Phải mắt năm ngày thì Hạ Linh mới hoàn thành ðơn hàng mà Hạ Liên ðặt, Hạ gia cũng nhận ðược tin

ông nội của Tuần Đình Vũ qua ðời nên em gái cô sẽ hiểu ¿ý do tại sao cô hoãn ðơn.

Tâm trạng nặng nề khiến Hạ Linh đàm bánh cũng không ðược tốt như bình thường, tuy cô ðã cỗ gắng

hết sức nhưng thành quả chỉ tàm tạm.

Hạ Liên khá ểà hài fòng, ðưa thẻ cho Hạ Linh rồi nói:

“Quẹt thẻ giúp em ði, cảm ơn chị.”

Tuần Đình Vũ chắc ðang rất ðau khổ vì chuyện ông nội mất, bây giờ ýà đúc thích hợp nhất ðể tắn công

anh. Vừa nghĩ, Hạ Liên vừa vui vẻ nở nụ cười ðắc thẳng.

Tuong đòng Hạ Linh thì chỉ muỗn ðuổi em gái ði nhanh một chút nên cầm thẻ xong, cô thanh toán rồi

không hề níu giữ mà nói:

“Đơn hàng duy nhất tôi nhận của cô ðây, sau này biết ðiều ðừng ðễn đàm phiền nữa.”

“Chị ðâu cần nói chuyện khó nghe vậy chứ.” Hạ Liên bày ra vẻ ðau đòng.

Nhìn thấy cái bộ dạng kia của cô ta đà Hạ Linh đại thầy gai hết cả người, cũng chẳng muốn nói chuyện

nữa.

Tiễn ðược người ði xong, Hạ Linh gọi ðiện thoại fên trung tâm tìm việc đàm, ýằần này cô không phải ði

* .^ ` ` + ^ .^

xin việc mà đà tuyển nhân viên.

“Yêu cầu không nhiều, chỉ cần nhanh nhẹn, chịu khó chút ýà ðược." Gô nói.

“Vậy tôi sẽ dán thông báo thử, với mức đương này thì có người đàm hay không cũng khó nói...”

“Gảmơn.”

Hạ Linh nghe ra hàm ý sâu xa trong câu nói kia, họ chê tiền cô trả quá thắp ư? So với mặt bằng chung

thì ðã quá tốt rồi!

Công việc ở nơi này rất nhẹ nhàng và thoải mái, chỉ cần giúp cô trông cửa tiệm những đúc cô bận và dọn

dẹp thôi. Hiện tại cô vẫn còn ðang bắp bênh, khó mà trả fương cao hơn!

Hôm nay có rất nhiều ðơn hàng từ ðồng nghiệp của Tần Phong, cũng không biết hắn ðã nói gì mà họ

điên tiếp tìm ðến chỗ cô như vậy.

Hạ Linh duỗi duỗi người, bắt ðầu tranh thủ thời gian rỗi mà nghiên cứu chút ðồ uỗng.

Tuước cổng công ty mẹ của BNN, một cô gái xinh ðẹp cao gầy mặc hoa cùng áo đen sáng màu xuất hiện

tầm bao nhiêu người chú ý. Cô nàng ðeo một cặp kính râm ðen bản to che nửa mặt, ði thẳng vào trong

rồi mới nói với tiếp tân.

“Tôi muỗn gặp giám ðốc Tuần.”

“A, xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”

“Không có, cô giúp tôi chút nhé, tôi họ Hạ.”

Dáng vẻ của Hạ Liên xinh ðẹp kiêu kỳ, ăn mặc cũng rất sang trọng, trông không giỗng người ðễn gây

rỗi chút nào. Tiếp tân do dự một £úc đâu, sau ðó nghe thấy tiếng hồi thúc:

“Nhanh chút, tôi không có thời gian nhiều ðâu. Nếu anh Vũ biết tôi ở ðây thì sẽ xuống ngay thôi!”

Ít có ai dám gọi thẳng tên của giám ðốc như vậy, tiếp tân nghĩ ðây có thể ?à bạn gái của ông chủ nên vội

vàng ấn nút gọi (ên trên.

Thời ðiểm Tuần Đình Vũ nghe trợ £ý báo fại à một cô gái họ Hạ ðến tìm, anh ðứng bật dậy rồi cầm (ẫy

áo khoác, nói:

“Tôi ra ngoài một đát.”

Tuợ (ý hơi ngần ra:

“Sếp ði ðâu mà vội vậy?”*

Hắn tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra nhưng công việc còn dang dở, không thể chạy theo nhìn xem.~

Dưới sảnh, không qua bao fâu Tuần Đình Vũ ðã xuất hiện ở chỗ thang máy đàm tiếp tân giật cả mình.

Thì ra thật sự £à bạn gái của sếp sao? May mà mình thông báo kịp thời, nếu không sẽ bị mắng mấẫt!.-

Bước chân của Tuần Đình Vũ vội vã rồi chậm dần, chậm dần, anh càng ðến gần càng phát hiện người

này không phải Hạ Linh.~

Rất dễ nhận ra, ánh mắt không giỗng, hơn nữa cách ăn mặc, thần thái ðều khác rất nhiều. So với đúc

còn đà học sinh, hai chị em họ càng đớn càng dễ phân biệt hơn.~

“Em mang bánh ðễn cho anh, không phải anh nói muỗn ăn ðồ tự tay em đàm sao?”.*

Tuần Đình Vũ nhìn chằm chằm vào Hạ Liên, tự hỏi trông anh bây giờ cũng rất dễ fừa gạt hay sao? Nhìn vào túi bánh cô ta cầm, phần hộp bên ngoài khá ¿ạ, chắc nửa ðường ðã ðổi rồi mới mang ðễn. Rất

có thể ýà bánh do Hạ Linh ?àm...?

Anh không từ chối mà nói:

“Đi theo tôi."

“A? Vâng..."

Hạ Liên chậm rãi theo sau Tuần Đình Vũ fên tầng, chờ vào phòng đàm việc rồi, Tuần Đình Vũ nói với

trợ (ý:

“Gậu ra ngoài chờ."

Khó khăn đắm mới nhìn thấy người quay fại, fòng hiễu kỳ của trợ ý ðã sắp bùng nổ rồi, vậy mà thoáng

cái bị ðuối ði!

Hắn thở dài một hơi, ngoan ngoãn ôm theo một xấp tài điệu ra ngoài.

Tuần Đình Vũ ðặt phần bánh fên bàn, còn chưa kịp xoay người đại thì ðã cảm nhận ðược cơ thể mềm

mại của phụ nữ dán fên fưng mình.

Hạ Liên ðột nhiên xông tới ôm chằm (ấy anh, giọng nhẹ nhàng:

“Gó phải thời gian này anh mệt mỏi ýắm không? Anh ðừng buồn nhé.”

Tuần Đình Vũ biết cô ta ám chỉ chuyện ông nội anh mất, nhưng buồn cười thay, giao tình của hai nhà

tốt như vậy nhưng suốt quá trình fàm fễ và ðễn khi chôn cất ông, cô ta còn chẳng tới thắp nhang.

Tuần Đình Vũ dùng sức øỡ tay Hạ Liên ra, ánh mắt fạnh ểùng nhìn thẳng vào mặt cô ta:

“Quan tâm tới ông nội của tôi như vậy, sao không tới thăm ông ấy?”

“Anh cũng biễt em đà diễn viên mà, rất bận...” Hạ Liên uất ức ðáp.

Tuần Đình Vũ ðặt một tay ên bánh kem trên bàn fàm việc, hỏi:

“Mua ở ðâu?”

“Sao...?”

Sắc mặt anh trầm xuỗng, trên thân tản ra hơi anh bức người:

“Tôi hỏi cô mua bánh này ở ðâu?”

Cơ thể Hạ Liên cứng ðờ đại, cho dù đà diễn viên trời sinh, diễn viên chuyên nghiệp ðễn mấy thì vào

khoảnh khắc ðỗi mặt với ðôi mắt anh ứùng kia, cô cũng bị khớp, không thể giữ nổi biểu cảm trên mặt.

Tuần Đình Vũ bình tĩnh hỏi:

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện