"Ai lại không biết ký chủ của nó có tiếng tham ăn."
Editor: Nê
Beta: Đường Hy & Lam
————————
Các nha hoàn hầu hạ ai cũng cẩn thận, động tác nhẹ nhàng, không dám phát ra âm thanh quá lớn chọc nàng không vui.
Cuối cùng vẫn là đại nha hoàn hầu hạ bên người nàng tiến lên: "Quận chúa, ngài đã một ngày chưa ăn gì rồi, có cần nô tỳ kêu phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm không?"
Tô Đường nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã dần tối, một ngày nay chưa ăn gì cả, trách không được lại đói như vậy.
"Vậy cứ làm như bình thường đi."
Trên mặt đại nha hoàn vui vẻ, lập tức phân phó người đem canh nấm tuyết đã sớm chuẩn bị xong bưng lên.
Tô Đường nhìn thứ đặt trước mặt mình ước chừng khoảng một chén rượu nhỏ, trong lòng rất hoảng hốt.
Thật không phải nàng nói quá, cái thứ đồ chơi này, nàng chỉ cần hai ngụm là có thể giải quyết hết được không? Đại nha hoàn còn đang ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ: "Quận chúa, ngài ít nhiều cũng nên ăn một ít. Lúc trước đại phu nói thân thể ngài quá mức suy nhược, cần phải bồi bổ thật tốt."
Tô Đường vẫn duy trì bộ dạng lạnh lùng yếu đuối, nội tâm lại khóc lóc làm nũng với hệ thống: "Cẩu tử, ta không muốn chết đói."
Hệ thống cũng sầu, ai lại không biết ký chủ của nó có tiếng tham ăn, lúc trước thời điểm làm nhiệm vụ số lần cần sắm vai Thiệu Dương quận chúa không nhiều lắm, tuy số lần ít, nó cũng bị nàng làm phiền đến đau đầu.
Cũng may lúc sau đều sửa tên đổi họ, dịch dung* thành thiếu niên đi theo nam chủ chạy đến chiến trường, cũng coi như có rượu có thịt, tiêu sái tùy ý.
*Dịch dung: Thay đổi hình dạng khuôn mặt.
Nó hít sâu một hơi, cổ vũ Tô Đường: [ Cô phải nhớ kỹ, cô là một gốc cây bạch liên hoa chân chính không dính khói lửa nhân gian.]
Tô Đường nghe được lời này, thiếu chút nữa làm đổ cả chén canh nấm tuyết nho nhỏ trong tay, hoảng sợ đến trái tim cũng run lên.
Chuyện này không thể được, hôm nay nàng còn chưa có ăn cái gì cả!
—————
Tô Đường cũng không nghĩ tới nàng chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm, cũng có thể đội nón xanh cho nam chủ.
Thiệu Dương quận chúa ở bên ngoài rất nổi tiếng, mặc dù nàng điệu thấp đi ra ngoài nhưng vẫn bị người nhận ra. Nàng chỉ vừa mới ăn được khối bánh đậu đỏ liền có người tới gõ cửa.
Nha hoàn mở cửa, thấy là một vị công tử tuấn tú mặc bạch y tươi cười khéo léo. Tuy trên người không có đồ vật gì quý giá nhưng khí chất lại điềm đạm nho nhã, làm người khác rất dễ có hảo cảm.
"Tân khoa Trạng Nguyên lang?"
Y chắp tay cúi đầu, mặt đầy vẻ ôn hòa, cười nói: "Tại hạ là Lâm Thanh Hà, mới vừa rồi vội vàng nhìn thoáng qua, không biết cô nương bên trong có phải là Thiệu Dương quận chúa không?"
Mặt Tô Đường đầy vẻ ngạc nhiên.
Từ từ đã, vị này sao giọng điệu quen thuộc như vậy? Đại huynh đệ à ... chúng ta quen biết sao?
Cũng may hệ thống lập tức giải thích: [ Ba năm ở Tây Bắc cô đã bắt đầu thư từ qua lại với hắn. Đúng rồi, hắn là tân khoa Trạng Nguyên năm nay, xuất thân nghèo khó. Lúc trước cũng nhờ cô bỏ tiền cho hắn đọc sách, hắn mới được như ngày hôm nay.]
Tô Đường vẫn tiếp tục nghi vấn: "Từ từ, có chuyện này sao?"
Hệ thống: [ Lúc trước cô vừa tới thế giới này không bao lâu, nửa đêm vừa đói bụng vừa nhàm chán, cô liền dịch dung, gọi ám vệ đưa mình ra ngoài tìm thức ăn, kết quả giữa đường gặp được hắn đang hôn mê. Sau đó liền thuận tay cứu hắn... À, cô còn mời hắn ăn một chén mì, lại nghe thấy hắn thi không được như ý, dự định về nhà trồng trọt, cô liền thuận tay bỏ tiền cứu giúp.]
Tô Đường vắt hết óc suy nghĩ, nhưng vẫn không thể nhớ nổi, có điều hệ thống đã nói có, vậy chắc là có đi.
"Cho nên bây giờ hắn có ý gì?"
Hệ thống cười lạnh: [ Cô đã quên trước đó, cô đã thuận miệng nói gì à?]
Tô Đường suy ngẫm, sau đó liền ôm đầu muốn khóc.
.......
————
Đọc full tại wordpress của team!
Wordpress: https://thapbatsonyeu.wordpress.com