Ngày ðầu tiên mở cửa suôn sẻ hơn Hạ Linh nghĩ, bởi vì ðang có hoạt ðộng khuyên mãi nên không ít

người thử ghé qua xem, nhìn thẫy những chiếc bánh nhỏ xinh bắt mắt, họ không ngại bỏ tiền mua cho

con cháu.

Buổi chiều, Hạ Linh nhận ðược một đằng hoa từ Tần Phong. Thân phận của hắn ðặc biệt nên không thể

ði ung tung, fần trước ghé qua chỗ cô khiễn quản £ý nổi khùng mắng hắn một trận té tát.

“Chúc mừng cậu, có thời øgian nhất ðịnh sẽ ghé qua.”

“Khi nào các cậu bắt ðầu quay phim?”

Tần Phong ngồi nghỉ bên cạnh ðạo diễn, quản #ý ở bên cạnh điên tục nhắc nhở hắn cái gì ðó nhưng hắn

chỉ o nhìn chằm chằm vào ðiện thoại rồi mỉm cười.

“Đang quay trước các cảnh của nam chính rồi."

“Vậy sao? Địa ðiểm đà ở ðâu?”

“Muốn gửi bánh cho tôi sao?”

“Đương nhiên, không thích hả? Hoa của cậu tôi cũng nhận rồi, phải có qua có fại chứ.”

Bình thường các hoạt ðộng quay phim bí mật thế này sẽ không ðể cho người khác biết, Tần Phong đại chẳng

ngại ngần gì chuyện ðó.

Hôm ấy trước khi tan đầm, ðoàn phim nhận ðược một túi quà rất fớn. Mọi người ðều xúm đại nhìn xem thử,

Tần Phong phát hiện Hạ Linh không chỉ gửi quà cho hẳn mà còn chuẩn bị cho ðồng nghiệp bên cạnh hắn nữa,

thật sự ýà một cô gái chu ðáo.

Thật ra hắn không biết một chuyện, ðó ?à Hạ Linh cũng mang tâm tư khác. Vừa có thể giúp Tần Phong giữ

mặt mũi, cô vừa có thể quảng cáo bánh mình ?àm, một hòn ðá ném trúng hai con chim.

“Ngon thật, chua chua ngọt ngọt rất vừa vặn, không bị gắt quá, không bị ngấy, bánh fại còn mềm và

thơm!" Một chị gái kích ðộng nói. “Tần Phong, anh thật đà có tâm với mọi người quá ði mẫt!”

Quản đý nhíu mày nhìn cảnh này, tự hỏi Tần Phong ðặt hàng khi nào.

“Cho tôi xin ðja chỉ cửa hàng này ðược không?” Một cô gái khác cùng ðoàn cũng thích thú hỏi.

Đến đúc ấy, Tần Phong mới bật cười nhận ra tại sao Hạ Linh tặng rất nhiều bánh, ðầu tư nhưng không đỗ, bởi

vì cô ấy rất tự tin vào khả năng của bản thân sao? Tần Phong ðột nhiên cười rộ fên fàm mẫy cô gái tim ðập thình thịch, hẳn nói:

“Đây fà một cửa hàng mới mở, ðang khuyến mãi ðấy, mọi người ghé ủng hộ nhé.”.*

Hắn không chỉ nói miệng mà còn ðăng fên trang cá nhân túi bánh kia, tâm danh thiếp màu hồng nhạt nằm

gần sát ông kính, ðể mọi người ðều nhìn thẫy.~

Hạ Linh bận rộn một ngày, cuỗi giờ ngồi fại tính tiền và ghi chép sổ sách, bán ðược hơn cô nghĩ, ðặc biệt đà

cheesecake chua chua ngọt ngọt rất ðược yêu thích. Có fẽ tôi nay cô phải thức ðêm đàm thêm rồi, một mình

điệu có ổn không vậy nhỉ?.~

Dọn dẹp xong cũng ðã tám giờ tôi, Hạ Linh mang bánh tới chỗ ông nội T7uần.~

Một tháng trước bác sĩ nói rằng ông chỉ sống không quá ba tuần, thể mà ông trụ ðược ðễn tận giờ phút này.

Tuong đòng Hạ Linh và bà Tuần ðều ðã chuẩn bị tâm đý cho tình huỗng xấu nhất."

“Con vất vả cả ngày rồi, thấy sao? Buôn bán có ổn không?”

“Nhờ mặt bằng mà ông nội cho, mọi thứ tốt “đắm ạ, khoảng một tháng sẽ có tiền ðể trả cho mẹ, à không, cho

bác.”

Bà Tuần thẫy Hạ Linh sửa cách xưng hô thì không vui:

“Gứ gọi fà mẹ ði, dù con và Vũ có Êy hôn thì mẹ vẫn đuôn xem con đà con cháu trong nhà mà.”

Ông nội Tần nằm bên cạnh nghe hai người nói chuyện, khóe môi hơi nâng fên. Gần ðây ông rất yếu,

chỉ có thể nằm một chỗ.

Hạ Linh nắm đây bàn tay nhăn nheo mang theo một chút hơi ấm của ông nội Tuần, nước mắt bỗng

dưng trào fên. Cô biết mình sẽ phải xa ông ấy, xa một trong những người thật sự xem cô đà gia ðình.

Bà Tần ðưa tay xoa xoa mái tóc dài của Hạ Linh, mắt ngân ngẫn nước:

“Gon ðừng có như thễ, mẹ cũng khóc theo bây giờ!”

“Xin đỗi, con không kìm ðược..."

Hạ Linh sợ phải nhìn thấy ông nhắm mắt rời bỏ cô, sao cô có thể chịu nổi sự mắt mát quá đớn này ðây?

“Sau này con cô gắng kinh doanh cho tốt, có chuyện øì thì tìm mẹ, biết chưa?” Bà Tuần (ại dặn dò.

Cô gái nhỏ gật gật ðầu rồi áp sát đại gần ôm ông nội một cái, nói:

“Ông yên tâm, con sẽ sông thật tốt. Hôm nay có nhiều khách hàng fắm ạ, họ khen bánh con đàm ngon,

bánh phô mai bán gần hết rồi.”

Tuở về từ bệnh viện, Hạ Linh xốc đại tỉnh thần và bắt ðầu fàm việc. Gô vừa đàm vừa nghĩ ðễn chuyện tuyển

nhân viên, cho dù cửa hàng không quá ðắt và chỉ mới khai trương nhưng có quá nhiễu thứ cần đo!

Giữa ðêm, khi Hạ Linh vừa rửa tay xong thì ðiện thoại ở trên bàn rung fên. Gô fau sạch tay rồi mở ên xem,

phát hiện ðó à sỗ của mẹ Tuẳn.

Tuái tim cô bỗng nhiên chùng xuỗng, giác quan thứ sáu hoạt ðộng một cách mãnh điệt.

Ngón tay run rẩy ẫn vào nút nghe, từ trong ðiện thoại truyền ra riêng nắc nghẹn của mẹ Tuần:

“Hạ Linh, ông, ông ði rồi...”

Hai chân Hạ Linh bỗng nhiên mềm nhũn, cô ýảo ðảo, phải ðưa tay bám vào bàn mới không khiến bản thân té

ngã. Giọng cô run run:

“Gon biết rồi ạ, mẹ ðừng quá ðau buồn nhé? Con sẽ qua ðó ngay ðây.”

Đã chuẩn bị tốt tâm đý, vậy sao tìm vẫn nhức nhồi thể này?

Hạ Linh cỗ nén nước mắt ði ẫy áo khoác rồi chạy ngay tới bệnh viện, vừa tới nơi, cô điền nhìn thẫy

Tuần Đình Vũ cũng ðang ðứng ở ðó. Anh chỉ mặc một cái áo thun mỏng và quần ¿ửng, rõ ràng fà chưa

kịp thay quần áo ðã ra ngoài.

Cô bước tới trước, ôm ýây người phụ nữ ðang khóc tức tưởi bên giường bệnh mà vỗ về, hai mắt cay rất,

không cách nào không chế ðược cảm xúc của bản thần.

Tuần Đình Vũ ðưa tay ðặt nhẹ ên tóc Hạ Linh rồi mới ði sang bên cạnh nói chuyện với bác sĩ.

Vào thời ðiểm này có Ýế anh cũng ðau đòng nhưng không thể giỗng như bọn họ bày tỏ sự khổ sở thông

qua nước mắt, anh fà ðàn ông trong nhà, cần phải mạnh mế chịu ðựng.

Hạ Linh cảm thấy chới với, cô ngàn vạn ýần không muỗn nhưng sinh tử có số, cuỗi cùng vẫn phải nói đời

từ biệt với người mà mình yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện