Ba ngày sau, Tạ gia lại bất đắc dĩ mời Ngũ Thuần Phong đến, xin hắn tìm cách trừ tai họa. Ngũ Thuần Phong dựa theo Giang Tiểu Lâu từng nói, giả vờ một phen than thở: “Ác quỷ này oán khí quá nặng, đi khắp nơi lấy mạng người, bần đạo đã nghĩ ra cách tiêu tai giải nạn cho Tạ gia, chỉ là làm pháp sự bốn mươi chín ngày thì vẫn cần thời gian, mà trong bốn mươi chín ngày này, lại không thể làm gì con quỷ đó. Cho nên các vị phải thật cẩn thận, đừng cản đường của nàng, buổi tối cố gắng đóng cửa đừng đi ra ngoài."

Nghe được lời nhắc nhở này, người người đều hoảng sợ vô cùng. Trên mặt Tạ Hương lộ vẻ đắc ý, nàng liếc nhìn chung quanh, không nhìn thấy tứ tiểu thư Tạ Du đâu, con ngươi đảo một vòng nảy ra một ý hay.

Tiễn Ngũ Thuần Phong đi, Tạ Hương quay đầu đi tới viện của tứ tiểu thư. Đến khi nàng vào phòng, phát hiện Tạ Du đang đọc sách luyện chữ, không khỏi cười nói: “Tứ muội muội thật thanh thản, trong nhà xảy ra chuyện lớn, muội lại làm như không liên quan gì đến mình.”

Tạ Du ngẩn đầu lên nhìn thấy Tạ Hương, không khỏi sắc mặt trầm xuống: “Chuyện trong nhà có Vương di nương và Tam tỷ lo lắng rồi, ta chỉ là một người không có phận sự, nói thêm nửa câu cũng bị chê bai, cần gì phải chọc cho người khác chán ghét.”

Tạ Hương ngọt ngào cười: “Không thể nói vậy, Mạch Nhi là người của tứ muội muội, nàng đột nhiên chết oan lòng mang oán hận, dĩ nhiên sẽ đi khắp nơi quậy phá, nói không chừng gã sai vặt đó cũng bị nàng kéo đi đền mạng, lẽ nào muội không sợ?”

Mí mắt Tạ Du run lên, cúi đầu tiếp tục luyện chữ, nhưng không kềm được run rẩy, nàng vội dùng tay trái giữ chặt tay phải, lúc này mới viết cho hết chữ cuối cùng.

Nhìn thấu vẻ mặt nàng chỉ là giả vờ trấn định, trong lòng Tạ Hương cười gằn, cố ý cúi đầu một lúc sau mới nói tiếp: “Chữ tĩnh này viết thật đẹp, không biết tứ muội muội có biết, Giang Tiểu Lâu đó cũng rất có hiểu biết về thư pháp.”

Tạ Du nghe vậy không khỏi ngẩn đầu lên, đôi mắt lạnh băng không một ý cười. Tạ Hương làm như không phát hiện ra: “Nghe nói cầm kỳ thi họa không có gì là không giỏi, quả là một tài nữ.”

Tạ Du chỉ cảm thấy lồng ngực căng thẳng, lời của đối phương như một mũi kim vô hình, làm cho nàng đau đến không đứng nổi. Nàng giống như đang ôm nỗi căm tức trong lòng, còn Tạ Hương lại vô cùng bình tĩnh. Tạ Du là nữ tử tự xưng thanh cao, ỷ mình được sủng ái, ỷ dung mạo xinh đẹp, tự xưng là đệ nhất mỹ nhân trong Tạ phủ. Nhưng bây giờ trong phủ xuất hiện người ưu tú hơn, mỹ lệ hơn, khiến Tạ lão gia sủng ái hơn, dĩ nhiên nàng sinh lòng ghen ghét, ngọn lửa ngày, xem ra rất dễ khêu cho cháy lên.

Tạ Hương thấp giọng thần bí: “Nhưng mà, đẹp đến mấy cũng vô dụng, nếu không phải vì nàng, tại sao Mạch Nhi lại vô cớ chết đi?”

Trong lòng Tạ Du run lên, chỉ thấy hàm răng tê tê: “Người cũng đã chết rồi, còn nhắc tới làm gì?”

Tạ Hương lắc lắc đầu, đáy mắt tràn đầy thân thiết giả vờ: “Người ta không có hiền lành như tứ muội muội, sau lưng không biết đang nói cái gì. Ai, ta không nên nói, miễn cho muội phải tức giận.”

Tạ Du lập tức truy hỏi: “Nói cái gì?”

Tạ Hương liếc mắt bốn phía, lúc này mới lặng lẽ nói: “Tứ muội, muội không biết Giang Tiểu Lâu ở sau lưng nói muội…” Nói đến đây cố ý dừng lại một chút, quả nhiên thấy Tạ Du lo lắng, mới chậm rãi tiếp tục: “Nàng nói Mạch Nhi chết là có liên quan đến tứ muội muội.”

Tạ Du cả người chấn động, bút lông trong tay rơi xuống tờ giấy, chữ tĩnh đẹp đẽ lập tức bị mực làm loang lổ. Nàng không lo nhặt lại cây bút, một phát bắt trúng tay Tạ Hương, lạnh lùng nói: “Tỷ có ý gì?”

Tạ Hương vội vã kêu đau, Tạ Du biết mình nhất thời luống cuống, luống cuống buông tay, cố gắng bình tĩnh, trên mặt cực kỳ hổ thẹn, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi Tam tỷ, muội nhất thời kích động, tỷ đừng trách muội, muội chỉ muốn biết…vì sao nàng ta lại nói như vậy?”

Trong lò hương tản ra mùi bách hợp, mùi vị vô cùng nồng nàn. Tạ Hương xoa xoa cánh tay bị đỏ hồng lên, nụ cười giả vờ thoải mái: “Không nhìn ra Tứ muội muội bình thường ôn nhu yếu ớt, lại có khí lực lớn như vậy, tay của tỷ suýt nữ là gãy rồi. Thật ra cũng không có gì, chẳng qua nàng ta muốn dời đi tầm mắt của mọi người, mọi người nói cái chết của Mạch Nhi liên quan đến nàng, nàng liền đem chuyện đẩy lên người muội, như vậy mới thoát được hiềm nghi.”

Tạ Du buông mắt xuống, có vẻ tâm sự nặng nề. Nàng dĩ nhiên biết lời nói của Giang Tiểu Lâu không dễ dàng khiến người ta tin tưởng, nhưng đại ca sẽ nghĩ sao? Nói đến cùng, Mạch Nhi là nha đầu của nàng, nàng căn bản không thể trốn tránh trách nhiệm. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng càng thêm hận Giang Tiểu Lâu, trước kia nàng chỉ đố kỵ dung mạo và tài hoa của đối phương, càng đố kỵ phụ thân bảo vệ nàng ta hơn mình. Sau đó, nàng hận Giang Tiểu Lâu có cơ hội chiếm được đại ca, đây là cơ hội nàng cầu mong cả đời, nhưng mãi mãi cũng không thể cầu được.

Từng ngày trôi qua, nàng cảm giác mọi chuyện xảy ra với mình đều do Giang Tiểu Lâu gây ra. Nếu nàng không tiến vào Tạ phủ, nếu nàng không gây nên sự đố kỵ của mình, nếu nàng không có khả năng gả cho đại ca, tất cả mọi thứ đều sẽ không xảy ra.

Nàng chậm rãi khép mắt, giây lát sau mở mắt ra, cười lạnh một tiếng: “Nàng nói gì muội cũng không quan tâm, kẻ cầm đầu không phải muội, muội không sợ.”

Tạ Hương hơi nheo mắt lại: “Đạo trưởng nói chuyện này vẫn chưa xong, bây giờ hồn ma đi quấy phá khắp nơi, không biết muốn gây hại cho ai, tứ muội muội cũng nên cẩn thận.”

Khí huyết trong lồng ngực Tạ Du đảo lộn, mắt mồ hồ tóe ra ánh lửa, nhưng hiểu được không thể luống cuống lần thứ hai, cho nên cố gắng kềm chế hỏa khí của mình, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đa tạ tam tỷ tỷ nhắc nhở, dĩ nhiên muội sẽ cẩn thận.”

Giang Tiểu Lâu vừa trở lại Họa Lâu, Tiểu Điệp rất vui mừng chào đón, cao giọng nói: “Tiểu thư trở về nói.” Vừa nói vừa hạ thấp giọng: “Tiểu thư, Tinh Tinh lại thăm dò nô tì chuyện cũ của tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu cười hỏi:“Hả, ngươi nói rồi sao?”

Đôi mắt Tiểu Điệp nheo lại, mũi nhăn nhăn, gương mặt chất phát ngây ngốc tăng thêm mấy phần đáng yêu: “Tiểu thư, người xem Tiểu Điệp là đồ ngốc sao, khi chúng ta còn ở chỗ đó Tiểu Điệp cũng không gây thêm phiền phức cho người mà. Ngày đầu tiên Tinh Tinh hỏi chuyện của người là nô tì đã phản ứng kịp, sao có thể bị ả lừa được.”

Giang Tiểu Lâu chỉ chỉ vào gáy nàng nói: “Nhìn ngươi đắc ý kìa, lúc trước là ai để mình béo như con heo hả?”

Khuôn mặt Tiểu Điệp lập tức đỏ lên: “Đã là chuyện rất lâu rồi tiểu thư còn nhắc lại làm gì.” Nói xong hạ thấp giọng nói: “Đạo sĩ kia đã nói, oán khí của hồn ma không tiêu tan, là vì phải tìm được hung thủ giết nàng, nhưng lại không tìm được phương hướng, không thể không đi lung tung khắp nơi, như vậy mới trói chân chúng ta trong viện.”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn đạo bùa dán trên cửa, cười lạnh nói: “Tiểu Điệp, ngươi tìm một ít máu lươn, nửa đêm xối một ít lên tường của viện tứ tiểu thư.”

Tiểu Điệp chấn động: “Máu lươn, thứ đó hôi lắm, tiểu thư cần để làm gì?”

Tối đó, Tiểu Điệp theo lời dặn của Giang Tiểu Lâu, lặng lẽ lấy máu lươn xối lên bức tường bên ngoài viện của Tạ Du. Đêm khuya, ma ma giữ cửa nghe như có âm thanh xì xì bên ngoài, vừa giống như có người đi qua đi lại, vừa giống như đang đánh cái gì, liền khoác áo ngoài đốt đèn lồng đi xem. Ai ngờ vừa mở cửa ra, đèn lồng lóe lên, âm thanh kia liền biến mất. Bà nhìn ra ngoài cửa thì không thấy gì hết, cho rằng mình nghe lầm nên quay lại phòng. Không ngờ vừa quay lại thì nghe thấy âm thanh kỳ quái đó, mở cửa ra nhìn thì vẫn không thấy gì. Như vậy chừng mười lần, trước sau vẫn không thấy ai.

Bà đâu có biết, máu lươn rất tanh, có thể hấp dẫn lũ dơi, những con dơi ngửi mùi máu mà đến, không ngừng đập cánh vào tường viện của Tạ Du. Nhưng chúng là động vật sợ ánh sáng, bà cầm đèn lồng đi ra dĩ nhiên sẽ dọa bọn chúng sợ.

Hôm sau, ma ma giữ cửa báo cho Cố ma ma biết, bà nghe xong không khỏi run lên: “Bà nói có người gõ cửa, là ai?”

Ma ma giữ cửa lắc đầu nói: “Ai mà biết, mỗi lần đi ra ngoài lại không thấy ai.”

Thần kinh Cố ma ma lập tức căng thẳng, sắc mặt trắng bệch. Trên thực tế nhiều ngày qua bà đã mơ thấy ác mộng, thấy gương mặt trắng bệch đó nhìn mình chằm chằm, không nói một lời. Mỗi một lần tỉnh lại từ cơn ác mộng, bà đều ngồi trên giường thở dốc, hai tay tạo thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm niệm kinh, vừa niệm vừa nằm xuống, nhưng hồn ma đó vẫn không buông tha bà. Nếu theo lời ma ma giữ cửa nói, mọi chuyện đều không phải là nằm mơ, lại càng không phải bà suy nghĩ lung tung, mà chính là Mạch Nhi quay lại.

Trong lòng bà run rẩy, từ khi Tạ gia đồn đãi là có ma, bà đã muốn ra ngoài xem thử, nhưng tứ tiểu thư ra lệnh cấm, kiên quyết không cho phép, bà chỉ có thể trốn trong nhà, vô cùng sợ hãi. Nhưng bà không ngờ, trong chớp mắt liền đến cửa tìm.

Từ buổi tối hôm đó, liên tiếp ba ngày trong viện Tạ Du đều có chuyện ma quái, lúc thì nửa đêm gõ cửa, lúc thì dấu bàn tan bằng máu đã khô, khiến Cố ma ma sợ đến không dám ngủ, chỉ có thể ngồi trên giường trơ mắt chờ đến sáng. Đến tối ngày thứ tư, bà không chịu nổi nữa.

Phía sau viện của Tạ Du có một cái giếng, bình thường dùng để tưới cây, chính là nơi mà Mạch Nhi chết. Cố ma ma đánh bạo, lặng lẽ tránh né ánh mắt mọi người, đi thẳng về phía cái giếng. Bà đứng trong sân một hồi, thấy không ai chú ý tới mình, thở phào nhẹ nhõm.

Bà đi đến cạnh giếng, từ trong cái hộp gỗ lấy ra một nén nhang và cái lư hương, cắm nhang vào đó, lại lấy ra thêm một xấp tiền giấy đã chuẩn bị sẵn. Sau khi đốt tiền giấy, bà ngã quỳ trên đất, vừa dập đầu vừa lẩm bẩm cầu khẩn: “Mạch Nhi, ngươi đừng trách ta, ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ, ai kêu ngươi biết những chuyện không nên biết.”

Không ngờ vào lúc này, trong rừng khúc phía sau giếng vang lên tiếng bước chân lạch bạch, Cố ma ma nhất thời hoảng sợ trợn to mắt, nhìn thấy một cô gái áo trắng, mái tóc dài phủ ngược ra phía trước mặt, từ trong khu rừng “bay” đến gần, đôi mắt của cô gái đó trợn to, giống như muốn ăn thịt người. Cố ma ma hét to: “Đừng tìm ta, ta không cố ý giết ngươi, đừng tìm ta.”

Đột nhiên, bên tai bà vang lên tiếng bước chân hỗn độn, Cố ma ma cảm thấy có gì không đúng, vừa mở mắt nhìn đã thấy gương mặt ma nữ hoàn toàn xa lạ, rõ ràng không phải Mạch Nhi. Trong lòng bà biết là không xong, vội vã quơ quào số tiền giấy trên đất, còn chưa kịp dập lửa trên đất phía sau đã vang lên một âm thanh quen thuộc: “Bắt lấy.”

Khi Cố ma ma bị áp giải đến phòng khách, tất cả mọi người đã chờ ở đó.

Vương Bảo Trân không biến sắc chút nào: “Đại thiếu gia, giờ này tại sao còn tập hợp mọi người đến đây. Cố ma ma phạm vào lỗi gì, sao lại bị trói chứ?”

Nghi vấn của mọi người đều hiện rõ trên mặt, Tạ Liên Thành nhìn Cố ma ma đang bị trói, lạnh lùng nói: “Không bằng Vương di nương hỏi bà ta đi.”

Cố ma ma lạnh run: “Đại thiếu gia, nô tì chỉ muốn đốt ít tiền cho Mạch Nhi cô nương thôi, không lẽ vậy cũng là sai?”

Vương Bảo Trân nghe xong lời này, không khỏi cau mày: “Bà đốt tiền vàng cho Mạch Nhi?”

Cố ma ma gật đầu liên tục nói: “Dạ phải, nô tì muốn đốt ít tiền cho Mạch Nhi, dù sao cũng thân thiết với nhau…”

Tạ Liên Thành nhẹ thở dài: “Hoài An.”

Hoài An lập tức đi ra, lớn tiếng nói: “Vương di nương, lão nô tài này rõ ràng đang nói dối, lúc nãy nô tài phụng lệnh đại thiếu gia trốn ở bụi cỏ bên cạnh, nghe rõ ràng bà ta nói là Mạch Nhi tha cho ta đi, ta không cố ý, còn nói là ngươi đừng trách ta, tất cả là ngươi tự làm tự chịu, ngươi biết được chuyện không nên biết. Sau đó nô tài cho một tì nữ bước ra hù dọa bà ta, bà ta lập tức hét ầm lên…” Hoài An nói lại lời của Cố ma ma y như thật, mọi người cùng nhau biến sắc.

Cố ma ma trợn mắt, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Vương Bảo Trân không khỏi trầm mặt: “Cố ma ma, ngươi còn gì để nói?”

Cố ma ma không biết phải làm sao biện giải để thoát tội, từng đôi mắt đang trợn to mắt nhìn bà. Tạ Nguyệt lạnh lùng nói: “Cố ma ma, Hoài An vừa nói là thật sao, như vậy, cái chết của Mạch Nhi là có liên quan đến bà?”

Tạ Hương cúi đầu uống trà, không lên tiếng.

Cố ma ma miệng hơi động, muốn giải thích cho mình. Còn không đợi bà mở miệng, Vương Bảo Trân đã tỉnh ngộ nói: “Ngươi nghe nói gần đây có ma quỷ, nên có thật giật mình, cho nên muốn tự mình đốt tiền giấy cho Mạch Nhi, giải nạn cho mình.”

Lời này xem như là nói đến điểm mấu chốt, trong đầu Cố ma ma ầm một tiếng, sợ đến hô hấp hỗn loạn, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Các người muốn nói gì thì nói, nô tì không biết gì hết.”

“Đúng là cứng đầu.” Vương Bảo Trân lạnh lùng nói: “Ngươi là ma ma trung thành nhất bên người tứ tiểu thư, ta không tiện xử lý ngươi, chuyện này vẫn là giao cho tứ tiểu thư tự mình xử lý thôi.” Nói xong, nàng dặn dò người bên cạnh đi mời tứ tiểu thư đến đây.

Giang Tiểu Lâu thấy cảnh này, chỉ cúi đầu ngắm chiếc nhẫn trên ngón tay, đôi mắt trầm tĩnh, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt.

Tạ Du bị đánh thức, khoảng thời gian này nàng ngủ không được ngon, cũng thường nằm mơ thấy Mạch Nhi, những giấc mơ đó làm nàng rất khó ngủ, cho nên phải đốt hương an thần, cho đến khi có người gõ cửa thật mạnh nàng mới tỉnh lại.

Vội vã rửa mặt chạy đến phòng khách, Tạ Du thấy Cố ma ma bị trói nằm dài dưới đất liền lạnh run người, lớn tiếng nói: “Các người đang làm gì vậy, Cố ma ma phạm lỗi gì mà mọi người đối xử với bà ấy như vậy…”

Tạ Liên Thành âm thanh lạnh lẽo như nước: “Tứ muội, Cố ma ma giết người.”

Tạ Du cả người run lên, cảm thấy có một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Nàng nhìn chằm chằm Tạ Liên Thành, hầu như biến thành một cái tượng gỗ, không biết nên trả lời thế nào: “Muội…muội…không thể nào.” Theo bản năng, nàng lớn tiếng nói: “Mọi người thả Cố ma ma ra đi,nếu không ta…ta sẽ nói rõ với phụ thân, nhân lúc người không có ở nhà, các người cố ý đổ tội vu oan cho người bên cạnh ta.”

Nàng vừa nói vậy, hàng lông mày kiêu ngạo của Tạ Nguyệt nhướng lên, chậm rãi nói: “Tứ muội muội nói sai rồi, Cố ma ma là ma ma bên người muội, lẽ nào Mạch Nhi không phải? Nàng là tì nữ thân cận của muội, tình cảm với muội rất tốt, lại trung thành tuyệt đối, chăm chỉ làm việc. Nàng chết không rõ ràng, muội không muốn đòi lại công bằng cho nàng sao?”

Tạ Du lạnh lùng nhìn Tạ Nguyệt: “Đại tỷ, Mạch Nhi chết là chuyện của viện muội, mọi chuyện đều do muội xử trí, hôm nay các người bày ra thế trận lớn như vậy, luôn miệng nói Cố ma ma giết người, có chứng cớ gì?”

Vương Bảo Trân nhìn Tạ Du, mắt giật giật, cuối cùng lên tiếng: “Tứ tiểu thư, tốihôm nay chúng ta bắt được Cố ma ma ở ngay bên giếng, đang yên đang lành sao nửa đêm bà ta lại đi cúng tế, nhìn thấy tì nữ mặc áo trắng lại sợ hãi không ra hình người? Hoài An còn đích thân nghe thấy Cố ma ma nói là xin lỗi Mạch Nhi, bà ta không phải cố ý giết người.”

Sắc mặt Tạ Du trở nên trắng bệch trong nháy mắt, nàng không ngờ Cố ma ma lại bị bắt tại chỗ, cố gắng trấn định tinh thần lại: “Tối nay gió lớn, nói không chừng là Hoài An nghe lầm. Vương di nương, tình cảm của Cố ma ma đối với Mạch Nhi cũng giống như mẹ con, bà ấy không có lý do tổn thương tới Mạch Nhi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”

Hoài An lớn tiếng nói: “Tứ tiểu thư, không riêng nô tài nghe thấy, mấy hộ vệ ở đây cũng đều nghe được.”

Tạ Du bỗng nhiên chững lại, trầm mặt xuống: “Không được nói bậy bạ nữa.” Mà lúc này Cố ma ma không ngừng lăn lộn, nằm rạp xuống nắm lấy chân Tạ Du, thê thảm nói: “Tứ tiểu thư, đừng tranh luận vì nô tì nữa, bọn họ có rắp tâm đổ hết tội lỗi này lên đầu nô tì. Tứ tiểu thư, lão gia càng thương người, những người này càng không chịu nổi mà."

Vương Bảo Trân không khỏi rét lạnh, nặng nề vỗ mặt bàn, vẻ mặt cực kỳ hung dữ: “Cố ma ma, ngươi nói lời này là có ý gì?”

Tạ Du thoáng vẻ trào phúng, từ từ nói: “Ý của Cố ma ma rất dễ hiểu, chẳng qua là nói các người sớm nhìn thấy ta không vừa mắt, muốn thừa dịp phụ thân không ở nhà mà đuổi ta ra ngoài. Các người không tiện nhắm vào ta, nên mới ra tay từ Cố ma ma, đem cái chết của Mạch Nhi vu oan lên đầu bà ấy. Đáng thương cho một lão phụ nhân, bà có sức lực để giết chết Mạch Nhi hay sao? Đúng là quái lạ.”

Vừa chớp mắt, lại nhìn thấy Giang Tiểu Lâu ngồi ngay ngắn cạnh đó, biểu hiện như chuyện không liên quan gì đến mình, chỉ như đang xem chuyện cười của người khác, bàn tay Tạ Du gắt gao nắm chặt lại, trong khoảng thời gian ngắn, phẫn nộ, nhục nhã, đố kị, thống khổ, các loại tâm tình tụ họp lại với nhau, giống như một ngọn lửa lớn, từ đáy lòng nàng bốc cháy rừng rực.

Giang Tiểu Lâu, trong lòng nàng gằn đi gằn lại ba chữ này nhiều lần, gần như muốn thổ huyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện