Trong chớp mắt Ngũ Thuần Phong căng thẳng, nhìn Giang Tiểu Lâu nửa chữ cũng không nói ra được, chờ đến khi hắn cố gắng đứng lên, mới bày ra một bộ mặt chính nghĩa: “Giang tiểu thư, ngươi có ý gì?”

Một nửa gương mặt của Giang Tiểu Lâu được ánh tà dương chiếu rọi, tươi cười nói: “Ta chỉ muốn mời đạo trưởng tới làm khách thôi, cần gì lo lắng như vậy.”

"Làm khách, có kiểu mời khách như vậy sao?" Ngũ Thuần Phong không phải tên ngốc, hắn vẫn chú ý những đại hán vạm vỡ đang vây quanh, những người kia khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo theo dõi hắn, tựa hồ có thể nhào lên xé hắn thành từng mảnh bất cứ lúc nào.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm Ngũ Thuần Phong có chút hoang mang, bàn tay cứ siết chặt rồi thả lỏng, trên mặt lộ ra tia chỉ trích: “Giang tiểu thư, chẳng qua ta chỉ xem bát tự cho ngươi, hơn nữa cũng là thật lòng bình luận, hôm nay ngươi vô lễ như vậy, rốt cuộc là tại sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn đối phương căng thẳng đến biến sắc, cười nói: “Chẳng qua chỉ muốn hỏi đạo trưởng vài vấn đề.”

Những ánh mắt chung quanh càng thêm âm lãnh, Ngũ Thuần Phong rõ ràng run run nhưng vẫn cố chống đỡ: “Hỏi cái gì?”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu sâu xa, chậm rãi nói: “Hôm qua đạo trưởng nói những chuyện liên quan đến ngày sinh của ta đều là thật?”

Ngũ Thuần Phong thẳng người lên, vẻ mặt trấn định: “Dĩ nhiên là thật, ngươi đừng quên, thông qua bát tự ta đã thấy được quá khứ của ngươi, tuyệt đối không có sai lầm.”

Ý cười của Giang Tiểu Lâu ấm như gió xuân: “Phàm là kẻ lừa đảo đều phải khổ luyện, không có chút tài năng thì sẽ bị vạch trần. Ngươi thân là đạo sĩ nổi danh, chỉ có chút trò vặt cũng dám đem ra lừa người, đúng là gan to bằng trời.”

Hai mắt Ngũ Thuần Phong quét ngang: “Nói vậy là sao?”

Môi Giang Tiểu Lâu lộ ra chút gian xảo: “Chẳng qua ta chỉ nhờ Tiểu Điệp để lộ mấy cây nói ra ngoài, quả nhiên có người mắc câu, mà ngươi…chẳng qua chỉ là công cụ ngắm bắn.”

Ngũ Thuần Phong lập tức hiểu được, trước mắt chính là cái bẫy, hắn cho rằng mình là người gài bẫy, không ngờ lần này lại thua rồi. Giang Tiểu Lâu đã sớm biết Tinh Tinh đang moi thông tin từ Tiểu Điệp, nên dựa vào đó truyền lời ra ngoài. Có như vậy, thì những kẻ đang âm thầm trong bóng tối sẽ không thể ngồi yên được nữa.

Ngũ Thuần Phong giờ khắc này đã biết được hắn nhận được tin tức giả, nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói: “Ta nghe không hiểu ngươi nói gì.”

Ngữ điệu Giang Tiểu Lâu vô cùng bình tĩnh: “Ngày sinh của ta hôm đó là giả. Ở Tạ phủ ngoài Tạ bá phụ ra không ai biết ta sinh ngày tháng năm nào, nhưng người lại không ở trong phủ, cho nên cái mà ta viết ra cho ngươi, hoàn toàn không liên quan gì đến ta. Ta còn cố ý bịa ra chuyện ba tuổi suýt lạc đường, mười ba tuổi suýt chết đuối, kết quả là ngươi nói theo y như vậy, nói xem có phải ngươi rất ngốc không?”

Ngũ Thuần Phong chỉ cảm thấy cả người sợ hãi, hắn có thể khẳng định lần này mình đã bị người ta hãm hại. Hắn cắn răng nói: “Giang tiểu thư, người nhà họ Tạ mời ta tới nhà để bắt ma, ta chỉ có lòng muốn xem cho ngươi một quẻ, vốn dĩ đoán mệnh thì phải thành tâm mới linh. Nếu ngày tháng của ngươi đưa cho ta là giả, vậy thì ta đoán ra thông tin sai cũng là đương nhiên, sao lại trách ta được?”

Giang Tiểu Lâu ồ một tiếng: “Xem ra, Ngũ đạo trưởng chưa tới phút cuối chưa từ bỏ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Ngũ Thuần Phong theo bản năng lùi lại một bước, mấy đại hán vạm vỡ lập tức đi tới nhấn Ngũ Thuần Phong xuống đất, có người chụp cổ hắn, có người bẻ tay, có người mạnh mẽ đá vào gối, Ngũ Thuần Phong bắt đầu gào thét lên. Sau khi ngã xuống, bọn họ lập tức dùng dây thừng trói hắn lại, tay chân quấn vào một chỗ, Ngũ Thuần Phong vẫn đang liều chết vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự khống chế của đám người này, nhưng bọn họ đều là những người rất hung hãn, một đạo sĩ như hắn làm sao thoát được. Bọn họ đem hắn trói lên cây, nhất thời máu huyết xông thẳng lên đầu, đầu óc Ngũ Thuần Phong hoàn toàn mơ hồ.

Giang Tiểu Lâu chậm rãi đến gần hắn, trên mặt cực kỳ ôn hòa, đôi mắt mỹ lệ rung động lòng người, nhẹ giọng nói: “Ngươi nhìn coi, đây là cái gì.”

Ngũ Thuần Phong liều mình trợn mắt lên, nhìn thấy một đại hán tay cầm ngọn đuốc, ý đồ xấu xa huơ huơ trước mặt hắn.

Giang Tiểu Lâu nhẹ thở dài: “Ngọn đuốc này nếu đốt vào chân ngươi, ngọn lửa sẽ lan từ chân lên đầu, đến khi đó ngươi sẽ nghe được tiếng cháy nổ lách tách, sau đó trên người sẽnổi bọng máu, nhưng sẽ không lập tức chết đi, chỉ có thể từng chút một nhìn bản thân mình bị đốt cháy. Theo ta thấy, cái chết này thật ra cũngkhông đau lắm, bởi vì đến sau cùng sẽ không còn cảm giác nữa. Có điều trước giờ ta chưa có cơ hội thử nghiệm, lần này coi như đã tìm được người thích hợp. Đạo trưởng tiên phong đạo cốt, phép thuật cao thâm, để ta được nhìn thấy thần tiên được hỏa thiên, có được không?”

Sắc mặt Ngũ Thuần Phong trắng bệch, mồ hôi chảy ra dưới cằm, chảy vào mắt, hắn yếu ớt nói: “Khốn kiếp…ngươi dám!”

Biểu hiện của Giang Tiểu Lâu ẩn dưới bóng cây, nhìn không rõ ràng: “Sao vậy, đạo trưởng nghi ngờ ta không làm được?”

Ngũ Thuần Phong lạnh rên một tiếng: “Giết người đền mạng, dĩ nhiên ngươi không thể làm.”

Giang Tiểu Lâu bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đạo trưởng đang nhắc ta, một khi nổi lửa, rất dễ thiêu rụi cả cánh rừng này, đến khi đó sẽ liên lụy người khác, lại dễ bị phát hiện. Ta không thể vì người như ngươi mà gánh lấy tội danh giết người, cho nên cách này tuy rằng giúp ta giải hận, nhưng lại không dễ dàng sử dụng.”

Trên mặt Ngũ Thuần Phong không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, hắn biết nữ nhân đều là loại nhẹ dạ, ngoài miệng nói rất hay, vẫn là không dám động thủ. Chỉ là nhất thời căm phẫn mà hù dọa hắn thôi, làm sao dám thật sự giết người? “Nếu không thể lưu lại vết thương, vậy chúng ta phải đổi cách khác.” Nàng trầm tư suy nghĩ một hồi, đột nhiên sáng mắt lên nói: “Có, ta tin cách này nhất định hợp ý đạo trưởng.” Nàng quay đầu, hướng về một đại hán thấp giọng dặn dò vài câu.

Ngũ Thuần Phong vặn vẹo thân người muốn nghe xem nàng nói cái gì, nhưng mà Giang Tiểu Lâu cố ý giở trò, nói rất nhỏ khiến hắn không nghe được gì.

Một lát sau, Ngũ Thuần Phong liền rõ ràng, vì hắn nhìn thấy đại hán kia bỏ cây đuốc xuống, đổi thành một cây sắt ốm dài. Cây sắt này vô cùng quen mắt, là vật dùng để khiêu lò lửa trong nhà bình thường hay dùng.

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Trước kia đại ca ta du ngoạn khắp nơi, nhìn thấy có một trấn xử trí những kẻ lừa đảo thế này, bọn họ dùng lò lửa nung cây sắt này đỏ lên, sau đó đâm từ dưới trực tràng lên, xuyên qua bụng đâm thẳng vài tim phổi, đốt cháy toàn bộ lục phũ ngủ tạng, nhưng bên ngoài lại không nhìn ra chút gì. Ta thì cảm thấy từ dưới đâm lên có chút khó coi, từ trên xuống dưới hẳn là sẽ thú vị hơn. Ngươi yên tâm, ta sẽ làm thần không biết quỷ không hay, không để ngươi thấy đau đớn. Cho dù người khác có phát hiện, cũng sẽ cho rằng ngươi ăn đan dược quá liều mà cháy cả lục phủ ngũ tạng, tuyệt đối không ngờ trong cơ thể của ngươi có một cây gậy sắt.”

Trên môi nàng mơ hồ có một nụ cười gằn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, một đại hán bước tới nắm cằm Ngũ Thuần Phong, muốn nhét cây sắt vào.

Ngũ Thuần Phong dùng hết sức cắn chặt hàm răng, đại hán nổi giận đánh hắn chừng mười cái bạt tai, khiến răng hắn rụng lộp bộp, miệng mồm đầy máu, vẫn không có cách nào nhét cây sắt vào.

Giang Tiểu Lâu lạnh lùng cười: “Vậy thì đâm vào cằm hắn, loại giang hồ thuật sĩ dựa vào miệng lưỡi gạt người, lừa đảo tiền tài, cả đời không thể nói chuyện âu cũng là tạo hóa.”

Nghe nàng nói vậy, đại hán đó liền muốn làm theo, Ngũ Thuần Phong bị sự lạnh lùng trong mắt nàng hù dọa, bỗng nhiên kêu to: “Ta nói, ta nói, ta nói hết.”

Giang Tiểu Lâu thở dài: “Ngũ đạo trưởng, đó giờ ta không thích miễn cưỡng người khác…”

"Không miễn cưỡng! Không miễn cưỡng!" Hắn hoảng sợ nói,nước dãi cũng chảy ra.

Đại hán nhấc hắn xoay người lại như nhấc con gà con, vì dây thừng trói quá chặt, bỗng nhiên bị nhấc đi như vậy khiến da thịt Ngũ Thuần Phong như bị xé rách, hắn gào lên thê thảm, âm thanh khủng bố.

Giang Tiểu Lâu nhíu mày nói: “Sao thô lỗ như vậy, ta đã nói với các ngươi, đạo trưởng là người nhã nhặn, phải nhẹ nhàng một chút…” Nói xong, ánh mắt như nước chảy của nàng rơi vào trên cây sắt. Ngũ Thuần Phong rùng mình một cái, lập tức nói: “Là Tạ tam tiểu thư cho ta tiền, kêu ta đến nhà làm pháp sự. Nàng kêu ta bói cho ngươi một quẻ, nói bát tự của ngươi khắc với Tạ gia, muốn để Tạ lão gia chán ghét ngươi, đuổi ngươi ra khỏi Tạ phủ, đến khi đó nàng sẽ có trọng lễ cho ta. Tạ gia tài cao thế lớn, ta chỉ có thể làm theo lời nàng nói, nhưng tiền nàng chỉ cho một nửa, ta còn một nửa vẫn chưa lấy được.”

Giang Tiểu Lâu hơi mỉm cười nói: “À, thì ra là Tạ tam tiểu thư.”

Biểu hiện suy tư của nàng càng khiến Ngũ Thuần Phong sợ hãi, hắn không ngờ một cô nương trẻ tuổi lại độc ác như vậy, đặc biệt nàng lại rất xinh đẹp, không khỏi rơi lệ nói: “Tiểu thư, ngươi thả ta đi, ta cũng chỉ biết nhận tiền của người giúp người giải ưu thôi, nhất thời hồ đồ mới làm sai, sau này ta không dám nữa, tha cho ta đi.”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, quân tử chân chính trong lòng không có quỷ, căn bản không cần sợ quỷ thần, những kẻ giả thần giả quỷ, không phải vì làm chuyện xấu mà sợ hãi, mà muốn lợi dụng sức mạnh quỷ thần để đạt được mục đích xấu xa. Tạ Hương làm vậy chẳng qua là muốn đuổi Giang Tiểu Lâu ra khỏi phủ mà thôi, chỉ là chiêu thức của nàng quá nham hiểm, cả cái chết của Mạch Nhi cũng không buông tha. Nếu Giang Tiểu Lâu không sớm phòng bị, bây giờ nàng đã bị đuổi ra khỏi Tạ phủ. Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lại rơi vào người Ngũ Thuần Phong, vẻ mặt nổi lên ba phần hứng thú: “Ngươi đoán mệnh đúng thật sao?”

Ngũ Thuần Phong run lên: “Cái này…nếu có ngày sinh thật sự của tiểu thư ta cũng có thể coi được.”

Giang Tiểu Lâu gật đầu nói: “Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi xem cho ta, nếu đoán sai thì…”

Nàng đứng ở đó, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Ngũ Thuần Phong, khiến hắn dựng tóc gáy, luôn miệng nói: “Ta sẽ tận lực, nhất định tận lực.”

Giang Tiểu Lâu cười lạnh, nói ngày sinh của mình ra, Ngũ Thuần Phong lẩm bẩm trong miệng, chăm chú nghiên cứu, một lúc lâu sau sắc mặt trắng bệch, không nói một lời.

Giang Tiểu Lâu quan sát hắn: “Sao vậy, xem không ra?”

Ngũ Thuần Phong chột dạ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tiểu thư là mệnh vàng, một đời bình an, phú quý không tả…”

“Nói bậy” Giang Tiểu Lâu khinh bỉ liếc hắn.

Đại hán vạm vỡ bên cạnh tát hắn một bạt tai, Ngũ Thuần Phong bị đánh cho miệng chảy máu, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Giang Tiểu Lâu nói: “Xem lại.”

Ngũ Thuần Phong cắn răn nói: “Tiểu thư chỉ nhất thời gặp khó khăn, sau này phu thê sẽ hòa thuận, hôn nhân hạnh phúc, con cái đầy nhà.”

Giang Tiểu Lâu cười gằn: “Lại sai rồi.” Đại hán đùng một cái bạt tai hắn, làm rơi cả răng cửa của Ngũ Thuần Phong, hắn nghẹn nghào nói: “Giang tiểu thư, cầu ngươi tha cho ta đi, ta không dám nữa, đừng bắt ta xem nữa. Ta không dám xem.”

Giang Tiểu Lâu nói: “Không được, xem cho tới khi ta hài lòng thì ngươi mới được rời đi, làm đi.”

Ngũ Thuần Phong liền đoán tiếp, nhưng đáp án nào Giang Tiểu Lâu cũng không thích, cho nên hắn đã hứng chừng mười cái bạt tai, hai bên má đều bị đánh đến rát bỏng, sưng phù như đầu heo, Giang Tiểu Lâu mới bảo đại hán vạm vỡ đó dừng tay.

Nếu nói dối đối phương không thích nghe, Ngũ Thuần Phong đành phải kêu to: “Ngươi là thiên sát cô tinh, là thiên sát cô tinh.”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, không cười: “Lặp lại lời nói của ngươi lần nữa.”

Ngũ Thuần Phong che mặt nói: “Thiên sát cô tinh khắc rất lợi hại. Lúc đầu sẽ được phú quý, sinh ra thì mất mẹ, còn khắc cha, cả đời gặp họa, hôn nhân khó cầu, về già thê thảm, lẻ loi cô quạnh, lục thân vô duyên, không có bằng hữu, cô độc đến cuối đời.Nếu có quý nhân giúp đỡ cũng không sao, nhưng cũng không tránh được tổn thương.”

Ngũ Thuần Phong vừa giải thích số mệnh vừa sợ hãi run lẩy bẩy. Nhưng một lúc lâu Giang Tiểu Lâu cũng không nói gì, cũng không sai người đánh hắn. Dung nhan mỹ lệ của nàng một nửa chìm trong bóng tối, có vẻ đặc biệt sâu thẳm. Trong lòng chầm chậm nghiền ngẫm lời nói của hắn, mới nở nụ cười: “Lần này, ngươi xem rất khá.”

Ngũ Thuần Phong có chút không dám tin, ý của nàng là…chịu tha cho hắn?

Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Ngũ Thuần Phong, nụ cười ôn nhu: “Hôm nay ta tha cho ngươi, nhưng…nếu Tạ phủ lại có người chết, đạo trưởng vẫn phải đi làm pháp sự tiếp.”

Ngũ Thuần Phong vội vàng nói: “Không, không, cho ta nhiều tiền hơn ta cũng không dám.” Hắn không ngờ gặp phải sát tinh như Giang Tiểu Lâu, quả thật là người điên, nói cũng đánh không nói cũng đánh, nói thế nào cũng là sai, rõ ràng là cố ý hành hạ người khác.

Giang Tiểu Lâu thở dài một hơi: “Nếu không đi, vậy là muốn ăn thêm mười cái bạt tai.”

Ngũ Thuần Phong sợ hãi vô cùng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Giang Tiểu Lâu không nói nhiều: “Rất nhanh, đạo trưởng sẽ biết thôi.”

Nghe được hai chữ rất nhanh, Ngũ Thuần Phong theo bản năng lùi lại hai bước.

Ngón tay thon dài của Giang Tiểu Lâu kéo mặt hắn giơ lên, trái phải tỉ mỉ quan sát: “Một gương mặt đạo mạo, lại đắc tội phải người không nên đắc tội, lần sau khi Tạ gia đến tìm người, ngươi biết phải nói thế nào chưa?”

Ngũ Thuần Phong đột nhiên rùng mình một cái: “Đã rõ, hoàn toàn rõ.”

Giang Tiểu Lâu gật gù hài lòng, đánh giá hắn một cái: “Vết thương trên mặt phải chữa cho tốt, nếu có người hỏi tới…”

Ngũ Thuần Phong nói: “Là ta bị ngã, tự mình ngã.”

Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “Không thể ngã thành ra như thế, hay là đạo trưởng tìm một lý do tốt hơn đi.”

Đôi mắt Ngũ Thuần Phong đảo tớilui, hạ quyết tâm: “Là ta tiết lộ quá nhiều thiên cơ, ông trời trừng phạt ta.”

Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu xoay người rời đi, hắn không biết bị ma gì ám, đột nhiên nói to: “Giang tiểu thư, nếu không tìm được quý nhân trong đời mình, cả đời này ngươi sẽ định là không thân không thích, cơ khổ đến già.”

Bước chân Giang Tiểu Lâu dừng một chút, nhưng chỉ trong nháy mắt.

Ra khỏi rừng cây, Giang Tiểu Lâu cho mấy đại hán một ít tiền thưởng, hỏi: “Đại thiếu gia ở đâu?”

Một người trong đó khom lưng trả lời: “Đại thiếu gia ở trong xe ngựa bên phía đông khu rừng chờ tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu gật đầu, đi theo hướng hắn chỉ.

Mấy đại hám nhìn theo bóng lưng nàng, không khỏi lắc đầu nghị luận: “Vị Giang tiểu thư này thật sự là lòng dạ độc ác.”

“Đúng đó, ngươi có thấy tên Ngũ Thuần Phong bị đánh thành cái đầu heo không, ta nghĩ trong vòng vài năm hắn cũng không dám ra ngoài lừa đảo nữa.”

Bên này bọn họ nghị luận, bên kia Giang Tiểu Lâu đã lên xe ngựa.

Tạ Liên Thành đang nhắm mắt dưỡng thần, Giang Tiểu Lâu cười nói: “Hay cho Tạ đại thiếu gia, ta ở bên ngoài liều mình, huynh lại thản nhiên ngồi đây, nói cho cùng đây là chuyện nhà Tạ gia, huynh phải tự mình xử lý mới đúng.”

Tạ Liên Thành thở dài một hơi: “Ta không giỏi hù dọa người khác, đành phải để nàng làm.”

Giang Tiểu Lâu cong môi: “Huynh cảm thấy ta đang hù dọa hắn sao?”

Tạ Liên Thành ngạc nhiên nói: “Lẽ nào lúc nãy nàng nói thật?”

Tạ Liên Thành chưa đến nơi đã biết hết chuyện xảy ra trong rừng, Giang Tiểu Lâu không chút do dự: “Dĩ nhiên là thật, đó giờ ta chưa từng có ý hù dọa ai.”

Tạ Liên Thành nhìn biểu hiện của Giang Tiểu Lâu, trong lòng không biết là mùi vị gì, cô gái này cường hãn như vậy, lại không hề che giấu, phải nói là nàng biết sợ hay là nàng quá thành thật, khiến hắn không biết nói sao. Hắn chậm rãi tiếp lời: “Tiếp theo nên đi bắt quỷ chứ?”

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười sáng sủa, đặc biệt ôn hòa: “Phải.”

Vẻ đẹp của Giang Tiểu Lâu nhìn bên ngoài thì không phân cao thấp với Tạ Du. Nhưng mà Tạ Du luôn biểu hiện thanh cao lãnh ngạo, như một đóa thủy tiên khiến người ta không dễ dàng đến gần. Mà Giang Tiểu Lâu lại ôn nhu như một đóa hoa sen, khiến người ta không tự chủ được mà bị mê hoặc, chỉ khi đến thận gần mới nhận ra vòng xoáy sâu thẳm bên dưới lá sen.

Đôi mắt hắn thâm trầm, khẽ mỉm cười nói: “Lúc nãy nàng nói không sai, đây là chuyện của Tạ gia, ta không thể khoan tay đứng nhìn. Nếu thật sự muốn bắt quỷ, thì cho ta tham gia một tay.”

Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo suy tư: “Tạ đại thiếu lo lắng ta tổn thương muội muội của huynh? Huyynh không cần lo quá, ta trông giống người thủ đoạn tàn nhẫn lắm sao?”

Tạ Liên Thành yên lặng thầm nghĩ: rất giống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện