Những chi tiết trước đây không chú ý tới, giờ đã phơi bày ra.

Tình yêu làm mù con mắt. Có vài việc chỉ cần nghĩ kỹ chút thôi đã cảm thấy có nhiều chỗ không đúng.

Người phụ nữ này chỉ vì muốn được trèo cao, ngay cả cha mẹ cũng không thèm nhận.

Ngày đó con mắt hắn sao lại mù như vậy chứ.

Lộ Thiệu Quân không phải người không có thủ đoạn, chỉ là có chút thủ đoạn không muốn áp dụng trên người mà hắn yêu. Nhưng bây giờ, Lý Y Y không còn là cô gái trong ấn tượng hắn nữa.

Người con gái dịu dàng trong sáng, hiền lành đó hóa ra là kẻ lả lơi ong bướm, không từ thủ đoạn.

Lộ Thiệu Quân giận bản thân đã giành hết tình cảm lên người phụ nữ như vậy.

Trong lòng hắn ngập tràn cảm giác phẫn nộ đan xen phản bội. Tuy cơ thể hắn ngoại tình, nhưng Lộ Thiệu Quân luôn cảm thấy tình cảm hắn dành cho Lý Y Y là thật, thế nhưng Lý Y Y lại phản bội hắn.

Thám tử tư có hơi chần chừ, do dự xem có nên tiếp tục nhận ủy thác này không. Nếu đối phương đã xóa đi dấu vết của Lý Y Y thì chứng tỏ thế lực không hề yếu.

Hắn cứ vậy mà đi điều tra tiếp, rất có thể sẽ bị đối phương phát hiện, gây rắc rối cho hắn.

Hiển nhiên là Lộ Thiệu Quân biết thám tử tư đang do dự, thế là hắn quả quyết ra giá gấp ba.

Hiện giờ Lộ Thiệu Quân cực kỳ không cam lòng, cái cảm giác không cam lòng này đã đạt tới cảnh giới cao nhất khi nghe nói Phù Gia mất tích.

Không, chuyện này không nên như vậy. Lộ Thiệu Quân vẫn muốn kiểm soát Lý Y Y chặt chẽ, muốn khống chế Lý Y Y.

Nhưng giờ Lý Y Y đã thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, khiến Lộ Thiệu Quân cảm thấy hết sức khó chịu, cực kỳ cực kỳ không thoải mái.

Đối mặt việc giá tăng gấp ba, thám tử tư vẫn giữ im lặng, muốn từ chối, nhưng thật sự là đối phương trả giá quá cao, không có cách nào từ chối được!

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Lộ Thiệu Quân không quá tốt, thậm chí có chút cáu kỉnh.

Vệ An Huyên đi vào văn phòng, vẻ mặt của cô khá phức tạp, có vui mừng, vừa có lo lắng, với cả mong đợi.

Lộ Thiệu Quân lạnh lùng nhìn cô: “Có chuyện gì?”

Cả người Vệ An Huyên run lên, cô hồi hộp đến mức nói lắp, nhìn chằm chằm Lộ Thiệu Quân: “Em, tối nay em có chuyện muốn nói với anh.”

Bây giờ Lộ Thiệu Quân rất phiền muộn, cảm thấy không có chuyện gì vừa ý cả, công tác không suông sẻ, lúc nào cũng có người làm trái ý hắn, chuyện gia đình cũng không tốt nốt, vừa ly hôn, rơi vào trạng thái khó hiểu.

Lộ Thiệu Quân bực mình nói: “Có gì thì nói đại đi, không muốn nói thì khỏi nói.”

Trông chờ Lộ Thiệu Quân sẽ bảo vệ Vệ An Huyên sao, không có khả năng. Vốn là cấp dưới, cộng thêm trong tiềm thức Lộ Thiệu Quân vẫn có chút oán giận Vệ An Huyên.

Thứ hai, Vệ An Huyên cứ kiểu ‘anh muốn làm gì với em thì cứ làm, em đều chịu được ’, vô cùng bao dung. Nếu cái gì cũng không làm thì có phải có lỗi với cô ta không? Vệ An Huyên lưỡng lự, cực kỳ lưỡng lự. Cô không biết cho đến cùng thì Lộ Thiệu Quân có chào đón sự xuất hiện của đứa nhỏ này không. Dù sao hiện giờ Lộ Thiệu Quân vẫn còn đặt tâm tư trên người vợ cũ.

Vệ An Huyên vẫn nói ra: “Lộ tổng, em mang thai.”

Lộ Thiệu Quân không hề suy nghĩ mà nói: “Không thể, cô không có khả năng mang thai.”

Khuôn mặt hắn vô cùng khó coi, khiến trái tim Vệ An Huyên lao thẳng xuống, vừa lạnh lẽo vừa đen kịt, đau đớn, như thể cô đã rơi vào địa ngục vậy.

Đúng thật, anh ấy không hoan nghênh đứa nhỏ này.

Vệ An Huyên phản bác: “Sao lại không có khả năng.”

Nét mặt Lộ Thiệu Quân cứng ngắc như băng, không có vui vẻ, chỉ có sự đè nén mãnh liệt và khó chịu: “Mỗi lần chúng ta quan hệ đều dùng biện pháp an toàn, sao có thể mang thai được.”

Trong tiềm thức, Lộ Thiệu Quân thích Vệ An Huyên trẻ tuổi có cơ thể khỏe mạnh, nhưng không đồng nghĩa sẽ để Vệ An Huyên sinh con cho hắn.

Chắc là thấy Vệ An Huyên… Không xứng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện