Thân phận thực sự của Phượng hiên quá mức tôn quý, khiến ba người Cốc gia hoặc kinh sợ hoặc giận, ba người kinh ngạc nhìn Phượng hiên tạ ơn đứng dậy, thừa lúc bọn họ còn đang ngu ngơ thì đã đựơc thị nữ bên cạnh nâng dậy mà cũng không biết.

“Tiêu, thu về cẩn thận!” Tiếp nhận thánh chỉ Phượng hiên cầm thánh chỉ trong tay giao cho Phượng tiêu một bên, tiếng nói thanh mà lạnh, trong giọng nói của hắn luôn luôn có thói quen lười biếng.

Bởi vì ngoại nhân chiếm đa số, cho nên trên mặt Phượng hiên làm sao còn có nụ cười khờ ngốc trước đây, chỉ có người thân nhất mới có thể thấy tư thái thoải mái đấy của hắn, khôi phục lại thần sắc ngày xưa, trở thành bộ dáng Cốc Nhược Vũ không quen thuộc.

Chỉ thấy dáng người hắn cao ngất so với ngày xưa nhìn qua càng cao lớn hen, khí thế bức người, màu trăng non trên áo gấm bây giờ rốt cuộc không giống như trước kia có một chút không thích hợp, mà là nên mặc ở trên người hắn, giống như làm nổi lên khí chất tôn quý của hắn. Chuyển giao thánh chỉ, mở cây quạt, dao động cây quạt, mỗi một động tác của hắn đều bình tĩnh, giơ tay nhấc chân là ung dung tao nhã, giờ này khắc này, Phượng hiên tài trí hơn người hơi thở không cần che giấu hoặc giả bộ mà phát tán đi ra, cả người hắn giống như vật sáng đứng ở nơi đó, là trung tâm để mọi người quay chung quanh .

“Chúc mừng Phượng đại nhân!” trên mặt Triệu công công chứa đầy nụ cười lấy lòng.

“Ưm, cám ơn Triệu công công, thật là làm phiền Triệu công công ngài chạy đi xa như vậy một chuyến rồi! Lúc trước hoàng thượng hạ thánh chỉ mất chức làm phiền Triệu công công chạy đến Phượng phủ tuyên một lần, nay thánh chỉ phục chức cũng là Triệu công công đến tuyên đọc, lại làm ngài mệt mỏi một chuyến, Phượng mỗ thật sự là áy náy a!” Trước sau như một tươi cười bí hiểm, mà nụ cười cũng không đạt tới mắt.

Nghe nói thế, Triệu công công nguyên lai đang khom lưng, tay lại có chút run rẩy, cái trán hơi hơi toát mồ hôi lạnh, cố gắng chống đỡ bộ mặt tươi cười, để cho mình không lộ ra sợ hãi cùng hối hận trong lòng, nói: “Đây là chuyện gì…, đều là việc cần phải làm, chúng ta trước kia có chuyện gì không phải, kính xin Phượng đại nhân đại lượng, về sau có chuyện gì cần, ngài chỉ cần nói, chúng ta nhất định sẽ hết sức làm !” Nếu mình biết Phượng hiên sẽ quan phục nguyên chức, lúc trước tuyệt đối không dám sau khi tuyên đọc thánh chỉ, bày ra bộ mặt vênh váo tự đắc, thậm chí còn hừ một chút.

Phượng hiên cười mà không nói, nhìn Triệu công công trong lòng sợ hãi, thời điểm sắp chống đở không nổi mới nói: “Đường xá xa xôi, nói vậy đoàn người của công công đã mệt chết đi rồi, để Phượng mỗ phái người mời Triệu công công các người đi nghỉ ngơi được không?” Cũng không nói đến Triệu công công muốn nghe lời mà nói…, trong lòng Phượng hiên đối với ông ta rất khinh thường, cái đồ cẩu giậu đổ bình leo, bây giờ mới biết sợ, chắc chắn đợi sau khi mình trở về Kiền đô, người như vậy rất nhiều, ha ha, tìm ra ai nên được lưu lại, ai nên bị dọn dẹp, đây cũng chính là một trong những mục đích ban đầu lần này của mình, trở về để chơi!

“Cám ơn Phượng đại nhân, không cần phiền toái như vậy rồi, nếu thánh chỉ đã giao cho ngài, chúng ta tức khắc phải chạy về Kiền đô.” Nét tươi cười của hắn thật đáng sợ, không biết mình có phải đã bị hắn xếp vào danh sách chém giết hay không, vẫn là chạy nhanh trở về bên người hoàng thượng tương đối an toàn, Triệu công công hơi sợ mà nghĩ.

Sau khi tiễn bước Triệu công công một hàng, Phượng đại trưởng lão vẫn đứng bên cạnh chờ đợi lúc này mới nói chuyện.

“Chúc mừng chúa thượng quan phục nguyên chức! Ta chờ cung nghênh chúa thượng quay về Kiền Đô!” Phượng đại trưởng lão khom người xuống.

Cung kính nói, mà người theo tới phía sau ông ta cũng cùng kêu lên chúc mừng.

“Đã bái kiến phu nhân chưa?” Đối với thanh âm chúc mừng của bọn họ, Phượng hiên không có phản ứng gì, ngược lại nói một câu không ăn nhập gì với lời nói.

Cái gì? Đại trưởng lão kinh ngạc nhìn Phượng hiên.

Thấy biểu tình của đại trưởng lão, Phượng hiên khẽ cười một tiếng, hừ, chỉ biết bọn họ điều tra hành tung của mình, quan tâm xem có ám sát thành công hay không, căn bản không để ý người bên cạnh mình mấy tháng nay có thừa ra ai!

Phượng hiên xoay người đi hai bước về phía sau, đến bên cạnh Cốc Nhược Vũ, kéo tay nàng, thân mình hơi đổi, nghiêng người lại nói một lần nữa với Phượng đại trưởng lão: “Bái kiến phu nhân chưa.”

Cốc Nhược Vũ muốn rút tay về, lại bị Phượng hiên nắm thật chặt, cho là hắn lừa mình, tuy rằng tức giận, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy không tiện phát tác, đành phải mặc cho hắn lôi kéo mình tới gần hắn. Nàng mang khăn che mặt nên chỉ lộ ra một đôi mắt tròn, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phượng đại trưởng lão, nháy mắt hiểu rõ Phượng gia cũng không biết sự tồn tại của nàng, không khỏi nhìn về phía Phượng hiên, trong lòng nảy lên cảm giác tuy rằng hai người đang sát rất gần, nhưng vẫn thấy hắn cách mình thật xa

Liên tục nói hai lần một lời…, cũng không thấy Phượng Đại lão có phản ứng, Phượng hiên tức giận, cây quạt trong tay đột nhiên hợp lại, thanh âm của cái bản lề ( của cái quạt nhé) nhỏ kia quả thực làm cho Phượng đại trưởng lão phục hồi tinh thần lại, liền cung kính mà làm lễ.

“Bái kiến Thiếu tông chủ.” Phượng hiên tiếp tục, một tay ôm lấy Tiểu Cốc Lượng đang tự mình đi đến cạnh cha, giữ chặt vạt áo của hắn, lần lượt nhìn người.

“Chúa thượng, chuyện này, đây là. . . . . .” Chuyện gì xảy ra? Cằm kinh sợ mà rơi, trừng mắt nhìn Thiếu tông chủ, Phượng đại trưởng lão mê muội một hồi, trong lòng tức giận kêu lên: chuyện lớn như vậy mà lại không có người bẩm báo với bọn họ, một đám thùng cơm! Tông chủ khi nào thì đã có một đứa con trai lớn như vậy! ? “Cha ta đã cho ông nói chuyện đâu! Còn cần lặp lại một lần sao?” Lão nhân này nhìn bộ dạng ngốc như thế, vừa rồi lúc cha kêu ông ta gọi mẹ, nói hai lần ông ta mới bằng lòng kêu, chẳng lẽ ông ta không thích mẹ? Buồn cười! Tuy nói bé không biết Thiếu tông chủ đại biểu cho cái gì, nhưng ý tứ của phu nhân thì cũng biết, cảm thấy vừa rồi mẹ bé bị người ta miệt thị, Tiểu Cốc Lượng đối với Phượng đại trưởng lão ấn tượng không tốt lắm, gương mặt nho nhỏ cười, ngữ điệu cũng giống như vậy, vô tình trong lúc đó, chưa bao giờ có người dạy bé, phong cách cao quý do trời sinh liền lộ liễu đi ra.

Phượng đại trưởng lão vội vàng dẫn người tới cùng nhau hành lễ với Tiểu Cốc Lượng, trong lòng không biết nên sợ hay là nên vui, Thiếu tông chủ của Phượng thị ông nhìn qua giống như đúc với Tông chủ trước đây. Ông muốn hỏi rõ ràng đây là có chuyện gì cùng với thân thế bối cảnh của đương gia chủ mẫu, kế tiếp còn chuẩn bị tự mình đi cùng Phượng hiên quay về Kiền Đô, nào biết Phượng hiên căn bản chưa cho ông ta cơ hội hỏi, mà là ánh mắt thâm trầm theo dõi ông ta nói: “Hộ vệ lần này của Bản chủ chỉ còn lại tám vị, đại trưởng lão cũng biết chuyện xảy ra đúng không?”

“Thuộc hạ không biết, chúa thượng có chuyện gì xảy ra sao?” Phượng đại trưởng lão mặt ngoài trấn định, trong lòng kì thực chột dạ.

“A, nguyên lai Đại trưởng lão không biết a!” biểu tình của Phượng hiên giống như tiếc nuối, “Nếu không biết, vậy suy nghĩ biện pháp biết là được rồi, tra một chút xem ai có bản lĩnh cao như vậy, lại có thể điều động quân đội phía tây, dùng tới ngàn người để ám sát bản chủ, bản chủ cho ông thời gian một tháng, bắt được người phía sau, làm không được, cái chức Đại trưởng lão này của ông cũng không cần làm!” Cặp mắt kia của Phượng hiên giống như có thể nhìn thấu lòng người nhìn chằm chằm làm cho cái trán của Phượng đại trưởng lão hơi hơi xuất mồ hôi, cho ông ta hai lựa chọn, tạo điều kiện cho Phượng Trọng Nam mà vứt bỏ vị trí đại trưởng lão, hay là khai ra Phượng Trọng Nam mà bảo vệ chính ông ta.

Cốc Nhược Vũ lúc này đã hiểu rõ trên đường bị đuổi giết không phải là Cung hoàng bọn họ, mà là phu quân của mình. Cung hoàng bọn họ cũng không phải là người xa lạ có lòng tốt vận chuyển hàng đến phía tây, mà là phu quân cố ý an bài .

“Thuộc hạ sẽ toàn lực điều tra thích đáng việc này!” Phượng đại trưởng lão trong lòng run run một trận, khai ra Phượng Trọng Nam, năm vị trưởng lão bọn họ nhất định cũng sẽ thoát không được quan hệ, ông đang lo lắng làm như nào mới có thể thoát thân, không biết lần này chúa thượng có chịu buông tha bọn họ hay không .

“Vậy ông còn ở nơi này làm cái gì, còn không lùi cho ta, làm chuyện chính đáng đi!” Ba câu, Phượng hiên đã đem Phượng đại trưởng lão đuổi đi rồi, không cho ông ta theo mình quay về Kiền Đô, miễn cho quấy rầy kế hoạch thu thập Tề gia của mình.

Trong lòng đang lo lắng làm thế nào để né qua kiếp nạn này Phượng đại trưởng lão tất nhiên cũng không chú ý tới Phượng hiên cố ý không giới thiệu vợ chồng Cốc thị, vội vội vàng vàng mà dẫn dắt người của mình đi rồi.

Trong sân nháy mắt người ít đi rất nhiều, chỉ nghe thấy Phượng hiên bắt đầu an bài công việc. Theo mỗi lời của hắn cho một người thì ánh mắt ba người Cốc gia liền mở lớn ra, lúc này suy nghĩ cả nửa ngày một toà nhà toàn người, thế nhưng tất cả đều là do hắn an bài .

Thẳng đến người cuối cùng, Phượng địch bỗng nhiên từ nóc nhà xuất hiện, nhảy đến trong sân chờ đợi Phượng hiên sai phái thì ba người Cốc gia lại nhận lấy kích thích.

“Ngươi, ngươi không phải trộm tiền chạy mất sao?” Tuy nói lúc trước đoán ra đám người Cung hoàng là do Phượng hiên an bài, nhưng lúc này nhớ tới Phượng địch mất tích, Phượng hiên hắn lại vẫn thêu dệt cái lý do vớ vẩn để lừa bịp mình, lửa giận trong lòng Cốc Nhược Vũ đi từ từ rồi nhảy lên trên, ra sức rút tay từ trong tay Phượng Hiên ra.

“Ngươi, ngươi không phải người bên cạnh chủ nhân năm đó đem chúng ta an bài ở nơi đây sao?” vợ chồng Cốc thị ngoài ý muốn đến cực điểm, nhìn thấy người năm đó cứu họ ra, nhưng người này lại là thủ hạ của con rể, hai người vừa cao hứng lại cũng hồ đồ.

“Lão thái gia, lão phu nhân, biệt lai vô dạng ( hi vọng mọi người vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay)!” Phượng địch làm lễ, sau đó lĩnh mệnh đi rồi.

“Hiên nhi, chuyện này. . . . . .” Cốc lương thừa nhịn không được muốn hỏi Phượng hiên.

Phượng hiên đã an bài tất cả mọi chuyện xong xuôi, lại phát hiện ra nương tử thân ái giống như tức giận không cho hắn cầm lấy tay nàng, đang cố gắng lấy lòng nương tử đại nhân thì nghe lời nhạc phụ nói…, ánh mắt vừa chuyển, nghĩ rằng nói ra chân tường chuyện cứu nhạc phụ nhạc mẫu, nương tử hẳn sẽ nguôi giận, lúc này đem chuyện năm đó cứu vợ chồng Cốc thị ra nói rõ ràng.

Nói xong, Phượng hiên chiếm được cảm kích cùng với xem nhẹ những sơ suất mà hắn lúc trước giấu diếm đối với bọn họ của nhạc phụ nhạc mẫu, đang nghĩ tới nương tử cũng sẽ như thế hắn giống như tranh công nhìn về phía Cốc Nhược Vũ, nào biết, sự tình không giống như hắn nghĩ. Chỉ thấy Cốc Nhược Vũ nhíu mày, nặng nề mà hừ một tiếng, không để ý tới hắn trở về phòng, rồi đem cửa đóng lại.

Không phải chứ! Nương tử thực sự tức giận? Phượng hiên đem tiểu oa nhi đang ôm nhét vào trong lòng nhạc mẫu, vội vàng đuổi theo, cửa bị cài ở bên trong, Phượng hiên đành phải leo từ cửa sổ Cốc Nhược Vũ còn chưa kịp đóng đi vào.

“Chàng đi ra ngoài cho ta!” tiếng rống giận dữ mà mạnh mẽ.

“Nương tử. . . . . . !” Thanh âm yếu ớt lấy lòng.

“Ai là nương tử của chàng, chàng đi ra ngoài!” Người nào đó không nhận chồng.

“Nương tử, làm sao nàng có thể nói ra những lời đả thương trái tim của vi phu như vậy.” Ngữ điệu bi thương.

Ngoài phòng vợ chồng Cốc thị đang lo lắng vợ chồng này như thế nào thì xuyên qua cửa sổ thấy con rể kia của bọn họ vừa rồi còn khí thế tài trí hơn người bỗng nhiên xoay người, đưa lưng về phía nữ nhi, nháy mắt ra hiệu với, đồng thời cầm lấy ống tay áo mà lau nước mắt thành hình dáng thương tâm, vai đang run rẩy. Nhị lão lúc này chịu không nổi lắc lắc đầu, lúc trước bởi vì thân phận thực sự của con rể mà lo lắng sau này có thể không cùng nữ nhi đến đầu bạc lau già thì lúc này sầu lo lập tức không thấy. Hai người xác định con rể nhà họ mặc kệ thân phận như thế nào, đối với người ngoài như thế nào, nhưng đối với Nhược Vũ là thuỷ chung yêu sâu đậm như vậy, càng khỏi phải nói, bọn họ được cứu căn bản cũng là bởi vì con rể yêu ai yêu cả đường đi mà làm, vì thế, hai người yên tâm ôm tiểu ngoại tôn nhìn Phượng thúy các nàng đang thu dọn hành lý đi, mặc cho vợ chồng son tự mình giải quyết vấn đề.

“Chàng, chàng gạt ta, chàng là đại lừa gạt!” Thấy Phượng Hiên giống như rất đau đớn, từ trước đến nay tính tình ôn hòa Cốc Nhược Vũ nháy mắt liền mềm lòng lại, nhưng lại không chịu bỏ qua, bỏ khăn che mặt xuống, tiếp tục gào lên.

“Nương tử, vi phu nào có lừa nàng?” Phượng hiên xoay người, thật ủy khuất nhìn nàng.

“Chàng gạt ta nói chàng có hai mươi mốt nữ nhân!” Cốc Nhược Vũ bắt đầu từng cái từng cái lật lại.

“Nương tử, vi phu nói qua đó chỉ là đùa nàng, chẳng lẽ nàng hi vọng vi phu thực sự có hiều nữ nhân như vậy?”

“. . . . . .” Không hy vọng! Cái này không thể dùng, đổi cái khác, “Trước chàng gạt ta nói chàng không thể giao hợp, kết quả ngày thành thân nào có khong được!” Nhớ tới ban đầu gả hắn là bởi vì áy náy hại hắn không thể giao hợp, nào biết lúc động phòng hoa chúc, người này căn bản chính là mãnh liệt như rồng.

“Nương tử, ta có nói qua những lời này sao? Ta rõ ràng nói đại phu nói ta không có chuyện gì.” biểu tình của Phượng hiên thật là vô tội.

“. . . . . .” Hình như là vậy, đại phu kia có vẻ cũng không nói thẳng hắn không thể giao hợp, Cốc Nhược Vũ nghẹn lời, “Chàng giấu diếm thân phận của mình, gạt ta nói chàng không phải Phượng hiên!”

“Nương tử, vi phu từ đầu tới đuôi đều nói mình tên là Phượng hiên, nàng ngộ nhận là Phùng hiên, hơn nữa sau đó nàng còn oan uổng nói vi phu thích nam sắc.” Phượng hiên ai oán nhìn nương tử thân ái.

Như thế nào đều là nàng không đúng? Cốc Nhược Vũ đuối lý, đành phải dậm chân một cái, đi đến bên giường ngồi xuống, đưa lưng lưu lại cho Phượng hiên.

Lập tức, trong phòng vang lên tiếng khóc nho nhỏ, nhất thời, Phượng hiên hoảng thần, xong rồi, hắn đã chọc cho nương tử khóc !

“Nương tử, vi phu là không đúng, không nên gạt nàng về thân phận của ta, ta sai rồi, nàng đừng khóc a!” Đến gần Cốc Nhược Vũ ngồi xuống, Phượng hiên kéo nàng vào trong lòng, dùng sức an ủi.

“Ô, chàng là tông chủ Phượng thị!” nước mắt của Cốc Nhược Vũ bổ nhào bổ nhào xuống đất.

Được rồi, hắn là tông chủ Phượng thị, hắn có sai.

“Mà ta chỉ là một người bình thường.” Cốc Nhược Vũ nhớ tới bộ dạng của Phượng Hiên vừa rồi, cảm giác không phải người trần giống như mình, mà có thể bất cứ lúc nào từ bên cạnh mình biến mất không thấy gì nữa, trong lòng của nàng một sự sợ hãi mất đi hắn nảy lên, lo được lo mất nàng càng khóc dữ tợn.

Hoá ra đây mới là nguyên nhân nương tử phát hỏa ?

Phượng hiên lập tức hiểu rõ vừa rồi Cốc Nhược Vũ không phải tức giận hắn giấu thân phận, mà là sợ thân phận này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.

“Ngoan, đừng khóc, mặc kệ thân phận của vi phu là cái gì, ta vẫn là phu quân thân yêu của nàng, chưa bao giờ thay đổi.” Phượng hiên bắt đầu chân thành mà liệt kê hắn yêu nàng như thế nào, từ lúc còn nhỏ đem đổ phân cùng nước tiểu cho nàng, đến nàng của hiện tại. Nói xong Cốc Nhược Vũ dừng khóc, trở nên xấu hổ, cuối cùng là bị Phượng hiên da mặt dày làm cho dở khóc dở cười.

“Nhưng mà thiếp không biết tộc quy của Phượng thị, thiếp sợ thiếp không phù hợp với thân phận chủ mẫu này.” Rúc vào trong lòng Phượng hiên, Cốc Nhược Vũ càng không ngừng xoắn ngón tay của mình, nhìn ra được nàng vì thân phận bất ngờ ấp đến mà cảm thấy sợ hãi.

“Đừng sợ, có ta ở đây rồi, không ai dám yêu cầu nàng phải làm được hoàn mỹ giống như phu nhân tông chủ Phượng thị truớc đây như vậy, nàng chỉ cần làm chính nàng là tốt rồi!”

“Thật vậy chăng?” Áp lực giảm xuống, Cốc Nhược Vũ cảm thấy yên tâm.

“Đương nhiên là thật sự, nàng chỉ cần chú ý làm phu nhân tông chủ Cung thị là được rồi, còn Phượng thị thì không cần phải xen vào!”

“. . . . . .” Cái gì? Cốc Nhược Vũ trừng mắt nhìn Phượng hiên.

“Nương tử trăm ngàn không cần nói cho người khác biết vi phu cũng là tông chủ Cung thị a!” Xem nhẹ cái nhìn của nàng, Phượng hiên dặn một câu.

Lam cho nàng bất tỉnh đi! Có một phu quân thân phận hiển hách như vậy, nàng sẽ có áp lực !

“Nương tử, nàng không tức giận nữa chứ?” Người nào đó bắt đầu cười mờ ám.

“Tàm tạm.” Yêu người nam nhân này, nàng muốn tức giận cũng không giận được bao lâu.

“Nương tử, tục ngữ nói, đầu giường ầm ỹ, cuối giường hòa nhau (sàng đầu sảo, sàng vĩ hoà).” Phượng hiên một tay vung lên, cửa sổ được đóng lại, “Nếu nương tử vừa cùng vi phu đầu giường ầm ĩ một chút, thì bây giờ chúng ta lại đến cuối giường hoà một chút đi!”

Cái gì? Còn chưa kịp phản đối, môi anh đào của Cốc Nhược Vũ đã bị Phượng hiên dùng miệng che kín, hắn liền phủ lên thân nàng, vì thế, ban ngày ban mặt, ở thời điểm tất cả người khác đều bận rộn chuẩn bị trở về Kiền Đô, thì người nào đó lại chứng minh một chút cùng nương tử thân ái mình không thích nam sắc, buộc lòng phải cùng nàng, ân ân ái ái một chút.

Cùng thời khắc đó, bên trong Tề phủ ở Kiền Đô, người Tề gia đang thương lượng làm thế nào thông qua nương tử của Tề Hiểu Hổ lôi kéo làm quen với tông chủ Phượng Thị sắp quay về Kiền Đô, để tương lai có thể dựa vào hắn mà nhanh thăng quan tiến chức, không thể biết trước mà nghĩ đến bọn họ lại làm một chuyện ngu xuẩn chui đầu vô lưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện