"Tôi thích em."

Editor: Thập Bát Sơn Yêu

——————

Lần nữa trở lại ban nhất, không khí liền không giống, một ngày trước tất cả mọi người còn trào phúng Tô Đường, kết quả một ngày sau, tất cả mọi người đều bị vả mặt.

Cái gì mà cùng Hứa gia quan hệ không tốt, kết quả hôm sau Hứa Hi Chi liền che chở người mà. Cái gì mà câu dẫn giáo bá, rõ ràng là giáo bá theo đuổi người ta không buông.

Sắc mặt của Giang Niệm cực kỳ kém, bởi vì buổi chiều cô ta đã bị lão sư mang đi, nguyên nhân là tụ tập ẩu đả, yêu cầu viết bản kiểm điểm xin lỗi trước toàn trường. Đúng là nữ sinh tuổi dậy thì, ai lại chịu nổi loại trường hợp này, lập tức ủy khuất khóc.

Trong phòng học, Tô Đường vùi mặt trên chỗ ngồi của mình, tiểu đồng bọn Quan Nguyệt vẫn còn đang hoảng hốt. Hôm nay thật sự quá khiếp sợ rồi, đợi đến khi cô ấy hoàn hồn, liền phát hiện sắc mặt của Tô Đường không quá thích hợp.

"Cậu làm sao vậy? Mặt rất đỏ." Nói xong, lại dùng tay sờ sờ mặt Tô Đường, vừa sờ mới phát hiện nóng đến đáng sợ: "Ương Ương, cậu phát sốt!"

Tô Đường cũng cảm giác được cả người mềm như bông, đầu hỗn loạn, cái gì cũng không thể suy nghĩ.

Quan Nguyệt: "Mình đưa cậu đi phòng y tế."

Tô Đường cũng không kiên trì, nói cảm ơn, lại thấy Hứa Hi Chi đã đi đến.

"Để tôi đưa cậu ấy đi."

Quan Nguyệt vừa mới hô một cái, toàn ban đều nghe được, Hứa Hi Chi là anh trai trên danh nghĩa của cô, để cậu ta đưa đi ai cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Có điều Yến Sâm lại ngay lúc này đứng lên, hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ bá đạo đem Tô Đường vòng vào trong phạm vi của mình.

"Đi thôi, bạn gái."

Toàn ban:......

Toàn ban:!!!

Giáo bá đại đại vậy mà lại tự mình thừa nhận quan hệ của hai người, cái này có thể so với lần đó ở nhà ăn còn muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn! Dù sao Hứa Hi Chi còn đang đứng ở bên cạnh!

Tô Đường nhìn hắn một cái, muốn lách khỏi Yến Sâm, nhưng cố tình thân hình hắn lại cao lớn, đem cô chắn kín không kẽ hở.

Chỗ ngồi của Tô Đường ở một bên hành lang, Quan Nguyệt ngồi ở bên kia, vì thế liền không do dự nói với Quan Nguyệt: "Quan Quan, cậu có thể đứng lên được không?"

Quan Nguyệt đón lấy ánh mắt ăn thịt người của Yến Sâm, hít sâu một hơi, lúc này mới đứng lên.

"Cảm ơn Quan Quan." Gương mặt của Tô Đường không có phấn nộn giống như lúc trước, mang theo vài phần tái nhợt, sắc môi cũng nhàn nhạt, nhưng lúc này cô cười ôn nhu với Quan Nguyệt một cái, lại làm toàn ban đều ngây người.

CMN, lúc trước tại sao bọn họ lại không biết Thẩm Vị Ương đẹp như vậy? Sắc mặt Yến Sâm không tốt, ánh mắt càng đen tối âm trầm. Đồ vật hắn coi trọng, mặc dù chỉ có một phần hứng thú, cũng không cho phép cự tuyệt.

Từ trước đến nay chỉ có hắn vứt bỏ người khác, khi nào đã đến phiên đối phương?

Tô Đường ít nhiều cũng có thể đoán được tâm lý hắn, nam chủ hắc hóa 100%, không một ai có tâm lý bình thường cả. Bây giờ cô còn đang bị bệnh, căn bản không dám ở một chỗ với hắn, còn Hứa Hi Chi, cô thật sự không có ý định dính dáng quá nhiều đến cậu ta.

Vì thế, chỉ có thể đem ánh mắt đặt trên người Quan Nguyệt.

"Quan Quan, cậu có thể cùng mình đi phòng y tế không?"

Quan Nguyệt đương nhiên đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn biến thành bốn người đi.

Yến Sâm như cũ đi theo phía sau, Hứa Hi Chi nhíu mày trầm ngâm một lát, cũng đi phía sau.

Trong phòng y tế, bác sĩ cẩn thận đem người kiểm tra một lần: "39 độ 2, sốt cao. Tôi cho em uống ít thuốc, nếu nhiệt độ cơ thể không giảm xuống thì truyền nước."

Phòng học là không thể lại trở về, tìm lão sư đưa giấy của bác sĩ, Tô Đường liền về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Sau khi Quan Nguyệt đem người đưa về phòng ngủ liền về phòng học, về phần hai người kia, ký túc xá nữ không thể vào, cũng chỉ có thể đưa đến cửa.

Một giấc này của Tô Đường ngủ đến phá lệ trầm, mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa có tỉnh táo, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền bắt gặp một đôi mắt như sơn mặc. Tô Đường cả kinh nháy mắt lập tức thanh tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, lại bởi vì thân thể sinh bệnh, trước mắt không khỏi lung lay.

"Yến Sâm?!"

Yến Sâm lười biếng nhìn cô: "Em đúng là có thể ngủ được."

Tô Đường:...... Cô là ngã bệnh có được không?!

"Sao anh lại tới đây, nơi này là ký túc xá nữ."

Yến Sâm: "Trèo lên."

Tô Đường cũng không biết nên dùng biểu tình gì, nơi này chính là lầu hai!

"Cho nên bạn học Yến không tiếc trèo lầu hai tới tìm tôi, là có chuyện gì không?"

Ánh mắt Yến Sâm nhìn cô có chút cổ quái, nhưng hắn cũng thừa nhận bản thân có việc: "Là có một việc cần xác định."

Kỳ thật Yến Sâm đến cũng không bao lâu, nhưng một màn mới vừa rồi kia lại ở trong đầu hắn vứt đi không được. Thiếu nữ ngủ say trên giường, tóc đen tản ra, hàng mi dài liễm dưới ánh sáng tối tăm, nhàn nhạt chia cắt gương mặt kiều nộn. Lại bởi vì thân thể sinh bệnh, môi anh đào hơi hơi há, nhưng để cho hắn thích nhất vẫn là nốt ruồi lệ dưới khóe mắt, kiều diễm ướŧ áŧ.

Yến Sâm vốn nghĩ rằng cô ngủ đã đủ hấp dẫn hắn, nhưng chờ đến khi cô trợn mắt, nhìn trong cặp mắt màu trà kia hiện ra ảnh ngược của bản thân, trái tim cũng đột nhiên nhảy lên một cái.

Gương mặt này mặc kệ là nhìn từ góc nào cũng vô cùng phù hợp với khẩu vị hắn. Nhưng hắn rất ít khi để ý người hoặc vật nào đó, cho nên vì nghiệm chứng một chút đến tột cùng là cô có tốt đẹp như vậy hay không, hắn quyết định hành động một lần.

Tô Đường không biết nam chủ lại phát bệnh gì, bị hắn nhìn chằm chằm một lúc như vậy, cả người như chim sợ cành cong.

Yến Sâm vừa động, Tô Đường liền sợ hãi.

"Yến Sâm, anh......" Lời nói còn chưa dứt, miệng đã bị lấp kín.

Hàng mi dài run rẩy, Tô Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú này không kịp phòng ngừa phóng đại lên, cả người đều cứng đờ.

Môi Yến Sâm rất lạnh, rõ ràng chỉ mới tháng 10, lại làm cô cảm giác được lạnh băng như trời đông giá rét. Sau đó, Tô Đường phát hiện bệnh trạng điên cuồng trong mắt hắn.

Tô Đường đột nhiên đẩy hắn ra, dùng hết toàn bộ sức lực, Yến Sâm cũng không kiên trì, thuận thế lui về phía sau một bước.

Yến Sâm liếm liếm khóe môi, người vốn dĩ lạnh lùng, lại bởi vì sắc khí tràn đầy này mà động tác trở nên yêu nghiệt cực kỳ.

[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm 20%, giá trị hắc hóa hiện tại: 75%.]

Tô Đường hô hấp không thuận, một cái chớp mắt cũng cảm thấy bản thân hít thở không thông, bất tri bất giác mới nhớ tới mình bị cảm, hô hấp không thuận là việc vô cùng bình thường, cô đổi thành dùng miệng để hô hấp, nhưng ánh mắt nhìn Yến Sâm vẫn cảnh giác như cũ.

"Bạn học Yến, đi ra ngoài!"

Tô Đường không hỏi hắn tại sao lại hôn cô, cũng không có nổi trận lôi đình, chỉ là ngực phập phồng, chỉ vào cửa sổ, lạnh lùng kêu hắn cút.

Yến Sâm cười, hắn tiến lên, cúi eo xuống, đưa tay ra khẽ vuốt nốt ruồi lệ kia, một loại cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền đến. Giờ phút này, hắn xác định cô gái trước mắt này so với hắn dự đoán còn muốn thích hơn.

"Tôi thích em."

Đồng tử Tô Đường co rụt lại, không dám tin.

Gia hỏa này trên miệng nói thích, nhưng cái thích này lại không giống người khác, người khác thích là không xen lẫn tìиɦ ɖu͙ƈ. Bởi vì thích, cho nên quan tâm cô, để ý cô, thậm chí sẽ bởi vì hỉ nộ ái ố của cô mà ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.

Nhưng gia hỏa này thích, chỉ là bởi vì bản thân thích, nên sẽ không để ý đến người khác như thế nào.

Tô Đường nghe được tiếng tim đập không bình thường của mình, cô xem như hiểu tại sao hệ thống lại để cô trở lại, gia hỏa này...... Không bình thường.

Tô Đường nhìn hắn, bởi vì muốn xác định một sự kiện, vì thế nói: "Xin lỗi, tôi không thích anh."

Khí thế kiêu ngạo đáng sợ trên người Yến Sâm giống như không còn nữa, thậm chí còn nhợt nhạt cười một cái: "Không sao."

Hắn thích đồ vật, chỉ bởi vì hắn thích. Về phần đồ vật kia có thích hắn hay không, cũng không liên quan đến hắn.

Tô Đường trầm mặc, xác định hệ thống không có nhắc nhở hắc hóa tăng lên, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.

—————

Thập Bát Sơn Yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện