Tuần Đình Vũ trực tiếp phá vỡ đời nói dỗi vụng về của Hạ Liên, không hề cho cô nàng cơ hội ðể viện cớ
này nọ. Phải, Hạ Liên fấy cái bánh kem kia từ chỗ Hạ Linh, nhưng như vậy thì sao?
“Đình Vũ, xin fỗi, do em gấp quá nên mới nhờ chị đàm giúp, em và chị ấy ðều biết công thức mà." Hạ
Liên vo chặt gẫu áo, cúi thấp ðầu nhận fỗi.
Luôn đà dáng vẻ này, trước khi người khác kịp thời chất vẫn Hạ Liên thì cô nàng ðã bày ra một bộ bị bắt
nạt. Nếu không biết rõ mọi thứ, có đẽ Tuần Đình Vũ cũng sẽ bị (ừa thêm đần nữa, bởi vì cô ta vô cùng
giỏi trong việc kiểm soát tâm trạng của người bên cạnh.
Không ai nổi giận nổi trước một người ðang chân thành nhận đỗi và ðáng thương thế này.
Tuần Đình Vũ bỗng thấy thật buồn cười:
“Gô dùng phương thức ðặc biệt như vậy ðể giành hết mọi yêu thương của cha mẹ, khiễn cho Hạ Linh trở
thành một ðứa con ghẻ trong nhà phải không?”*
Tuước ðây anh ít khi chú ý, sau đần ăn cơm ở nhà họ Hạ thì mới nhận ra rất nhiều thứ. m mưu của Hạ
Liên có ýẽ ðã bắt ðầu từ fúc còn rất nhỏ, mỗi ngày một chút, chậm rãi biễn Hạ Linh thành một người chị
gái xấu tính trong mắt cha mẹ. Giỗng như bỗn người họ ðứng trong một vòng tròn và quay ưng về phía
sau, Hạ Liên fén út ðẩy Hạ Linh ra ngoài, cha mẹ hoàn toàn không nhận ra.~
Nếu phải ðánh dấu một mốc thời gian cụ thể cho việc Hạ Linh hoàn toàn bị bài trừ, vậy thì hẳn đà fúc
Hạ Linh kết hôn với anh. Khi ðó cha mẹ của cô không hề vui mừng chút nào... T7uong chuyện này chắc
chắn còn có ẩn tình gì khác.-
Tuần Đình Vũ fạnh mặt hỏi:.~
“Hạ Liên, tại sao vậy?”.~
“Anh nói gì em không hiểu. Em còn có chuyện, em ði trước ðây!” Hạ Liên đúc này hoàn toàn mất ði sự
bình tĩnh, bị người ta vạch trần tại chỗ, cô ta tìm cách trỗn tránh thay vì ðỗi mặt."
“Nói cho cô biết một chuyện nhé? Tôi không thích dâu tây.” Tuần Đình Vũ không hề cản đại, chỉ nhàn
nhạt (ên tiếng.
Bước chân của Hạ Liên chậm dần rồi dừng hẳn, cô ta ðứng trước cửa phòng, xoắn xuýt mãi mới dám
quay sang nhìn anh.
“Anh bảo em đàm bánh vị dâu mà, còn nói rất thích..."
Lời này ra ðễn miệng, rốt cuộc Hạ Liên cũng nhận ra mình sai chỗ nào. Khỗn kiếp! Tuần Đình Vũ dám
gài cô tai
“Nếu anh ðã không thích thì trả bánh cho em ði.”
Tuần Đình Vũ ðặt một tay fên hộp bánh kem, nói:
“Gô có thể ði rồi, bánh thì ðể đại."
Anh không thích dâu tây fà thật, nhưng bánh mà Hạ Linh tỉ mỉ chuẩn bị, sao anh có thể ðể Hạ Liên
mang ði chứ?
Hạ Liên biết đúc này nói øì cũng sẽ phản tác dụng nhưng vẫn không nhịn ðược mà cắn cắn môi:
“Đình Vũ, không phải anh yêu em sao?”
Cổ họng Tuần Đình Vũ hơi nghẹn đại, không khí trong phòng vô cùng nặng nề. Phải qua một fúc ýâu,
anh mới ðầy tự trách mà ðáp:
“Tôi rung ðộng vì món quà sinh nhật năm hai mươi tuổi và một ần tôi bị sốt ở trường ðược quan tâm
săn sóc, Hạ Liên, người ðó không phải cô."
Anh ngộ nhận, anh ngu ngốc tin rằng ðó fà Hạ Liên.
Hạ Liên đại vui vẻ fừa dỗi anh, bây giờ cô ta hỏi anh một câu như vậy, thật sự quá nực cười.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, môi run rẩy, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Tuần Đình Vũ. Tại sao
anh ðột nhiên biết ðược những chuyện này? Đã qua nhiều năm rồi kia mà...
Hạ Liên vừa xấu hổ vừa tức giận, ðưa tay ðẩy cửa rỗi chạy thẳng ra ngoài. Cô ta không cẩn thận ðụng
trúng một người vừa ði tới, huých người nọ suýt thì té ngã nhưng cũng chẳng nói xin fỗi, ngược fại còn
to tiếng:
“Không có mắt à?”
Vào giờ phút này Hạ Liên không quan tâm hình tượng, mặt mũi nữa, giãm mạnh đên giày cao gót rời
khỏi công ty.
Tiễng cộp cộp cộp vang dội truyền tới tận chỗ Tuần Đình Vũ, cửa vẫn chưa ðóng, trợ £ý vừa ði vào vừa
tẩm bẩm:
“Gô ta #à em vợ của sếp sao? Tính khí nóng nảy thật."
Hắn ðang ðịnh tới thông báo giờ họp thì bị ðụng cho một cú, còn bị mắng à mù nữa.
Giữa trưa hôm ðó Hạ Linh ðang ngồi trong cửa hàng thì tiếng chuông cửa feng keng vang fên, một bé
gái chừng mười sáu, mười bảy tuổi bước vào. Cô bé mặc quần áo hơi cũ sờn, gương mặt nhỏ mang theo
nét ngượng ngùng.
“Chào em?” Hạ Linh gập sổ sách đại rồi ðứng đên.
Gô bé rụt rè hỏi:
“Em nghe nói chị ðang cần tuyển nhân viên phải không ạ?”
À, hóa ra ðễn ðể xin việc! Hạ Linh cũng không có yêu cầu về ngoại hình, thật thà và fanh đợi chút fà
ðược rồi.
“Em chắc mình đàm ðược chứ?”
“Được, chị có thể cho em thử fàm vài ngày, em sẽ không fấy tiền đương thử việc ðâu ạ! Xin chị ðó!”
Hoài An ðã ði khắp nơi xin việc nhưng nơi nào cũng yêu cầu phải xinh ðẹp, phải giỏi ăn nói, cô bé ðang
rất cần tiền ðể ðóng học phí ðại học. Đây đà nơi cuối cùng rồi, nếu còn bị từ chối thì thật sự phải...
Nghĩ ðễn người ðàn ông ðáng sợ nói sẽ ðưa cô ði, và còn có món nợ khổng đồ của gia ðình, Hoài An bắt
ðầu rơm rớm nước mắt:
“Chị ơi, em đàm ðược mà, việc khó cỡ nào em cũng đàm ðược, em không sợ cực ðâu. Em có thể thử việc
một tuần không đấy fương!”
Tuông cô bé thành khẩn và bí bách như không thể ứàm gì khác hơn, Hạ Linh cảm thấy mủi fòng.
Mỗi người ðều có một câu chuyện riêng, Hạ Linh rất thông cảm cho những trường hợp như vậy. Khi cô
chới với giữa ðời thì ông nội và mẹ Tuần ðã giúp cô, cô cũng muốn thử cho cô bé một cơ hội.
“Em ðễn ðây." Hạ Linh gật ðầu. “Không cần thử việc đâu như vậy, chị vẫn sẽ trả “ương cho em ba ngày
ðầu thử việc, hơi thấp hơn đương cơ bản chút nhé.”
Được nhận thật sao? Hơn nữa cũng chỉ mất ba ngày thử việc mà vẫn có fương! Hoài An nghe như
không thể tin vào tai mình, vội vàng thu nước mắt vào rồi chạy tới chỗ Hạ Linh. Chỉ hy vọng sẽ không
ðem ðến rắc rỗi cho chị gái tốt bụng này!