" Nhóc....thật sự là con người chứ? "

Lãnh Tử Nguyệt khóe miệng giật giật nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt

" Bộ tôi nhìn khác người lắm sao? "

" A, không phải, chỉ là lần đầu tiên tôi thấy con người có đồng tử màu đỏ mà thôi " Tát Nặc Dĩ Phong ngượng ngùng giải thích

Nếu không phải trêи người cô có toàn là mùi của con người nếu không hắn cũng tưởng cô chính là một huyết tộc, mà không phải huyết tộc nào cũng có đồng tử đỏ như vậy, chỉ có huyết tộc thuần chủng mới có được màu đỏ thuần khiết như thế

Lãnh Tử Nguyệt trầm ngâm xem xét

" Hệ thống, hắn là ai? "

[ Người này chính là nhân vật phản diện của thế giới này_Tát Nặc Dĩ Phong, Đại vương tử cũng là anh trai cùng cha khác mẹ với Tát Nặc Tư Hạ ]

" A..., nhìn không ra nha "

[ Khuyên người một câu, " Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong ", hắn cũng rất nguy hiểm đó ]

Tát Nặc Dĩ Phong đánh giá từ trêи xuống dưới Lãnh Tử Nguyệt

" Ừm, nhóc đúng là có chút đặc biệt, ánh mắt tên nhóc Tư Hạ không tồi "

Lãnh Tử Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn hắn, Tát Nặc Dĩ Phong nhìn ánh mắt không thể nào quen thuộc hơn này, đây chẳng phải là ánh mắt nổi lên hứng thú khi hắn tìm thấy một thứ thú vị hay sao

Lần đầu tiên bị nhìn bằng ánh mắt đó, hắn có cảm giác... khó nói thành lời

" Nhóc không sợ tôi sao? "

Lãnh Tử Nguyệt bình tĩnh đáp " Tại sao phải sợ? "

" Nhóc đang bị bắt cóc đó "

" À,...thật đáng sợ "

Tát Nặc Dĩ Phong:"........"

Người đàn ông:".........."

Dạ Ảnh đang trêи nóc nhà:"........"

" Anh bắt tôi làm gì? Uy hϊế͙p͙ Tư Hạ? "

Tát Nặc Dĩ Phong cho người lấy một chiếc ghế ra, ngồi xuống, lúc này mới trả lời

" Cũng không nên dùng từ " uy hϊế͙p͙ " đi, chẳng qua là muốn kiếm chút lời thôi "

Lãnh Tử Nguyệt không nhìn hắn nữa mà rũ mắt xuống, hạ giọng xuống khiến thanh âm nhẹ nhàng hơi khàn khàn

" Tại sao anh lại hết lần này đến lần khác muốn làm khó Tư Hạ? Đừng nói với tôi là vì tranh đoạt quyền lực, tôi có thể nhìn ra anh không có hứng thú với thứ đó "

Tát Nặc Dĩ Phong ngẩn ra, không khỏi nhìn Lãnh Tử Nguyệt sâu hơn một chút, hắn chợt mỉm cười

" Tại sao nhóc biết tôi không có hứng thú với quyền lực? "

Lãnh Tử Nguyệt lắc đầu " Không biết, chỉ là trực giác thôi "

Ý cười trong mắt Tát Nặc Dĩ Phong càng ngày càng đậm

" Nhóc thú vị thật "

" Quá khen "

Khóe miệng Lãnh Tử Nguyệt cong lên thành một độ cong giảo hoạt

" Nè, chúng ta hợp tác đi "

" Hử? " Hắn rất có hứng thú với những điều cô định nói " Nói thử xem "

Trước ánh mắt mong đợi của hắn, cô nhẹ nhàng nói ra

" Tôi muốn đưa Tư Hạ lên ngôi **Vương** huyết tộc, anh cảm thấy chủ ý này thế nào? "

Tát Nặc Dĩ Phong sửng sốt trong chốc lát, hắn nghĩ mình nghe nhầm rồi " Nhóc vừa nói gì? "

Lãnh Tử Nguyệt rất kiên nhẫn mà nhắc lại " Tôi muốn đưa Tát Nặc Tư Hạ lên làm Vương huyết tộc "

Không gian bỗng trở nên im lặng, người đàn ông áo đen dùng ánh mắt hoảng sợ mà nhìn cô, Tát Nặc Dĩ Phong đột nhiên bật cười

" Haha, nhóc có biết mình đang nói cái gì không, đưa Tát Nặc Tư Hạ lên làm Vương huyết tộc?... Nhóc... "

Nhìn ánh mắt lạnh lùng mà nghiêm túc của cô, những lời hắn định nói liền trở nên im bặt

" Nhóc...nghiêm túc sao? "

" Ừm, anh thấy thế nào? "

" Chuyện này vốn dĩ là không thể nào, chưa kể đến chuyện huyết mạch...."

" Bỏ vấn đề huyết mạch sang một bên đi, chỉ cần nói tôi biết, lựa chọn của anh là gì? "

Nhìn ánh mắt thanh triệt, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của cô, Tát Nặc Dĩ Phong bất đắc dĩ mỉm cười, rồi ngày càng không khống chế được mà lớn dần

" Vậy tôi có lợi ích gì? "

Lãnh Tử Nguyệt nhướng mày, nháy mắt với hắn " Không có lợi ích,.....chỉ đơn giản, là thú vị thôi "

Tát Nặc Dĩ Phong cảm giác như mình càng ngày càng thích cô nhóc này rồi, dường như ở cạnh cô thì sẽ luôn có bất ngờ, không bao giờ buồn chán

" Được, bổn điện hạ hợp tác với nhóc "

Lãnh Tử Nguyệt hài lòng cười cười, Tát Nặc Dĩ Phong như nghĩ đến cái gì, hắn tiến về phía trước, tự mình cởi trói cho cô

" Hợp tác vui vẻ "

" Hợp tác vui vẻ "

Hai bàn tay đan vào nhau, xúc cảm mềm mại làm Tát Nặc Dĩ Phong không khỏi dùng sức nắn nắn, hắn nhấc tay cô lên chăm chú nhìn nhìn

" Quả nhiên rất mềm "

Lãnh Tử Nguyệt cũng không rút ra, chỉ tùy ý hỏi

" Thích không? "

Tát Nặc Dĩ Phong theo bản năng gật đầu, một lát sau hắn ngẩng đầu lên, mặt đầy ý cười nhìn cô

" Hay nhóc cắt nó ra tặng bổn điện hạ làm quà gặp mặt đi "

Lãnh Tử Nguyệt đen mặt, rút tay ra đập " Cốp " một cái lên đầu tên thần kinh trước mặt

Tát Nặc Dĩ Phong ngây người, vẫn chưa phản ứng lại từ cú đánh vừa rồi, từ trước đến giờ không có một ai dám làm thế với hắn, nói đúng hơn là chỉ cần trước mặt hắn, bọn họ đã run như cầy sấy rồi

Người đàn ông đi theo hắn bây giờ chính là cả người đều đã sợ tới phát run, cật lực làm giảm đi sự tồn tại của mình, nữ nhân này cũng thật to gan, vậy mà lại dám đánh Đại vương tử

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Tát Nặc Dĩ Phong không những không tức giận mà còn ngây ngô mà cười như một đứa trẻ

Có vẻ lần hợp tác này của hắn chính là quyết định đúng đắn nhất từ trước tới giờ, thật đáng mong đợi

Mà Dạ Ảnh đang trêи nóc nhà chính là mắt chữ "O" mồm chữ "A", có đánh chết thì hắn cũng không nghĩ ra mọi chuyện sẽ trở thành thế này

Kẻ bị bắt cóc không những không sao, trái lại còn lừa được tên bắt cóc làm việc không công cho mình

Quả thật cmn vi diệu mà...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện