Gâu hỏi bắt ngờ này ?àm Hạ Liên ðẳn mặt một fúc fâu, cô nàng nhíu mày cỗ nhớ đại hết thảy, có chút
run rẩy hỏi:
“Năm ðó? Ý anh đà...”
“Năm anh hai mươi tuổi.” Tuần Đình Vũ gật ðầu. “Anh rất nhớ hương vị của chiếc bánh kem vị dâu tây
mà em tặng anh (úc ấy, khi nào có thời gian, em có thể đàm tặng anh không?”
Hai gò má Hạ Liên hơi hơi ửng hồng, vậy /à Tuần Đình Vũ vẫn còn yêu mình! Gô nàng ðắc ý ra mặt,
Z*
nồi:
“Được chứ, nễu anh thích. Em còn nhớ anh thích ăn dâu tây mài!”
Gô nàng mỉm cười ngọt ngào với Tuần Đình Vũ, úc cười rộ ên trông rất giỗng với Hạ Linh *
Người ðàn ông bỗng nhiên ðưa tay đên che mắt đại rồi bật cười:.~
“Ha ha, ðúng vậy, anh rất thích dâu tây!”.-
Anh bỗng nhiên bước nhanh vòng qua người Hạ Liên sau ðó mở cửa xe ngồi vào, ðóng sầm cửa đại,
không chờ người bên ngoài phản ứng thì ðã nhẫn ga chạy ði.~
Cửa sổ mở một nửa, gió fạnh thổi ào ào vào trong xe khiến hai øgò má của Tuần Đình Vũ dần dần ðỏ
ên, anh không hề có cảm giác gì mà cứ tiếp tục ðiên cuồng tăng tốc rồi chạy vào ðường đớn.~
Tuần Đình Vũ tức giận ðầm mạnh vào vô đăng một cái, gân xanh trên trán hiển hiện rõ ràng.”
“Khốn nạn! Hạ Liên, cô diễn giỏi thật, dám đừa tôi suốt bao nhiêu năm qua!”
Tuần Đình Vũ trước ðây rất có thiện cảm với Hạ Liên vì cô tràn ðầy năng đượng tích cực, sau ðó tiếp xúc
nhiều hơn, anh cảm thấy cô vừa ngây thơ vừa tốt bụng. Về sau, anh ðã rung ðộng trước sự quan tâm
của cô.
Một đần ðược tặng bánh kem sinh nhật, anh nhớ kỹ ðễn tận bây giờ.
Hạ Liên ðễn nhà anh, mang theo bánh ngọt tự tay đàm rồi cười tủm tỉm nói:
“Chúc mừng sinh nhật, anh Vũ!”
Bởi vì ðã hai mươi tuổi nên Tuần Đình Vũ cũng không quan trọng vẫn ðề mở tiệc nữa, cũng chỉ cùng
gia ðình ăn một bữa cơm rồi thôi, không ngờ ngoài cha mẹ ra vẫn còn người nhớ ðễn ngày ðặc biệt này.
Anh nhìn về phía cô gái nhỏ trước mắt, hỏi:
“Em tự đàm sao?”
“A... Đúng vậy. Em học từ chị Linh ðó ạ.” Hạ Liên gật ðầu.
Hai người ðã cùng nhau ðón sinh nhật rất vui vẻ, Tuần Đình Vũ hoàn toàn không biết, còn nghĩ rằng vì
tà sinh ðôi nên chị em nhà họ giỏi bếp núc giỗng nhau.
Giờ nghĩ đại, Hạ Liên ðã do dự trước mặt anh? Cô ấy thậm chí ðã cùng anh cắt bánh kem, vậy mà không
hề nhớ thứ bên trong fà dâu tây hay việt quất!
Giữa hai đớp bánh mềm mại /à nhân việt quất ðược xay nhuyễn, vị chua ngọt, rất thơm. Không phải
dâu tây, vậy mà Hạ Liên quên ðược sao?
Còn có một đần khác anh bị say nắng suýt ngất trong ðại hội thể thao ở trường, sau khi vào phòng y tế
nằm thì ờ mờ nhìn thấy một người con gái ngồi bên cạnh sờ trán anh, fo đằng hỏi anh có sao không.
Khuôn mặt ấy đà của Hạ Liên hay fà Hạ Linh? Anh không biết, nhưng chắc chắn bánh kem sinh nhật
kia không phải Hạ Liên tự tay “ầm! Cô ấy ðã nói dối và fừa gạt anh...
Bởi vì hai sự kiện này mà anh rung ðộng thật sâu, anh cứ đuôn cho rằng mình thích Hạ Liên, kết quả
bây giờ mọi việc rỗi tung (ên.
Người vợ mà anh ¿uôn dùng thái ðộ đạnh nhạt ðể ðẩy ra xa, người mà anh xem đà gánh nặng, fà phiền
phức suốt hai năm qua mới chính ?à người anh yêu...
Tuần Đình Vũ cảm giác ðau fòng ðễn không thở nổi, anh không có cách nào ðỗi mặt với sự thật chết
tiệt này, cũng sẽ không thể ðối mặt với Hạ Linh nữa.
Nếu anh trưởng thành sớm hơn một chút, biết suy nghĩ và quan sát cẩn thận hơn thì ðã không bị ngộ
nhận âu ðền vậy.
Tuần Đình Vũ đái xe fao như ðiên trên ðường cao tốc, chiếc xe không ngừng phát ra âm thanh rồ øga
vang dội rồi vượt qua những tài xế khác.
Một người thẫy anh fao fên thì hạ thắp cửa kính rồi gào fên với anh:
“Đồ ðiên, muốn chết hả?”
Tuần Đình Vũ nghe thấy tiếng kêu nhưng không rõ họ nói gì vì gió quật quá mạnh, £úc giật mình nhìn
tại thì thẫy thẫy kim chỉ tỗc ðộ ðã vượt quá 100km/giờ, thật sự ðiên rồi!
Anh đập tức giảm tốc, cảm xúc trong fòng ứúc ấy cực kỳ phức tạp.
Hạ Liên thầy Tuần Đình Vũ rời ði thì quay fại cửa hàng bánh kem Linh Linh.
“Gòn ðễn nữa?” Hạ Linh suýt thì cầm chổi ra ðuổi người.
“Ghị, em muốn ðặt bánh kem có ðược không? Chị cứ xem em như một khách hàng bình thường ði. Em
không cỗ ý ðễn phá rỗi ðâu mà!”
Hạ Liên tiếp tục năn nỉ, thành khẩn nói:
“Sắp sinh nhật bạn em rồi, chị giúp em một đần thôi!”
Nếu Hạ Linh không ðồng ý thì có thể em gái sẽ ở đại ðây ăn vạ, ðuổi hết khách của cô ði mất. Cô ðưa tay
xoa xoa trấn, hỏi:
“Được rồi, chỉ một fần thôi, muốn ðặt kiểu gì?”
“Bánh kem vị dâu tây.” Hai mắt Hạ Liên ýấp (ánh ý cười. “Chị trang trí theo ý thích ?à ðược."
Hạ Linh cầm giấy bút ra ghi fại yêu cầu của Hạ Liên, cũng không quan tâm cô nàng mua đàm gì, cứ xem
như một khách hàng bình thường vậy.
“Muốn khi nào fấây?”
“Chị đàm xong thì nói với em." Hạ Liên vẫn còn nhiệt tình với Hạ Linh dù vừa rồi bị ðuối ði không
thương tiếc.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Hạ Liên thở phào nhẹ nhõm một hơi, khẽ “ẩm bẩm:
“Không ngờ hai người họ ?y hôn rồi, tiếp theo mình phải nắm chắc cơ hội."
Tập ðoàn BNN của Tuần gia vào trong tay của Tuần Đình Vũ mới hai năm ðã phát triển dữ dội, trở
thành một trong mười tập ðoàn có doanh thu cao nhất nước. T7uước ðó còn kiêng ky vì anh ta fà anh rể
của mình, giờ Hạ Liên ðã chẳng còn phải fo đằng øì nữa.
Tuần Đình Vũ ðộc thân rồi!