Lãnh Tử Nguyệt thiêu đốt linh hồn mình, hóa thành linh kiếm xung quanh, đồng loạt lao về phía Mặc Vô Tà
Mặc Vô Tà đưa kiếm lên đỡ, nhưng không so kịp nổi tốc độ với nàng, huống chi, tấn công hắn còn là bảy thanh kiếm
Thanh lôi linh kiếm không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau, đâm xuyên qua người hắn
Mặc dù không có cảnh tượng máu me như trong tưởng tượng, nhưng nhìn sắc mặt đau đớn thống khổ của Mặc Vô Tà cũng biết, nhát kiếm đó nó thấm như thế nào
***Phụt***! Mặc Vô Tà không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, hắn không ngờ chỉ bằng một mình nàng mà cũng có thể khiến cho hắn chật vật như vậy
Những thanh linh kiếm không cho hắn cơ hội thở dốc, thi nhau mà đâm về phía Mặc Vô Tà, vết thương vô hình khiến hắn đã không nhanh bằng, giờ lại càng chậm dần
Một nhát, rồi lại hai nhát kiếm đâm lên người hắn, cuối cùng chịu không nổi, Mặc Vô Tà phun ra máu, hai chân quỳ trêи đất
Tất cả linh kiếm cũng ảm đạm đi, đồng loạt rơi xuống đất, tan ra rồi dần hình thành bóng dáng Lãnh Tử Nguyệt
" Tử Nguyệt!!! "
" Sư phụ!!! "
Vô số thanh âm đồng thời vang lên cùng đám người chạy lại bên Lãnh Tử Nguyệt
Hơi thở nàng thoi thóp như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, cả người chồng chất những vết thương lớn nhỏ, gương mặt tuyệt sắc tái nhợt, tràn đầy thống khổ
Lăng Hàn đút nàng uống thuốc, bàn tay còn lại thì dồn linh khí đưa vào người nàng để trị thương, nhưng không có chút khởi sắc nào
***Khụ khụ khụ***!!
Lãnh Tử Nguyệt ho ra máu, thanh âm yếu ớt vang lên
" Vô dụng thôi...nó không còn tác dụng với ta nữa đâu " Nàng lắc đầu "...Đỡ ta đến chỗ Tử Thiên..."
" Nàng định làm gì? " Lăng Hàn không yên tâm
" Ta phải cứu hắn... "
" Việc này để ta, nàng nghỉ ngơi trước đi "
Lãnh Tử Nguyệt khó khăn thở dốc, bàn tay nắm chặt vạt áo Lăng Hàn
" Không được...chỉ có ta mới có thể cứu hắn, nhanh lên....không còn nhiều thời gian đâu... "
Lăng Hàn cắn cắn môi, trước ánh mắt của mọi người, hắn cuối cùng cũng đồng ý, bồng nàng đến trước mặt Mặc Vô Tà
Đám người Quân Triệt vây xung quanh bảo vệ nàng, phòng cho việc Mặc Vô Tà có ý nghĩ tổn hại nàng
Mặc Vô Tà nhìn nữ tử đang tiến đến trước mặt mình, trong mắt hắn tràn đầy hận ý
" **Ngươi tên gì**!!? " Hắn phải biết tên nàng, nếu có cơ hội, nhất định hắn sẽ trở lại báo thù
Lãnh Tử Nguyệt cố nặn ra một nụ cười
" Lãnh Tử Nguyệt "
" **Lãnh Tử Nguyệt**... " Mặc Vô Tà nhắc lại một lần thật chậm, hắn đột nhiên cười lên, nụ cười lại trở nên yêu mị như cũ...nếu bỏ qua khuôn mặt tái nhợt của hắn
" **Ta sẽ trở lại**! "
Lãnh Tử Nguyệt thờ ơ lạnh lùng nhìn hắn
" Trở lại sao, rất tiếc.... là ngươi gặp phải ta "
Lời vừa kết thúc, Lãnh Tử Nguyệt đưa tay chạm vào trán Mặc Vô Tà, chỉ thấy hắn sắc mặt thống khổ, rống lên
" **Ngươi điên rồi**!!! "
" Ngươi mới điên,... cũng đã đến lúc ngươi nên trả lại thân xác cho đệ tử ta rồi "
Lãnh Tử Nguyệt kết ấn, ma khí dần dần trao đổi sang người nàng rồi chạy lại thân thể Mặc Vô Tà, mắt hắn dần mất đi cảm xúc rồi ngất đi
Lãnh Tử Nguyệt lại phun ra máu rồi nằm gọn trong lòng Lăng Hàn khiến hắn giật mình
" Ta nghỉ ngơi chút, lát Tử Thiên tỉnh lại thì gọi ta " Giọng của nàng nghe có vẻ khá hơn nhiều, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít
Lăng Hàn thở dài, gật đầu cười cười, hắn thật hết cách với nàng mà
Mấy người khác thấy hắn như vậy, tâm cũng bắt đầu thả lỏng...., thật may...nàng không sao
Nhưng khi bình tĩnh lại, bọn hắn mới phát hiện ra một điều là.....
TẠI SAO LĂNG HÀN LẠI CÓ THỂ ÔM NÀNG MÀ BỌN HẮN LẠI KHÔNG!!!
Nhất thời, có rất nhiều ánh mắt ai oán chĩa về phía Lăng Hàn, hắn có chút chột dạ, mặc dù cũng không biết tại sao
Nửa ngày sau, Tử Thiên rốt cuộc cũng tỉnh lại, Lăng Hàn nhìn nữ tử đang ngủ say trong lòng mình, muốn gọi nàng dậy nhưng không nỡ
Đôi đồng tử màu máu đột ngột mở ra, đối diện với đồng tử màu đen của hắn, nhất thời, Lăng Hàn như bị chìm đắm trong đó
Lãnh Tử Nguyệt thu lại tầm mắt cũng khiến Lăng Hàn hồi thần lại, nàng thoát khỏi vòng tay của Lăng Hàn, đứng dậy, đập vào mắt chính là thân ảnh chật vật của Tử Thiên
" Tỉnh rồi sao? "
Tử Thiên mỉm cười nhìn nàng
" Nhờ ơn nàng...ta vẫn còn sống "
" Ta đã định giết ngươi "
" Nhưng cuối cùng nàng vẫn không giết "
"....." Cái này bảo trẫm làm sao nói tiếp
" Tay của ta...là nàng chữa sao " Tử Thiên giơ cánh tay của mình lên, xoay qua xoay lại
" Ừ, ta giết Mặc Vô Tà, tiện thể chữa cánh tay cho ngươi luôn "
"......." Tử Thiên chỉ cười cười nhìn nàng, có những chuyện nói ra...sẽ chẳng bao giờ bày tỏ hết được nỗi lòng của chính mình...., vậy nên, hắn vẫn là cất trong lòng đi, dần dần nói cho nàng biết cũng được
Lãnh Tử Nguyệt cũng không quan tâm Tử Thiên nữa, nàng quay qua nhìn mọi người
" Được rồi, tất cả đã giải quyết xong, trở lại Thiên Sơn Môn thôi " Cuối cùng nàng nhìn về hướng Lăng Hàn " Đưa ta về trước đi "
Lăng Hàn không suy nghĩ gì mà đáp ứng nàng ngay lập tức
" Được "
Mặc Vô Tà đưa kiếm lên đỡ, nhưng không so kịp nổi tốc độ với nàng, huống chi, tấn công hắn còn là bảy thanh kiếm
Thanh lôi linh kiếm không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau, đâm xuyên qua người hắn
Mặc dù không có cảnh tượng máu me như trong tưởng tượng, nhưng nhìn sắc mặt đau đớn thống khổ của Mặc Vô Tà cũng biết, nhát kiếm đó nó thấm như thế nào
***Phụt***! Mặc Vô Tà không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, hắn không ngờ chỉ bằng một mình nàng mà cũng có thể khiến cho hắn chật vật như vậy
Những thanh linh kiếm không cho hắn cơ hội thở dốc, thi nhau mà đâm về phía Mặc Vô Tà, vết thương vô hình khiến hắn đã không nhanh bằng, giờ lại càng chậm dần
Một nhát, rồi lại hai nhát kiếm đâm lên người hắn, cuối cùng chịu không nổi, Mặc Vô Tà phun ra máu, hai chân quỳ trêи đất
Tất cả linh kiếm cũng ảm đạm đi, đồng loạt rơi xuống đất, tan ra rồi dần hình thành bóng dáng Lãnh Tử Nguyệt
" Tử Nguyệt!!! "
" Sư phụ!!! "
Vô số thanh âm đồng thời vang lên cùng đám người chạy lại bên Lãnh Tử Nguyệt
Hơi thở nàng thoi thóp như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, cả người chồng chất những vết thương lớn nhỏ, gương mặt tuyệt sắc tái nhợt, tràn đầy thống khổ
Lăng Hàn đút nàng uống thuốc, bàn tay còn lại thì dồn linh khí đưa vào người nàng để trị thương, nhưng không có chút khởi sắc nào
***Khụ khụ khụ***!!
Lãnh Tử Nguyệt ho ra máu, thanh âm yếu ớt vang lên
" Vô dụng thôi...nó không còn tác dụng với ta nữa đâu " Nàng lắc đầu "...Đỡ ta đến chỗ Tử Thiên..."
" Nàng định làm gì? " Lăng Hàn không yên tâm
" Ta phải cứu hắn... "
" Việc này để ta, nàng nghỉ ngơi trước đi "
Lãnh Tử Nguyệt khó khăn thở dốc, bàn tay nắm chặt vạt áo Lăng Hàn
" Không được...chỉ có ta mới có thể cứu hắn, nhanh lên....không còn nhiều thời gian đâu... "
Lăng Hàn cắn cắn môi, trước ánh mắt của mọi người, hắn cuối cùng cũng đồng ý, bồng nàng đến trước mặt Mặc Vô Tà
Đám người Quân Triệt vây xung quanh bảo vệ nàng, phòng cho việc Mặc Vô Tà có ý nghĩ tổn hại nàng
Mặc Vô Tà nhìn nữ tử đang tiến đến trước mặt mình, trong mắt hắn tràn đầy hận ý
" **Ngươi tên gì**!!? " Hắn phải biết tên nàng, nếu có cơ hội, nhất định hắn sẽ trở lại báo thù
Lãnh Tử Nguyệt cố nặn ra một nụ cười
" Lãnh Tử Nguyệt "
" **Lãnh Tử Nguyệt**... " Mặc Vô Tà nhắc lại một lần thật chậm, hắn đột nhiên cười lên, nụ cười lại trở nên yêu mị như cũ...nếu bỏ qua khuôn mặt tái nhợt của hắn
" **Ta sẽ trở lại**! "
Lãnh Tử Nguyệt thờ ơ lạnh lùng nhìn hắn
" Trở lại sao, rất tiếc.... là ngươi gặp phải ta "
Lời vừa kết thúc, Lãnh Tử Nguyệt đưa tay chạm vào trán Mặc Vô Tà, chỉ thấy hắn sắc mặt thống khổ, rống lên
" **Ngươi điên rồi**!!! "
" Ngươi mới điên,... cũng đã đến lúc ngươi nên trả lại thân xác cho đệ tử ta rồi "
Lãnh Tử Nguyệt kết ấn, ma khí dần dần trao đổi sang người nàng rồi chạy lại thân thể Mặc Vô Tà, mắt hắn dần mất đi cảm xúc rồi ngất đi
Lãnh Tử Nguyệt lại phun ra máu rồi nằm gọn trong lòng Lăng Hàn khiến hắn giật mình
" Ta nghỉ ngơi chút, lát Tử Thiên tỉnh lại thì gọi ta " Giọng của nàng nghe có vẻ khá hơn nhiều, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít
Lăng Hàn thở dài, gật đầu cười cười, hắn thật hết cách với nàng mà
Mấy người khác thấy hắn như vậy, tâm cũng bắt đầu thả lỏng...., thật may...nàng không sao
Nhưng khi bình tĩnh lại, bọn hắn mới phát hiện ra một điều là.....
TẠI SAO LĂNG HÀN LẠI CÓ THỂ ÔM NÀNG MÀ BỌN HẮN LẠI KHÔNG!!!
Nhất thời, có rất nhiều ánh mắt ai oán chĩa về phía Lăng Hàn, hắn có chút chột dạ, mặc dù cũng không biết tại sao
Nửa ngày sau, Tử Thiên rốt cuộc cũng tỉnh lại, Lăng Hàn nhìn nữ tử đang ngủ say trong lòng mình, muốn gọi nàng dậy nhưng không nỡ
Đôi đồng tử màu máu đột ngột mở ra, đối diện với đồng tử màu đen của hắn, nhất thời, Lăng Hàn như bị chìm đắm trong đó
Lãnh Tử Nguyệt thu lại tầm mắt cũng khiến Lăng Hàn hồi thần lại, nàng thoát khỏi vòng tay của Lăng Hàn, đứng dậy, đập vào mắt chính là thân ảnh chật vật của Tử Thiên
" Tỉnh rồi sao? "
Tử Thiên mỉm cười nhìn nàng
" Nhờ ơn nàng...ta vẫn còn sống "
" Ta đã định giết ngươi "
" Nhưng cuối cùng nàng vẫn không giết "
"....." Cái này bảo trẫm làm sao nói tiếp
" Tay của ta...là nàng chữa sao " Tử Thiên giơ cánh tay của mình lên, xoay qua xoay lại
" Ừ, ta giết Mặc Vô Tà, tiện thể chữa cánh tay cho ngươi luôn "
"......." Tử Thiên chỉ cười cười nhìn nàng, có những chuyện nói ra...sẽ chẳng bao giờ bày tỏ hết được nỗi lòng của chính mình...., vậy nên, hắn vẫn là cất trong lòng đi, dần dần nói cho nàng biết cũng được
Lãnh Tử Nguyệt cũng không quan tâm Tử Thiên nữa, nàng quay qua nhìn mọi người
" Được rồi, tất cả đã giải quyết xong, trở lại Thiên Sơn Môn thôi " Cuối cùng nàng nhìn về hướng Lăng Hàn " Đưa ta về trước đi "
Lăng Hàn không suy nghĩ gì mà đáp ứng nàng ngay lập tức
" Được "
Danh sách chương