Edit: Tiểu Ngữ

Câu trả lời của Thủy Lung tựa như đốm lửa nhỏ, nhen nhóm tất cả nhiệt tình của Trưởng Tôn Vinh Cực, lí trí như củi khô cháy hừng hực, đã sớm đánh mất vẻ tỉnh táo bình thường.

Hắn vươn tay ôm lấy Thủy Lung, không ngừng vui sung sướng. Khi hắn nghĩ Thủy Lung rất thích nhìn hắn cười, hắn không keo kiệt liền biểu lộ ra hết tâm tình vui sướng, nụ cười xán lạn không chút tỳ vết, tựa như ánh mặt trời lúc tảng sáng, rực rỡ chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng, ấm áp khiến người ta mê luyến, nhưng lại không dám tới gần, sợ bản thân bị thương tan thành mây khói.

Hắn ôm eo của Thủy Lung, đưa một tay ra sau ót nàng, đem khuôn mặt nàng bưng lên mà hôn, dùng môi đem nàng nhận biết, đem nàng ghi tạc trong lòng, khắc sâu trong đầu.

Ánh mắt hắn nóng bỏng như vậy, không chút che giấu và thu liễm, đem toàn bộ tình cảm bày ra trước mặt Thủy Lung, khiến Thủy Lung có cảm giác tội lỗi, căn bản không có cách gì hoài tâm tình và tình cảm của hắn.

Hắn thật sự rất yêu thích nàng! Thủy Lung nhìn ra điểm này từ ánh mắt Trưởng Tôn VInh Cực, cái loại ánh mắt nóng rực si mê này, nếu không có tình cảm chân thành thực sự, thật khó có thể giả vờ ra được. Bị loại ánh mắt nóng rực này nhìn chăm chú như vậy, nàng cảm thấy từng tế bào trên người giống như bị lửa thiêu đốt.

Nụ hôn của hắn rất mạnh mẽ, có cảm giác như hắn điên cuồng muốn nuốt nàng vào bụng, có chút không tương xứng với dung nhan xinh đẹp như tiên của hắn. Thế nhưng một khi nhìn vào mắt hắn, liền phát hiện thực ra không có đối lập nhau lắm. Người như hắn, vừa lạnh lùng lại cuồng nhiệt, vô tình lại thâm tình, lười nhác lại bá đạo, còn có chút bướng bỉnh như trẻ con lại rất hiểu tình người, sự kết hợp hoàn hảo của các tính đối lập tạo nên một Trưởng Tôn Vinh Cực thần bí khó lường.

Vạt áo bị tay Trưởng Tôn Vinh Cực kéo ra, để lộ áo trắng xốc xếch, mơ hồ có thể thấy được cảnh xuân bên trong.

Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu, cách lớp áo mỏng gặm nàng, nửa người dưới của hắn cũng đè lên người nàng, hướng nàng lộ ra nam tính bức bách và kích động, để cho nàng biết hắn có bao nhiêu khát khao nàng.

Lúc này, THủy Lung dịu dàng vươn tay cầm lấy tay Trưởng Tôn Vinh Cực, tay nhỏ mềm mại cầm lấy tay hắn, khiến lòng dạ Trưởng Tôn Vinh Cực ngứa ngáy vô cùng. Giương mắt lên nhìn liền thấy Thủy Lung cười hiền hòa như nước nhìn hắn, con ngươi ngập sương mù mê hoặc, làm cho người ta cảm giác nàng rất yếu đuối lại đáng thường, khiến người ta rất muốn hôn lên cặp mắt xinh đẹp kia.

Trưởng Tôn Vinh Cực làm theo khát vọng của bản năng, chống đỡ thân thể, liếm qua khóe mắt nàng.

Lông mi ẩm ướt theo động tác của hắn mà nhắm mắt lại, run rẩy như cánh quạt, ngứa ngay cọ xát bờ môi của nàng một chút, vẫn còn ngứa tới tận trong tim, sau đó truyên đến toàn thân, khiến chỗ đó của hắn trướng lên đau đớn.

“A Lung.” Thanh âm của hắn khàn khàn lại tràn trề tình dục.

Hắn nâng cánh tay đang bị bàn tay nhỏ bé của Thủy Lung nắm chặt kéo về phía mình, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lại vô cùng thân thiết, một chút xíu đụng chạm cũng khiến hắn không có biện pháp bỏ qua, mọi lực chú ý đều bị động tác nhỏ mờ ám của nàng hấp dẫn.

Hắn mong muốn nàng, nhìn thấy nàng liền muốn đến gần nàng, thân thể nàng ngọt đến như vậy, ăn còn ngon hơn kẹo. Chỉ cần ở bên cạnh nàng, bất cứ chuyện gì cũng làm cho hắn cảm thấy thoải mái và vui thích. Mọi biểu hiện của nàng đều khiến hắn thấy mới mẻ, thích thú.

Trong cổ họng Trưởng Tôn Vinh Cực phát ra tiếng thở hổn hển, kéo toàn bộ xiêm y của nàng xuống, muốn cùng nàng làm chuyện thân mật. Đột nhiên chỗ cánh tay truyền đến sức lực lớn, sau đó thân thể hắn bay lên không trung, rơi tõm xuống hồ nước âm ấm.

Âm thanh ‘phù phù’ vang lên, Trưởng Tôn Vinh Cực chật vật rơi vào hồ nước.

Thủy Lung bình tĩnh từ mặt đất đứng lên, đi đến bên cạnh giường ngọc ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ngây người của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Đầu tóc hắn bị nước làm ướt, từng sợi như tơ dính trên mặt hắn, nước từng giọt trượt trên mặt hắn, quần áo không dày lắm bị ướt dính sát vào người hắn, phác họa dáng người cao gầy nhưng không ôm yếu của hắn, thân hình to lớn nhưng không thô. Vạt áo mở rộng, để lộ da thịt trắng như ngọc và xương quai xanh.

Một bức tranh mĩ nam vừa tắm xong thật đẹp!

Thủy Lung tán thưởng gật đầu, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực đang trong nước, nói: “Ở bên trong hạ nhiệt đi.”

Thì ra nàng muốn hắn đến hồ tắm, còn chuẩn bị nước ấm là để cho hắn dập lửa. Thế mà nàng không chịu nói trước, hại hắn động tình đến mức này, thân dưới bị trướng lên thật đau đớn, kế đó đem hắn vứt xuống hồ nước coi như xong!

Trưởng Tôn Vinh Cực hiểu rõ mọi hành vi của Thủy Lung, thầm nghĩ Tiểu Hỏa Hồ này đúng là to gan, nhất định phải giáo huấn một phen! Mới có thể khiến nàng nhỡ rõ bày học lần này, về sau không làm ra chuyện không có quy củ như thế này nữa. Đáng tiếc, trong lòng hắn lại không thể nổi giận, trái lại cảm thấy lòng dạ nhỏ nhen thích trêu chọc người khác của Thủy Lung rất đáng yêu, hắn cảm thấy chính mình cưng chiều nàng còn không kịp nói chi tới chuyện dạy dỗ nàng.

Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực bất đắc dĩ, chợt nghe Thủy Lung bảo hắn ở lại trong nước, chờ lửa bị dập.

Trong lúc này, Thủy Lung lười biếng dựa vào giường ngọc chờ hắn, thấy Trưởng Tôn Vinh Cực không nhúc nhích, dục vọng trong mắt chẳng những không có biến mất theo thời gian, ngược lại càng lúc càng đậm, kì quái: “Sao rồi?”

Trường Tôn Vinh Cực khẽ nói: “Không giảm bớt.”

Giọng điệu có chút uất ức này bị Thủy Lung nắm bắt, không nhịn được phì cười. Nhưng trong lúc Trưởng Tôn Vinh Cực chau mày, liền thu liễm không ít, nghiêm túc nhìn kĩ cặp mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, sau đó hoài nghi nói: “Chỉ cần bình tâm liền có thể biến mất.”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chằm chằm nàng một hồi, mới khàn giọng nói: “Bình không nỗi.” Không đợi Thủy Lung hỏi tiếp, hắn đưa tay vuốt ve mặt nước, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Thủy Lung: “Trong đầu đều là A Lung, muốn A Lung có thể vào hồ tắm với ta, sau đó vuốt ve toàn thân A Lung, môi từng tấc từng tấc da thịt của A Lung, muốn nghe tiếng kêu giường quyến rũ của A Lung…”

Giọng nói của hắn càng nói càng trầm xuống, bàn tay hướng mặt nước chộp, nước tùy ý chảy qua khe bàn tay hắn, thất vọng nói: “Nước…không có trơn mượt như da thịt A Lung.”

Kiếp trước, lời nói dâm đãng như thế nào mà Thủy Lung chưa từng nghe qua, dâm đãng đen tối hơn TRưởng Tôn Vinh Cực nói nàng cũng đã nghe. Mỗi lần nghe xong nàng đều bình tĩnh, không chút nào để ý. Nhưng khi nghe những lời này từ miệng Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng lại cảm thấy hoàn toàn khác biệt.

Thủy Lung hít sâu một hơi, liếc hắn nói: “Mặc kệ ngươi nói cái gì, hôm nay ngươi đừng nghĩ được làm tiếp.”

Cái cảm giác cả người mỏi nhừ này, thật là khó chịu, nàng không muốn ngày mai thức dậy cũng y như hôm nay.

Lông mi Trưởng Tôn Vinh Cực rũ xuống.

Phù!

Thủy Lung hít sâu lần thứ hai, giận dữ nói: “Ngươi giả đáng thương làm cái gì.”

Dáng vẻ mĩ nam trong hồ nước rũ mắt xuống, thật là mê người, làm người ta hận không thể hung hăng chà đạp hắn trong hồ nước cho đã thích.

Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn rũ mắt không nhìn nàng, sợ càng nhìn càng nghĩ về nàng, nói: “Không có giả đáng thương.”

Thủy Lung dở khóc dở cười. Ngươi không giả bộ đáng thương đã mê người như vậy, nếu ngươi thật sự giả bộ đáng thương thì đúng là khó đối phó.

Giọng Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên lần nữa: “Không cho làm thì dùng tay giúp ta được không?”

Thủy Lung nghe vậy cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao làm cũng đã làm, dùng tay giúp hắn giả quyết nhu cầu thì có làm sao. Huống chi, lấy mức độ dung túng của Trưởng Tôn Vinh Cực đối với nàng mà nói, giúp hắn giải quyết hắn sẽ không dùng sức mạnh với nàng.

Nàng từ giường đứng lên, duỗi thắt lưng, động tác nhỏ nhưng làm áo nàng mở rộng, lộ ra nửa cảnh xuân bên trong. Đồng thời khiến hô hấp Trưởng Tôn Vinh Cực nặng nề, ánh mắt đầy lửa dục nhìn nàng.

Thủy Lung cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy, trong lòng nổi lên ý nghĩ xấu. Ánh mắt chuyển tròn, cười híp mắt dựa vào thành giường, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi trong hồ nước nói: “Sao ta lại phải giúp ngươi, ngươi có thể tự dùng tay của mình giải quyết mà.”

Mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lẽo không vui: “Không giống.”

Hắn vươn tay, nóng bỏng nhìn Thủy Lung: “Tay nàng mềm hơn tay ta, nhỏ hơn tay ta, nó còn ở trên người nàng.”

Thủy Lung không tiếng động nhíu mày: “Nếu vậy ngươi cứ ở trong nước từ từ hạ nhiệt đi, ta đi trước.” Dục vọng của hắn là do nàng mà ‘dựng’ lên, nàng rời đi, hắn sẽ không dễ dàng suy nghĩ lung tung.

“Không cho đi.” Giọng nói Trưởng Tôn Vinh Cực vừa buồn bực lại mang theo chút mệnh lệnh.

Thủy Lung không vì giọng điệu của hắn mà tức giận, chung quy nam nhân không thỏa mãn dục vọng tương đối đều dễ cáu kỉnh, không phải sao? Nàng có thể hiểu điều này. Dừng lại động tác muốn đi, nàng nhàn rỗi ngồi trên giường ngọc, nụ cười ác liệt quay đầu nhìn lại liền bị hình ảnh trước mặt làm kinh ngạc.

Hắn thối lui đến mép hồ, lưng dựa vào hồ nước, một tay vắt lên bờ hồ, tay còn lại ẩn trong nước.

Mặt nước trước mặt hắn không ngừng gợn sóng nhấp nhô, hòa với hơi thở không ngừng phập phòng của hắn. Chỉ có hai mắt u ám nhìn chằm chằm Thủy Lung, tập trung vào món ăn ngon của hắn.

Con mèo này tự mình **** thật đúng là hấp dẫn!

Thủy Lung nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, thầm mắng.

Dưới ánh nhìn lom lom của Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung sinh ra loại cảm giác, đối phương đang ảo tưởng làm trên người nàng.

Nàng xem một hồi, sau đó nghiêng mặt nhìn sang bên.

Lúc nhìn sang chỗ khác, chợt nghe tiếng Trưởng Tôn Vinh Cực hơi hổn hển mệnh lệnh: “Nhìn ta.”

Lần thứ hai, Thủy Lung nghe giọng hắn có chút uất ức mà hắn không nhận ra, thở dài quay đầu lại. Nhìn vào con ngươi đã đỏ lên của hắn, khiến cả người hắn toát lên vẻ mê hoặc lẳng lơ. Chỉ là ánh mắt và vẻ mặt tràn ngập cáu kỉnh và buồn bực. Mặt nước gợn sóng nhấp nhô càng thêm dữ dội.

Thủy Lung thờ ơ hỏi: “Ngươi xong chưa?”

Lâu như vậy.

Trường Tôn Vinh Cực im lặng.

Thủy Lung nhận ra tâm tình Trưởng Tôn Vinh Cực rất hậm hực, không khỏi thả nhẹ âm thanh, nhẹ nhàng an ủi: “Làm sao vậy?”

Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực mới chịu phản ứng, cắn răng nói: “Không ra được.” =]

Phì!

Thủy Lung mím môi, không để cho mình bật cười, cúi đầu che đi sự thất thố của mình.

TRưởng Tôn Vinh Cực vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng làm sao không nhận ra, giọng nói của hắn không chút che giấu tức giận cùng uất ức, lạnh lùng trầm trầm đối với Thủy Lung: “Nàng kêu vài tiếng cho ta nghe!”

“Kêu gì?” Thủy Lung giả bộ không hiểu.

Trường Tôn Vinh Cực oán hận nói: “Kêu giường!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện