Dạ Ảnh cả người đang bực mình rốt cuộc không nhìn được nữa, đập mạnh một cái xuống bàn, vì thế chiếc bàn đáng thương cứ như vậy gẫy làm đôi
Cả lớp lâm vào tĩnh lặng, không ai dám nói một lời
Hắn lạnh lùng liếc nhìn cả lớp " Các người không có não sao? Cô ta là huyết tộc, còn là quý tộc, ai có thể bắt nạt được cô ta "
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, ý thức được mình quả thật là quên mất chuyện này, ngượng ngùng chuyển ánh mắt đi
Nhưng nữ sinh vừa rồi cũng không buông tha " Có lẽ cô ta có Tát Nặc điện hạ chống lưng thì sao? "
Dạ Ảnh cười lạnh " Từ đầu đến cuối Tử Nguyệt vẫn luôn ở trong lớp, cô cũng có thể làm chứng không phải sao? Vậy cô ấy làm sao để bắt nạt cô ta? "
Nữ sinh biết mình đuối lý, liền quay sang Ái Nhĩ Lạc cầu giúp đỡ, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lảng tránh của cô ta, nữ sinh tức giận
" Tiểu Lạc, cậu nói gì đi chứ, nếu không phải cậu mình cũng không gây sự với cô ta ".
Đam Mỹ Hay
Ái Nhĩ Lạc biến sắc, biết mọi chuyện không ổn đành đẩy hết mọi chuyện lên người nữ sinh
" Mình đã nói không phải rồi, là chính cậu không vừa mắt Tử Nguyệt nên mới đổ tội cho cậu ấy, có liên quan gì đến mình chứ "
Nữ sinh như không thể tin, trong lúc nóng giận một bạt tai tát xuống gương mặt xinh đẹp của Ái Nhĩ Lạc, cả lớp lại bắt đầu im lặng
Ái Nhĩ Lạc một tay đưa lên ôm mặt mình, dùng ánh mắt không thể tin cùng giọng nói nức ngờ
" Cậu đánh mình "
Nữ sinh vừa rồi cắn răng, tức giận nói " Từ trước đến giờ là chính cậu nói Lãnh Tử Nguyệt lẳng lơ vô sỉ, đi quyến rũ hết nam nhân này đến nam nhân khác, còn nói cô ta dựa vào Tát Nặc điện hạ mà bắt nạt cậu, cho nên tôi mới vì cậu mà ra mặt nhiều lần gây sự với cô ta, vậy mà giờ cậu lại đổ hết mọi chuyện cho tôi? "
Ái Nhĩ Lạc tiếp tục đáng thương, liên tục lắc đầu kêu " Mình không có " khiến nữ sinh càng tức giận liền một tát nữa chụp qua, ngay lúc này, đột nhiên có một cánh tay bắt lại
" Em làm gì vậy? " Giọng nam sinh có chút tức giận, người này chính là bạn trai của nữ sinh này
" Câu này em hỏi anh mới đúng, em mới là bạn gái anh, vậy mà anh lại đi bảo vệ cho cô ta "
Nam sinh mất kiên nhẫn " Lệ Nhu, sao em lại thành ra như vậy chứ, trước đây em đâu có như vậy đâu "
Nữ sinh tên Lệ Nhu cắn cắn môi, ngăn không cho nước mắt chảy xuống, cô ta đã nhiều lần thấy bạn trai mình dùng ánh mắt ái mộ mà nhìn Ái Nhĩ Lạc nhưng cô ta vẫn cố lảng đi, làm như không biết
Bây giờ thì sao? Anh ta lại đứng ra bảo vệ người khác mà quay lưng lại với cô ta, từng tiếng nức nở vang lên, Lệ Nhu ánh mắt bi thương nhìn hai người trước mắt
" Ái Nhĩ Lạc a Ái Nhĩ Lạc, thật không ngờ đến ngay cả bạn trai tôi cô cũng câu dẫn được rồi, trước đây mắt tôi mù nên mới coi cô là bạn " Nói xong liền quay sang nhìn nam sinh vẫn bảo hộ phía trước Ái Nhĩ Lạc
" Liễu Bằng, anh chọn em hay chọn cô ta "
Liễu Bằng nhìn Lệ Nhu, trong mắt xuất hiện tia phiền chán " Lệ Nhu, chúng ta chia tay đi "
Lệ Nhu dại ra, nước mắt rốt cuộc trào ra, cô ta cúi đầu xuống, không nói gì nữa, lẳng lặng quay người đi ra khỏi lớp
Liễu Bằng lúc này mớt xoay người lại, quan tâm hỏi thăm Ái Nhĩ Lạc
Lãnh Tử Nguyệt nhìn một màn này mà cả đầu đều đau, thực sự không nhìn tiếp được nữa, chả hiểu sao cảm thấy tay ngứa ngứa, chỉ muốn xiên cho nữ chủ một phát cho đỡ khó chịu
Vậy là khi ra về, Lãnh Tử Nguyệt cố ý lảng tránh tất cả mọi người, dùng bao chụp lấy nữ chủ, đánh cho một trận hả dạ rồi vác lên định ném cô ta trả về nhà, nhưng khổ nỗi, vừa đi được mấy bước Lãnh Tử Nguyệt liền thấy thật nặng liền tiện tay vứt luôn ra đường
Mọi người chỉ nhìn thấy có cái bao bay ra chứ không biết là tại sao, đang không biết làm thế nào thì đột nhiên vật trong bao động đậy, từ bên trong bò ra ngoài, lúc này mới rõ bên trong chính là người, chỉ là gương mặt đã bị đánh thành đầu heo thôi
Những người không chuẩn bị tâm lý thì trực tiếp giật mình hét lên
Ái Nhĩ Lạc lúc này chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả người thì đau rát, cô ta đưa tay lên ôm mặt, ánh mắt ác độc
Nếu để cô ta biết là ai ra tay, cô ta đảm bảo sẽ trực tiếp lột da người đó
Đang lúc điên cuồng oán giận không chú ý, một viên gạch không chút lưu tình bay vào mặt Ái Nhĩ Lạc, khiến cô ta ngất luôn tại chỗ
[ Kí chủ, người ra tay hơi mạnh đó, một chiêu phi gạch của người không biết có phi chết cô ta hay không nữa ]
Lãnh Tử Nguyệt xoa xoa bụi dính trên tay, trong mắt tràn đầy hoảng sợ
" Mặt nữ chủ thật là đáng sợ, làm ta nhất thời giật mình gạch phi qua, không phải ta cố ý "
[! !.
.
] Còn không phải người đánh!
Tính toán cũng đến lúc hai người Tát Nặc Tư Hạ ra về, Lãnh Tử Nguyệt lại đồng hành cùng gương mặt ngây thơ vô ( số) tội của mình chạy qua
!.
Còn nữ chủ thì giường như là được người khác đưa đi bệnh viện hay gì đó thì cô hổng có biết