"Lúc ấy tôi chỉ là phát bệnh trung nhị, cố ý đối nghịch với mẹ tôi, bà ấy không cho tôi yêu đương, tôi càng muốn yêu đương."
Editor: Thập Bát Sơn Yêu
————————
[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm 5%, giá trị hắc hóa hiện tại: 95%.]
Bởi vì tức giận, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tô Đường lộ ra vài phần đỏ ửng, giống như bôi một lớp má hồng, hợp với đôi môi anh đào phấn nộn kia, cả người giống như đóa hoa nở rộ khắp nơi, đến gần còn có thể ngửi được mùi hoa.
Yến Sâm đột nhiên cảm thấy giống như mang mắt kính lên còn chưa đủ, đôi mắt của cô gái nhỏ thiên màu trà, sau khi mang mắt kính tuy cảm giác xinh đẹp giảm xuống, nhưng đến gần thì vẫn có thể thấy được hình dạng của đôi mắt, mặc dù trước đó không đánh vào thị giác, nhưng mông lung lại càng làm cho lòng người ngứa ngáy.
Mặt Yến Sâm trầm xuống, cảm thấy người này nên giấu đi, ai cũng không được nhìn.
Giáo bá lập tức thay đổi mặt vài lần, một lần so với một lần càng khó coi hơn, Quan Nguyệt ở một bên chân đều muốn nhũn ra.
Mẹ ơi, cô ấy muốn về nhà, giáo bá tức giận rất dọa người!
Trước cửa nhà ăn thật sự không phải là nơi nói chuyện tốt, người đến người đi, Tô Đường đã có chút hối hận, sớm biết vậy còn không bằng ở trong nhà ăn ngồi xuống nói đi!
"Bạn học Yến, có thể buông tay không?"
Yến Sâm liếm liếm phía sau răng, cười: "Gọi tôi là bạn trai tôi sẽ suy xét một chút."
Tô Đường nghe xong cả khuôn mặt đều đen, cô càng cảm thấy bản thân ngay từ đầu nghĩ tốt lộ tuyến, ví dụ như đem người bẻ trở lại, mỗi ngày học tập thật tốt hướng về phía trước sợ là muốn thất bại rồi.
"Bạn trai cũ."
Tô Đường không sợ hắn, làm một cái vượt qua 98k, đá qua thiếu nữ nguyên soái vô địch nhất Tinh tế, sẽ sợ một tiểu thiếu niên vừa mới thành niên sao? Nhưng mà, Tô Đường vẫn quá non, khi cô nói ra ba chữ 'bạn trai cũ', sắc mặt Yến Sâm liền hoàn toàn thay đổi.
Không còn là báo con nhàn tình nhã trí, mà là cúi người xuống, nắm cằm Tô Đường, rõ ràng chưa từng gϊếŧ người, nhưng trong mắt lại tràn ngập máu tanh, làm Tô Đường cả kinh không dám động.
"Tôi có nói chia tay?"
Tô Đường muốn đem người ném ra, sau đó phát hiện bi kịch, vậy mà ném không ra!
"CMN, cẩu tử, cầu giải!"
Hệ thống thở dài: [ Đây chính là con trai ruột của Thiên Đạo, cô có thể đến đây chính là vì chữa khỏi cho con trai ruột của người, sao có thể để cô tùy ý khi dễ, cho nên thế giới giống như vậy, sẽ suy yếu một phần thực lực của cô.]
Tô Đường bị hố thiếu chút nữa hộc máu.
Cho nên cô ở trước mặt con trai ruột người ta, chỉ có thể khom lưng cúi đầu?
Tưởng tượng đến hình ảnh kia, Tô Đường liền cảm thấy trước mắt một vùng tăm tối.
Này thật đúng là đồ phá hoại thế giới.
Tô Đường bị nhốt trong một tấc vuông, đi không được, chỉ có thể bị bắt cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, tư thế quá ái muội, đây vẫn là vườn trường đấy! Có thể đừng dạy hư đóa hoa của Tổ quốc hay không!
"Tôi cho rằng bốn tháng không liên lạc, chính là tự động chia tay. Huống chi, tôi cũng không thích anh."
Yến Sâm hô hấp lấy hướng khí trên người cô truyền đến, nghe lời nói tuyệt tình như vậy, tốt a! Cũng không thể nói là tuyệt tình, lúc trước hai người yêu đương, thời gian một tháng, lời nói trước sau cộng lại chỉ sợ còn không vượt qua mười câu.
Người sáng suốt đều có thể phát hiện ra đó không phải là tình yêu bình thường, huống chi là người trong cuộc.
Vì thế trong ngoài nhà ăn, tất cả mọi người đều giữ vững hô hấp, liền nghe Yến Sâm tự bạo: "Không thích thì tại sao lúc trước lại đáp ứng?"
Trước mắt bao người, quan hệ bây giờ của Tô Đường với hắn không nói rõ được, chỉ có thể cùng hắn bỏ quan hệ qua một bên: "Chỉ là muốn thử xem có thể quên những người khác hay không thôi."
Mọi người sợ ngây người.
CMN, giáo bá vậy mà cũng có một ngày trở thành thế thân!
Sắc mặt Yến Sâm âm trầm dọa người, cái loại thật vất vả mới phát hiện một kiện bảo bối, kết quả bảo bối không thuộc về hắn còn chưa tính, chính mình lại là thế thân!
Bởi vì phần tức giận này, ban đầu đối với cô có ba phần để bụng, bây giờ cũng biến thành bảy phần.
"Cho nên em muốn quên ai?" Yến Sâm nhanh chóng suy nghĩ một lần, giọng điệu lạnh băng: "Hứa Hi Chi?"
Yến Sâm không phải người tự đại đến mức không ai bì nổi, bình tĩnh mà xem xét, Hứa Hi Chi đúng là không tồi, đẹp trai ôn nhu, gia thất cũng không tệ, con gái thích cậu ta là quá bình thường, huống chi hai người cùng ở dưới một mái hiên, sớm chiều ở chung......
Không thể tiếp tục nghĩ nữa, lại nghĩ nữa không biết hắn sẽ lại làm ra việc gì.
Yến Sâm nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu, rất lâu trước kia hắn đã phát hiện bản thân có chút không khống chế được tính tình. Thích đồ vật gì, trong lòng rõ ràng chỉ có một phần, nhưng một khi không chiếm được liền sẽ biến thành mười phần, sau đó liền nghĩ làm sao hủy diệt nó.
Tô Đường không phải đồ vật, nhưng bản chất mà nói cũng không kém bao nhiêu.
Người vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, cũng không biết là ai để lộ ra tiếng gió, ngày mưa lớn, một đám lại cầm ô chen đến nhà ăn.
Nhà ăn có bốn cái cửa lớn, chỉ có một cái bên bọn họ là không ai dám tới gần, tất cả đều giữ vững hô hấp chú ý nhất cử nhất động bên này.
Tô Đường có chút mệt tim, bụng cô rất đói, lại có chút khát, nước mưa vừa xối cũng không có cảm giác, lúc này bị gió thổi qua, cô liền cảm thấy nước mưa thấm vào bên trong quần áo.
"Không liên quan đến Hứa Hi Chi, cậu ta là anh tôi, cũng chỉ có thể là anh tôi."
Nhưng lúc này Yến Sâm đã bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt, không nghe được câu trả lời, hiển nhiên là không chịu để cô đi.
"Đó là ai?"
Tô Đường: "Học tập, yêu đương chậm trễ tôi học tập, lúc ấy tôi chỉ là phát bệnh trung nhị, cố ý đối nghịch với mẹ tôi, bà ấy không cho tôi yêu đương, tôi càng muốn yêu đương. Kết quả một tháng sau tôi lại phát hiện, vẫn là học tập càng có lạc thú. Sửa đề gì đó, đó chính là thiên đường."
Mọi người:............
Yến Sâm cũng không dự đoán được câu trả lời này, sửng sốt một chút, sau đó càng tức giận: "Em cho là tôi ngu ngốc?"
Tô Đường đối mặt với đôi mắt màu đen phát cuồng kia, yên lặng thở dài, cứng đối cứng không thể thực hiện được, vậy thì nên thả mềm một chút.
"Bạn học Yến, cậu có thể nhường đường không? Bây giờ bụng tôi rất đói, tôi phải đi ăn cái gì đó, cậu cũng biết tôi mới xuất viện, thân thể yếu ớt, chịu không nổi loại gió táp mưa sa này."
Thanh âm Tô Đường mềm mại, không có sắc bén như trước, cũng làm cho Yến Sâm không nhằm vào nữa.
Đau lòng thật ra cũng không có nhiều, trong lòng hắn rõ ràng, hắn lại phát bệnh, cái loại đem một phần thích này biến thành mười phần du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu.
Hắn buông người ra, đôi tay cắm vào túi: "Đi thôi."
Tô Đường một lời không nói, đoàn người tiếp tục trở lại nhà ăn, so sánh với lúc trước, người trong nhà ăn càng ngày càng nhiều, nhưng thấy bọn họ tiến vào, tất cả mọi người liền tự động không nói.
Tống cổ người tìm chỗ ngồi, một loạt động tác đều không liên quan dến cô, cô chỉ cần ngồi chờ ăn là được.
Đầu óc Quan Nguyệt trống rỗng, cho đến khi có người đụng đụng cô ấy: "Bạn học, cậu muốn ăn cái gì?"
Người đụng vào cô ấy là Hàn Đông, Quan Nguyệt hốt hoảng, chỉ trả lời hai chữ: "Tùy tiện."
Rất nhanh, Hàn Đông liền đem cơm tới, bốn mặn một canh, cũng không quá khoa trương.
Tô Đường an tĩnh ăn xong cơm, một quá trình này không có ai mở miệng, cho đến khi cô buông chiếc đũa xuống hỏi Hàn Đông: "Bao nhiêu tiền?"
Hàn Đông: "Không có bao nhiêu đâu, coi như là tôi mời cậu."
Tô Đường: "Không được, phải đưa lại, bằng không tôi đưa cậu một trăm."
Hàn Đông nhìn Yến Sâm, không có cách nào khác, liền báo một con số, sau đó Tô Đường liền thật sự đem một trăm đồng đưa cậu ta: "Thối tiền lẻ."
Hàn Đông mặt đều nứt ra: "Trên người tôi không có tiền lẻ."
Tô Đường dừng một chút, chậm rì rì lấy điện thoại ra: "Vậy quét một cái đi."
——————
Thập Bát Sơn Yêu.
Team mình mới chào đón 2 member mới~ thành ra chương sẽ ra nhanh hơn đó 🎉