ đến việc âm thầm mang nó chạy trốn, rồi sau đó lén lút sinh.”

Cũng không biết có phải do Lộ Thiệu Quân nhìn ra chủ ý mang con chạy trốn của cô hay không, mà ngay tức khắc chặt đứt đường lui của Vệ An Huyên.

Vốn dĩ Vệ An Huyên còn nghĩ như vậy, muốn liều lĩnh sinh đứa nhỏ này ra. Thà để nó trở thành con riêng, chứ Vệ An Huyên cũng không muốn vứt bỏ con mình.

Dù gì đây cũng là kết tinh của cô với người cô yêu!

Trái tim Vệ An Huyên như bị dao cắt, vô cùng đau khổ: “Sao anh lại tàn nhẫn như vậy, đứa bé là con anh đó. Nó còn chưa kịp tới thế giới này, nhìn thấy thế giới này, thì anh đã tước đi cơ hội nhìn ngắm thế giới của nó.”

Lộ Thiệu Quân vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng: “Bây giờ đứa nhỏ chỉ là một cái phôi thai, chưa có suy nghĩ, ngay cả trái tim còn chưa thành hình thì nói gì mà ngắm nhìn thế giới.”

“À, tôi hiểu rồi, có phải cô muốn dùng con cái để uy hiếp tôi. Xong sau đó, đòi kết hôn với tôi đúng không?” Nét mặt Lộ Thiệu Quân như đang nói, cô mơ đi.

Vệ An Huyên lùi lại hai bước, cơ thể không chịu được gánh nặng mà run rẩy hai cái, giọng nói như mọi thứ đã tan thành mây khói: “Lộ Thiệu Quân, em không ngờ anh là loại người này, tàn nhẫn vô tình, là em đã nhìn lầm anh.”

Vì sao lại đối xử dịu dàng với Lý Y Y như vậy, còn đối xử với cô lại tàn nhẫn như thế.

Vì, vì anh ấy không yêu mình sao?!

Cho dù Vệ An Huyên luôn tự cổ vũ bản thân rằng, một ngày nào đó, Lộ Thiệu Quân sẽ để mắt đến cô, sẽ yêu cô. Nhưng bây giờ, cô phát hiện, người Lộ Thiệu Quân luôn yêu chỉ có mình Lý Y Y, dù Lý Y Y có phản bội hắn, thì trong lòng hắn vẫn nghĩ về Lý Y Y.

Đâu phải là Vệ An Huyên không biết Lộ Thiệu Quân tìm thám tử tư để ý nhất cử lưỡng động của Lý Y Y. Nhưng cô cứ nghĩ là, những chuyện trong quá khứ sao có thể so được với việc cô ngày ngày bầu bạn bên cạnh chứ.

Nhưng bây giờ, Vệ An Huyên cảm giác bản thân không thể yêu được nữa. Tình yêu quá mệt mỏi, quá đau lòng.

Vệ An Huyên: “Còn chuyện kết hôn, anh có cưới em không?”

Lộ Thiệu Quân chần chứ một chút: “Không.”

Vệ An Huyên cười thê lương: “Em biết rồi, anh có lấy em không cũng không quan trọng, nhưng em nhất định phải sinh đứa nhỏ. Đây là con của em, không liên quan đến anh, anh có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Cô nhất định phải sinh nó ra.

- -----------------------------------

Spoil 1 chút.

Lúc Phù Gia đi ra, Tiêu An đã đậu xe trước cửa, hắn đứng bên cạnh xe, dưới ánh mặt trời nhìn cô gái nhỏ chậm rãi chạy tới.

Có lẽ là do ánh nắng mặt trời quá rực rỡ, khiến cô thoạt nhìn không quá đáng sợ. Tiêu An thoáng ngơ ngẩn một chút mới lấy lại tinh thần, mở cửa xe cho Phù Gia lên xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện