Bây giờ ánh mắt cô nhìn anh ta khiến anh ta hơi sợ hãi. Giống như chính mình có thù giết cha của cô vậy.
Tất cả mọi người ở đây tuy không nói gì, nhưng anh ta biết bọn họ nhất định đang cười nhạo mình.
Anh ta cảm giác mình giống như một tên hề vậy, tất cả lòng tự trọng tan thành mảnh.
Vương Hồng Mai bắt đầu hòa giải: “Trương Văn Thanh tới đây ăn mì đi, tâm trạng hôm nay của Thanh Thanh không tốt lắm.”
Vương Hồng Mai cho anh ta một cái bậc thang, anh ta chỉ có thể bước xuống bậc thang đó.
Ngồi xuống bàn, trong lòng suy nghĩ ai đã tiết lộ chuyện anh ta ngủ với Chu Mỹ Lệ nói ra.
Nghĩ tới nghĩ lui chuyện riêng tư của anh ta từ trước tới nay chưa nói với bất cứ ai. Vậy chỉ có một khả năng chính là Chu Mỹ Lệ nói cho cô biết. Nghĩ tới đây anh ta mất hết khẩu vị.
…
Hạ Thanh Thanh về đến ký túc xá liền đặt bát trên bàn.
Nhìn Trương Văn Thanh, cô hận đến nghiến răng, cô chẳng thể nào nói chuyện bình tĩnh với anh ta được.
Nếu trong tay cô có một con dao, chắc chắn cô sẽ hành động theo bản năng, đâm anh ta thành tổ ong.
“Chủ nhân, chị không vui sao?”
A Ly không biết từ lúc nào xuất hiện ở chân cô.
Hạ Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi: “A Ly, em cũng có thể ra khỏi không gian à?”
“Dĩ nhiên rồi, em là linh sủng có khế ước với chị, dĩ nhiên có thể ra không gian. Em cảm nhận được chị không vui, nên đến xem chị một chút.”
Hạ Thanh Thanh duỗi tay, A Ly nhảy vào lòng cô.
“Chủ nhân, chị không vui, em cũng không vui.”
Hạ Thanh Thanh vuốt ve làm A Ly ngoan ngoãn trong lòng, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Vì một kẻ cặn bã mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, thật sự không đáng.
“Bây giờ chị tốt hơn rồi. Cảm ơn em, A Ly.”
“Chủ nhân đừng khách sáo với A Ly.” A Ly cảm nhận được tâm trạng của cô, đuôi cũng vui vẻ vẫy qua lại.
Cửa “pạch” một tiếng bị đẩy ra.
Hạ Thanh Thanh giật mình, A Ly trong lòng lập tức biến mất không dấu vết.
“Thanh Thanh, em đang nói chuyện với ai?” Vương Hồng Mai đi vào, thấy cô một mình ngồi bên bàn, mì trong bát còn chưa động.
“Không có gì, phòng này chỉ có mình em thôi nói chuyện với ai? Chị Hồng Mai, chị nghe nhầm rồi.” Hạ Thanh Thanh làm bộ vô tội.
Vương Hồng Mai gãi đầu, hoài nghi nhìn quanh phòng: “Không lẽ là chị nghe nhầm?”
“Chị Hồng Mai chắc là quá mệt rồi, nên có ảo giác. Em cũng hay bị như vậy.”
Vương Hồng Mai cũng nghĩ là vậy, vì trong phòng này ngoài một người Hạ Thanh Thanh, không có ai khác thở. Tiếng cô ta nghe được có chút ngọt ngào như một đứa trẻ ba bốn tuổi. Chỗ này không thể có trẻ con được.
Cô ta xấu hổ ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: “Có lẽ thật là ảo giác.”
Lại nhìn bát mì trên bàn: “Không ăn nó sẽ dính thành một cục không ngon đâu. Giận cũng đừng để bụng đói.”
Hạ Thanh Thanh đưa bát mì lên, ăn một miếng to.
Cười nói với Vương Hồng Mai: “Chị Hồng Mai, bát mì sợi mỡ này ngon quá.”
Vương Hồng Mai cũng cười: “Em thích ăn là được. Đi phòng ăn đi chỗ đó còn có dưa muối, Trương Văn Thanh đã đi rồi.”
Cô mang bát đi theo Vương Hồng Mai đến phòng ăn.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng mọi người đều dậy.
Đánh răng rửa mặt chuẩn bị lên đồng.
Bây giờ là mùa đông, trời sáng muộn hơn.
Ở cổng nhà trưởng thôn có một cái chuông lớn treo trên cây dương già. Khi đến bảy giờ, chuông sẽ đúng giờ vang lên.
Ý nghĩa là phải đi lên đồng làm việc rồi.
Trong thôn nam nữ già trẻ có khả năng lao động thường không ăn sáng, họ đều cầm theo bánh bao khô ăn dọc đường đi lên đồng.
Tất cả mọi người ở đây tuy không nói gì, nhưng anh ta biết bọn họ nhất định đang cười nhạo mình.
Anh ta cảm giác mình giống như một tên hề vậy, tất cả lòng tự trọng tan thành mảnh.
Vương Hồng Mai bắt đầu hòa giải: “Trương Văn Thanh tới đây ăn mì đi, tâm trạng hôm nay của Thanh Thanh không tốt lắm.”
Vương Hồng Mai cho anh ta một cái bậc thang, anh ta chỉ có thể bước xuống bậc thang đó.
Ngồi xuống bàn, trong lòng suy nghĩ ai đã tiết lộ chuyện anh ta ngủ với Chu Mỹ Lệ nói ra.
Nghĩ tới nghĩ lui chuyện riêng tư của anh ta từ trước tới nay chưa nói với bất cứ ai. Vậy chỉ có một khả năng chính là Chu Mỹ Lệ nói cho cô biết. Nghĩ tới đây anh ta mất hết khẩu vị.
…
Hạ Thanh Thanh về đến ký túc xá liền đặt bát trên bàn.
Nhìn Trương Văn Thanh, cô hận đến nghiến răng, cô chẳng thể nào nói chuyện bình tĩnh với anh ta được.
Nếu trong tay cô có một con dao, chắc chắn cô sẽ hành động theo bản năng, đâm anh ta thành tổ ong.
“Chủ nhân, chị không vui sao?”
A Ly không biết từ lúc nào xuất hiện ở chân cô.
Hạ Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi: “A Ly, em cũng có thể ra khỏi không gian à?”
“Dĩ nhiên rồi, em là linh sủng có khế ước với chị, dĩ nhiên có thể ra không gian. Em cảm nhận được chị không vui, nên đến xem chị một chút.”
Hạ Thanh Thanh duỗi tay, A Ly nhảy vào lòng cô.
“Chủ nhân, chị không vui, em cũng không vui.”
Hạ Thanh Thanh vuốt ve làm A Ly ngoan ngoãn trong lòng, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Vì một kẻ cặn bã mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, thật sự không đáng.
“Bây giờ chị tốt hơn rồi. Cảm ơn em, A Ly.”
“Chủ nhân đừng khách sáo với A Ly.” A Ly cảm nhận được tâm trạng của cô, đuôi cũng vui vẻ vẫy qua lại.
Cửa “pạch” một tiếng bị đẩy ra.
Hạ Thanh Thanh giật mình, A Ly trong lòng lập tức biến mất không dấu vết.
“Thanh Thanh, em đang nói chuyện với ai?” Vương Hồng Mai đi vào, thấy cô một mình ngồi bên bàn, mì trong bát còn chưa động.
“Không có gì, phòng này chỉ có mình em thôi nói chuyện với ai? Chị Hồng Mai, chị nghe nhầm rồi.” Hạ Thanh Thanh làm bộ vô tội.
Vương Hồng Mai gãi đầu, hoài nghi nhìn quanh phòng: “Không lẽ là chị nghe nhầm?”
“Chị Hồng Mai chắc là quá mệt rồi, nên có ảo giác. Em cũng hay bị như vậy.”
Vương Hồng Mai cũng nghĩ là vậy, vì trong phòng này ngoài một người Hạ Thanh Thanh, không có ai khác thở. Tiếng cô ta nghe được có chút ngọt ngào như một đứa trẻ ba bốn tuổi. Chỗ này không thể có trẻ con được.
Cô ta xấu hổ ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: “Có lẽ thật là ảo giác.”
Lại nhìn bát mì trên bàn: “Không ăn nó sẽ dính thành một cục không ngon đâu. Giận cũng đừng để bụng đói.”
Hạ Thanh Thanh đưa bát mì lên, ăn một miếng to.
Cười nói với Vương Hồng Mai: “Chị Hồng Mai, bát mì sợi mỡ này ngon quá.”
Vương Hồng Mai cũng cười: “Em thích ăn là được. Đi phòng ăn đi chỗ đó còn có dưa muối, Trương Văn Thanh đã đi rồi.”
Cô mang bát đi theo Vương Hồng Mai đến phòng ăn.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng mọi người đều dậy.
Đánh răng rửa mặt chuẩn bị lên đồng.
Bây giờ là mùa đông, trời sáng muộn hơn.
Ở cổng nhà trưởng thôn có một cái chuông lớn treo trên cây dương già. Khi đến bảy giờ, chuông sẽ đúng giờ vang lên.
Ý nghĩa là phải đi lên đồng làm việc rồi.
Trong thôn nam nữ già trẻ có khả năng lao động thường không ăn sáng, họ đều cầm theo bánh bao khô ăn dọc đường đi lên đồng.
Danh sách chương