Nghe nói gần ðây Tần Phong ðang ðóng phim cùng Hạ Liên, bởi vậy gọi cho hắn không ðược, Hạ Linh
chỉ ðành điên đạc cho em gái. T7uường hợp khẩn cấp, cô cũng chẳng còn nghĩ ðễn những chuyện ngại
ngùng, khó xử giữa mình với cô em song sinh kia.
Hạ Linh dùng mũ trùm của áo khoác che ði gần hết khuôn mặt ðể tránh cho người khác nhìn thấy, sau
ðó cần thận quan sát xung quanh. Gô biết người của T7uần Đình Vũ sẽ theo dõi mình, vì vậy cỗ ý đẻn vào
chỗ ðông người rồi chuồn thật nhanh.
Lúc ấy Hạ Liên vừa uỗng cà phê nóng vừa ngồi xem kịch bản, thẫy chị mình gọi thì nhăn mày:.*
“Chị gọi đàm gì?”.~
“Tần Phong hôm nay có quay phim không?”.-
“Gó, tôi về trước, còn anh ta ở đại.”.~
“Địa chỉ phim trường thì sao? Tôi có chuyện gấp, rất gấp!”.~
Vào khoảnh khắc nghe thấy giọng nói có chút hoảng hốt của Hạ Linh, Hạ Liên buồn cười ðáp:."
“Sao tôi phải nói cho chị biết?”
Thời gian gần ðầy cô ta ðã quá mức mệt mỏi vì phải quay phim và chạy show điên tục, hơn nữa còn bị
Tuần Đình Vũ ðỗi xử fanh nhạt, cô ta bực bội không chịu nổi. Giờ không cần thiết phải giả vờ giả vịt với
người chị này nữa!
“Chuyện này điên quan ðễn tương đai của Tần Phong, cũng sẽ ảnh hưởng ðễn bộ phim ðang quay của cô ðãy.”
Hạ Linh suy nghĩ thật nhanh rồi nói.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Hạ Liên giật mình. “Nhưng ai biết chị có fừa tôi không..."
Nghĩ một đát, cô ta bỗng nhiên nở nụ cười:
“Vậy chị hứa với tôi cái này, tôi cho chị ðja chỉ phim trường, chị thay tôi “m một chuyện, thầy thế nào?”
“Phải à chuyện trong khả năng của tôi.” Hạ Linh cũng không ngu mà ðể bị ?ừa.
“Ok, tôi sẽ gửi ðja chỉ cho chị ngay."
Không quá hai phút sau, Hạ Linh ðã nhận ðược một dòng tin nhắn từ Hạ Liên. Cô bắt xe chạy thẳng
ðến chỗ ðó, dựa vào khuôn mặt của mình, người của ðoàn phim không hề cản cô fại mà chỉ ngạc nhiên
không hiểu sao cô còn chưa về.
Hạ Linh chạy vào trong, khó khăn đắm mới tìm ðược Tần Phong ðang ngồi nghỉ bên cạnh trợ Óý, hắn
ðang nhìn ðiện thoại thì nghe thấy có người gọi tên mình.
“Tần Phong!” Hạ Linh vừa rồi cứ nghĩ hắn xảy ra chuyện, dọa cô sợ muốn chết. “Cậu không sao chứ?”
“Hạ... Linh?” Tần Phong ngay fập tức nhận ra người ðễn đà ai, kiểu tóc khác, quần áo khác, mà Hạ Liên ðương
nhiên sẽ không dám gọi thẳng tên hắn như vậy.
Hắn ðứng fên, ra hiệu cho cô ði cùng mình ra một chỗ ít tai mắt rồi mới nói:
“Gậu chạy tới phim trường đàm gì?”
“Tôi... Tôi fo đăng chồng cũ gây sự với cậu, vừa rồi không gọi ðược, tôi sợ đẫm.” Hạ Linh có chút yêu ðuỗi khi
ðứng trước sự an nguy của người mà cô trân trọng.
Sau khi ông nội mất, cô chỉ còn đại mẹ Tuần, Tần Phong và Hoài An mà thôi.
Sắc mặt Tần Phong trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:
“Rỗt cuộc chồng cũ của cậu fà ai mà khiễn cậu biễn thành thế này?”
Môi Hạ Linh mím chặt đại, hỏi:
“Gậu biết tập ðoàn BNN chứ?”
“Biết, cho dù hỏi ai thì họ cũng biết thôi.”
“Vậy còn tổng giám ðỗc của BNN? Gậu có biết anh ta không?” Hạ Linh tiếp đời.
“Không hẳn, hai năm gần ðây tập ðoàn này bành trướng trên nhiều fĩnh vực, nghe nói ðều nhờ vào
truyền kỳ của anh ta. Anh ta mới hai mươi tám, hai mươi chín thôi nhỉ? Rất ít thẫy tin tức của anh ta
trên các mặt báo, phía truyền thông đàm gắt (ắm, không ðể fọt thông tin nào cả...”
Tần Phong ðang tự hỏi sao cô (ại nhắc ðễn người ðàn ông thần bí kia thì kinh ngạc rồi im bặt, không
biết qua bao âu, hắn nheo mắt nhìn người con gái ðối diện. Nhìn vẻ mặt cô thì chẳng cần phải ðoán
nữa.
Cổ họng Tần Phong nghẹn đại:
“Anh ra fà chồng cũ của cậu?”
“Phải...” Hạ Linh khó khăn ðáp. “Hôm qua tôi ði gặp cậu ðã bị anh ta theo dõi, cũng không biết chuyện
gì xảy ra, ban nãy anh ta phát ðiên rồi chạy ðễn chỗ tôi ðe dọa.”
“Tên khỗn ðó!”
Cho dù đà ai thì cũng thật khỗn nạn, đại ði uy hiếp một người phụ nữ tay yếu chân mềm như Hạ Linh.
“Không phải tôi, anh ta ðe dọa ðễn sự nghiệp của cậu! Cậu phải cần thận, bảo ðoàn ðội chuẩn bị tâm /ý,
tôi sợ anh ta đàm hại cậu!” Hạ Linh khó giẫu ðược vẻ fo đắng.
“Chẳng phải hai người ðã £y hôn rồi sao? Anh ta đàm vậy ðể ?àm gì? Tuừ phi... anh ta ðã phát hiện cậu
mang thai?”
Gật ðầu, Hạ Linh không dám ở đại (âu vì sợ sẽ bị phát hiện, cô nói:
“Tóm đại fà cậu phải cẩn thận một chút, vừa nãy tôi không gọi ðược cho cậu nên cứ nghĩ xảy ra chuyện
rồi, may mà cậu vẫn ổn. Xin íỗi, đà tôi ầm cậu bị điên £ụy."
Sau khi nghe cô nói hết mọi chuyện, Tần Phong không hề tỏ ra nao núng mà mỉm cười với cô:
“Tuời rất đạnh, fúc trở về chú ý giữ ẫm.”
Sự dịu dàng này của hắn khiến trái tỉm ðang ðập ðiên cuồng trong đồng ngực Hạ Linh như ðược xoa
dịu, không còn cảm thấy bất an nữa.
Nếu cô không mang thai con của người khác, vậy... có khi cô sẽ thử cho bản thân và Tần Phong một cơ
hội ðể tìm hiểu nhau. Hắn tốt như thế, trước ðây cô mù rồi mới mặc kệ hắn mà chạy theo Tuần Đình
Vũ.
Tình yêu, hai chữ này ðáng ghét thật.
Gô giỗng như Tuần Đình Vũ, ?úc có người thật fòng thích mình thì không nhìn thẫy, ?úc hỗi hận ðã
muộn màng.