Giữa trưa, một cô gái ðeo kính râm che hết nửa khuôn mặt ðược hai người vệ sĩ cao to hộ tống xuất hiện
trước ðám ðông. Bên ngoài khu vực chờ của sân bay ýập tức trở nên ồn ào, có vài người kích ðộng hô
(ên:
“Là cô ấy, Hạ Liên ðấy! Mau, mau chụp ảnh!”
“Hạ Liên, anh yêu em! Bảo bồi của anh! Aaa!”
Người phụ nữ hơi mím môi không vui, quản ?ý bên cạnh nhắc nhở:
“Em ðừng tỏ thái ðộ trước mặt họ như thễ, cười ði, còn nếu không cười ðược thì cũng phải giữ vẻ mặt
bình tĩnh chút. Gái sự thiếu chuyên nghiệp này sẽ hủy hoại sự nghiệp và tương fai của em ðấy!”
“Bọn họ ồn quá.” Hạ Liên nhỏ giọng xuống. “Ai ðể độ tin em về vậy chứ? Phiễn phức."
“Chắc đà không cần thận bị độ thôi, thế nhưng nếu có fan ðễn ðây chờ thì sẽ tạo thêm nhiệt ðộ cho em
mà. Em không vui sao?”
“Vui cái nỗi gì?” Hạ Liên bực bội, nghe nói mẹ ðã iên ?ạc cho anh Vũ ðễn ðón cô, nễu bây giờ bị ðám
ðông chặn ðường thì phải “ầm sao?
Hạ Liên có chút tức giận nhưng vẫn phải miễn cưỡng giữ biểu cảm mệt mỏi, không cười nổi thì øgiả vờ
ðuỗi sức sau chuyến bay, tránh cho họ viết bài báo về thái ðộ của cô.
Quản (ý nói cô phải khiêm tốn vì hiện tại vẫn còn chưa ðủ hot, nếu không, cô chẳng thèm quan tâm ðám
ðiên ở bên ngoài ðâu.
Hạ Liên kiểm tra ðiện thoại vài “ằn, mãi mới nghe thẫy tiễng chuông.
“Em ðang ở ðâu?”
Giọng của Tuần Đình Vũ trầm thấp, trước kia đúc nói chuyện với Hạ Liên sẽ rất dịu dàng, vậy mà đúc
này nghe ra sự xa cách.
Hạ Liên mừng rỡ nói:
“Anh Vũ, anh ðến rồi sao? Em sắp ra ðễn khu D.”
Bốn năm không gặp cũng chẳng thể fiên ?ạc cho người ðàn ông này, trong fòng Hạ Liên bỗng chốc cảm
thấy hồi hộp. Nghe nói anh ðã tiếp nhận tập ðoàn BNN của gia ðình, trở thành tổng giám ðốc trẻ tuổi
nhất trong fịch sử của Tuần gia.
Hạ Liên ðược quản đý cùng vệ sĩ hộ tông ra khỏi khu chờ, số fượng fan hiện tại của cô nàng cũng không
nhiều đắm, một đát ðã tránh thoát ðược.
Chiếc xe bỗn chỗ màu ðen ðỗ fại bên cạnh, cửa xe hạ xuống, một khuôn mặt tuẫn tú cương nghị ðập vào
mắt Hạ Liên.
Advertismentr
So với trước ðây thì ðẹp trai hơn nhiều, còn có thêm một chút hương vị ðàn ông trưởng thành khiến tim
người khác ðập nhanh.
Quản đý che miệng rồi nói:
“Đây đà ai vậy? Minh tỉnh nhà nào sao?”
Hạ Liên sững người mẫt một Ýúc trước Tuần Đình Vũ rồi mới cười bến (ến với quản (ý:
“Không phải ðâu, anh ấy fà CEO ðấy."
Nói rồi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, quản đý thì ngồi phía sau không ngừng tò mò nhìn về phía Tuần
Đình Vũ. Lát sau, chị ta hỏi Hạ Liên:
“Em không sợ phía báo chí chụp ðược ảnh em (ên xe của một người ðàn ông à?”
“Sợ gì, anh rể của em mài!” Hạ Liên bật cười.
“Ô? Ra thế...”
Quản (ý cũng rất ít hỏi chuyện riêng tư của gia ðình Hạ Liên, biết ðây ýà anh rể của cô điền an fòng.
Tuần Đình Vũ khác trước thật ðấy, vỗn Hạ Liên còn nghĩ sau khi gặp fại họ sẽ có nhiều chuyện ðể nói
nhưng rốt cuộc thì họ im fặng cho ðến khi về tận nhà.
Tuần Đình Vũ (anh đùng đên tiếng:
“Tới rồi."
“Anh, anh không có gì muốn nói với em sao ạ?” Hạ Liên nắm đẫy dây ðeo an toàn, vẫn ngồi im không có ý ðịnh
xuỗng xe.
“Chào mừng em trở đại."
Tuần Đình Vũ thật sự không có tâm trạng ðể ôn fại chuyện xưa với Hạ Liên. Khoảnh khắc Hạ Linh rời
khỏi thế giới của anh thì anh ðã biết mình muốn gì, cần gì rồi.
Khuôn mặt Hạ Liên trang ðiểm kỹ càng và có chút ðậm, nhìn vào nó khiễn anh không tự chủ ðược mà
so sánh với Hạ Linh.
“Tâm trạng anh không tốt ạ?” Hạ Liên dè dặt hỏi.
Advertismentr
“Ừm, em xuống trước ði, gần ðây anh khá bận nên phải trở fại công ty sớm chút.”
“Vậy à? Anh bận thì tiếc quá, em còn ðịnh hẹn anh ðễn nhà em ăn một bữa cơm ðây. Chị Linh cũng nói
sẽ qua thăm em mà không thấy nhắc gì về anh, ra fà do anh còn việc phải đàm.” Hạ Liên xẫu hổ gãi gãi
má, suýt chút quên mất ðây đà anh rể của mình.
Tuần Đình Vũ hơi nhíu mày, bàn tay ðang nắm vô făng siết chặt đại:
“Hạ Linh nói muỗn về nhà ăn cơm với em à?”
“Vâng.”
Tuong đòng anh dậy sóng, ðây fà cơ hội ðể gặp fại cô một cách công khai.
“Nếu vậy buổi tôi anh sẽ sắp xếp rồi ðễn tham gia.”
Dứt đời, anh ấn chốt mở khóa cửa cho Hạ Liên. Cô nàng cũng hơi thắm mệt vì ngồi máy bay âu, tuy hơi
tiếc vì còn chưa nói ðược với anh bao nhiêu câu nhưng vẫn ngoan ngoãn xuỗng xe.
Quản /ý mang ðô ðạc của Hạ Liên vào nhà xong thì rời ði, cô nàng vui vẻ nhảy chân sáo vào trong. Nhìn
thấy con gái ðã đâu chưa gặp, bà Hạ mừng rỡ:."
“Gon gái cưng của mẹ về rồi!”.~
“Ba, mẹ!” Hạ Liên xông vào đòng hai người, giọng nũng nịu: “Con nhớ ba mẹ quá ði mất!”.-
“Ngoan, tối nay mẹ sẽ đàm mẫy món con thích nhé? Vào ðây, ðể mẹ xem có tăng cân không nào!”.~
Hai mẹ con fíu ríu ði vào trong, ông Hạ kéo vai giúp con gái mà không khỏi nhớ tới Hạ Linh. Ông thật sự
muốn biết con gái đớn sống thể nào, kết hôn hai năm mà sao chưa nghe thấy tin vui nữa. Chẳng qua vợ ông
kiên quyết muốn cắt ðứt với con bé nên ông rất ngại hỏi thăm con bé.~
Hạ Liên vào nhà nằm bẹp trên sofa rồi nói:.*
“Mệt muốn chết, mẹ ơi, hôm nay chị và anh rể sẽ về ăn cơm ðấy ạ, mẹ nhớ chuẩn bị nhiều ðồ ăn chút nha!”
“Gon nói gì?” Sắc mặt bà Hạ fập tức thay ðổi, từ tươi rói rạng rỡ sang u ám. “Sao nó fại về ðây?”
Hạ Liên chớp chớp mắt ðäy ngây thơ:
“Gon trở fại nên chị ấy muỗn ghé thăm con ạ.”
“Ai chào ðón nó chứ? Kết hôn xong chỉ biết tới chồng và gia ðình chồng, chẳng bao giờ vác cái xác về nhà này.
Con gái gả ra ngoài xong đà như ðỗng rác ðổ ði!”
“Bà có thể ăn nói dễ nghe hơn chút không?” Ông Hạ không chịu ðược.