Kim Ti Cổ là vật gì? Kim Ti Cổ nhỏ như hạt đậu, có thể hòa tan kim loại, cực kì cứng rắn, có thể làm ám khí khống chế kẻ địch, còn có rất nhiều tác dụng khác —- Kim Ti Cổ đực và cái có thể cảm ứng với nhau, sau khi hút máu chỉ cần ở trong phạm vi nhất định, nhất định có thể cảm nhận được tình trạng của đối phương.

Nếu như đối phương gặp nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, người bên kia nhất định sẽ cảm nhận được.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ ra cổ trùng này là cổ trùng hắn bồi thường lại cho Mộc Tuyết, giờ lại bị Thủy Lung trưng dụng, chuyện này khiến cho tâm trạng của hắn vui sướng hơn, ngón tay vuốt ve nhẫn cưới trên ngón áp út, vẻ mặt không khỏi lộ ra vẻ đơn thuần, ấm áp.

Ngón áp út của tay trái kết nối đến trái tim, ý nghĩa này không nói cũng biết, Kim Ti Cổ hút máu của hắn, sau này Thủy Lung cũng đeo nhẫn như hắn, chỉ cần nàng gặp chuyện hắn liền biết. Hắn chắc chắn là người đầu tiên biết, khi đó trái tim sẽ có dấu hiệu đau nhức.

Thủy Lung rất ít biểu lộ tình cảm ra mặt ngoài, đối với hắn cũng rất ít biểu hiện, thậm chí còn có thời gian dài cự tuyệt hắn gần gũi, khiến hắn cảm thấy tình cảm của nàng dành cho hắn rất nhạt.

Lúc này, nạng tặng nhẫn cưới cho hắn, làm Trưởng Tôn Vinh Cực gạt bỏ ý nghĩ này —– Không phải nàng vô tình với hắn, tình cảm của nàng dành cho hắn cũng không nhạt.

Thủy Lung nhìn vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Cái cảm giác trái tim mình chịu ảnh hướng của cảm xúc của đối phương thật là kì lạ.

Thủy Lung cười cười, cầm lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp gấm, chuẩn bị đeo vào ngón áp út của mình thì bàn tay người nào đó vươn ra, cầm lấy chiếc nhẫn cưới lên.

Thủy Lung ngước mắt nhìn vào ánh mắt sáng long lanh của Trưởng Tôn Vinh Cực, nụ cười không hề thu liễm. Hắn cầm nhẫn cưới, học theo Thủy Lung, cầm tay trái Thủy Lung, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của nàng. Nhìn trang sức màu bạc hết sức phù hợp với làn da trắng nõn mịn màng của nàng, im lặng nhìn một hồi mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhốt lại rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng, nét mặt ôn hòa, lại để lộ dục vọng chiếm hữu kinh khủng. Câu ‘nhốt lại’ không giống như nói nhẫn cưới trói chặt ngón tay mà giống như ám chỉ đem cả người Thủy Lung nhốt lại, làm Thủy Lung không có biện pháp chạy thoát.

THủy Lung kinh ngạc khi thấy bản thân mình không tức giận, nhíu mày, nghĩ: Rốt cuộc là ai đem ai nhốt?

Trưởng Tôn Vinh Cực dứt lời liền dùng sức kéo Thủy Lung, đem nàng kéo vào lòng mình, cánh tay vẫn vây quanh eo nhỏ của nàng, cầm bàn tay đeo nhẫn của nàng đưa lên miệng cắn nhẹ.

Cảm giác tê tê ngứa ngứa kia khiến Thủy Lung cười ra tiếng, tựa như bị con mèo dùng đầu lưỡi liếm láp, mặc kệ là nụ cười hay ánh mắt nàng đều chứa đầy dung túng, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Không sợ bẩn à?”

“Không bẩn,” Giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạm mang theo chút lười biếng đã thay bằng giọng điệu thuần khiết, từ tính mê người: “Vừa trắng lại vừa mềm.” Làm miệng người ta yêu thích không thôi.

Trưởng Tôn Vinh Cực vừa nghĩ, ánh mắt liền quét tới cổ nàng, nơi nào đó dường như vẫn còn dấu vết của hắn để lại, ánh mắt chậm rãi tối xuống, ngay cả hô hấp cũng dần nặng nề.

Thủy Lung phát hiện sự biến hóa của hắn, vừa nãy còn cắn cắn như con mèo làm nũng, hiện tại lại lộ ra vài phần u tối, không chỉ cắn còn mút vào, thậm chí còn dùng đầu lưỡi khiêu khích cuốn lấy ngón tay nàng, xẹt qua lòng bàn tay nàng.

Đứt tay mới thấy xót ruột. Cảm giác tê tái khi bị hắn liếm dần lẻn vào tim nàng, khiến thân thể Thủy Lung rung lên.

Phản ứng của nàng đã bị Trưởng Tôn Vinh Cực nhận ra, ánh mắt nhìn Thủy Lung giống muốn nuốt nàng vào bụng, tay đặt trên eo nàng cũng bắt đầu có hạnh kiểm xấu, nhẹ nhàng xoa vuốt, vừa bá đạo lại mãnh mẽ không cho nàng nhúc nhích.

Hai người bỗng nhiên im lặng khiến Mộc Tuyết ngồi bên cạnh cảm thấy kì quái. Ngẩn đầu nhìn về cả hai, nhất thời liền cảm thấy bầu không khí có chút biến hóa. Nếu nói hai người ở chung là bức tranh ấm áp, vậy hiện tại rõ ràng là bức tranh nóng bỏng, Mộc Tuyết không ngờ không khí chung quanh lại bị đốt cháy nhanh như vậy, nóng đến mức cả người nàng không được tự nhiên, gương mặt càng nóng hơn.

Nàng nhìn chung quanh, phát hiện chỉ có hai tỳ nữ đứng ở đó, dáng vẻ của hai nữ tỳ này rất tự nhiên, vẻ mặt đứng đắng, ngoan ngoãn như không nhìn thấy gì hết. So sánh với các nàng, Mộc Tuyết cảm thấy định lực của mình thật kém xa xa…

“A Lung.” Trường Tôn Vinh Cực gọi tên Thủy Lung, thâm âm khàn khàn vì động tình, không chút nào che giấu.

Thủy Lung cảm nhận được vật cứng chỉa vào người dưới, so với việc trước kia thường gai mắt đối với phản ứng này của Trưởng Tôn Vinh Cực, bây giờ thấy ánh mắt khát khao đầy lửa nóng, vẻ mặt bình tĩnh, nàng không chút nào chán ghét.

Nếu hiện tại thân thể nàng khỏe mạnh, nói không chừng nàng sẽ đồng ý cho hắn.

Ai kêu hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, giống như con mèo làm nũng đòi ăn.

Chuyện chăn gối của nam nhân luôn mạnh mẽ và kích động hơn phái nữ, hơn nữa, Trưởng Tôn Vinh Cực lại là trai tơ mới được khai bao. Nhưng, tinh lực của hắn thật sự quá dư thừa… Thủy Lung nghĩ như vậy, hai tay ôm cổ hắn, nghiêng người nói bên tai hắn: “Đi vào phòng.”

Nàng thấy Mộc Tuyết xấu hổ.

Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liền sáng lên, giống như chiếm được vật mình muốn, ôm Thủy Lung về phòng.

Tốc độ đi nhanh hơn tốc độ đến.

Căn phòng nguyên bản lộn xộn đã được các tỳ nữ dọn dẹp sạch sẽ trong khi bọn họ đi ăn cơm, chăn đệm trên giường cũng được đổi lại, ngay cả cửa sổ bị Hoàn Nhan Thiếu Lân phá hư cũng được gắn lại, hoàn hảo không chút khiếm khuyết.

Trưởng Tôn Vinh Cực vừa vào phòng liền đóng cửa lại, còn chưa tới giường đã cúi đầu gặm cổ nàng.

Hiện tại, hắn là người vừa đói lại vừa khát, cấm đến đồ ăn ngọt mềm liền cắn mút, tay vuốt ve ngực Thủy Lung.

Thủy Lung vì sự hấp tấp của hắn cũng bắt đầu có cảm giác, cũng cảm thấy thân thể mệt mỏi bắt đầu bủn rủn, khi Trưởng Tôn Vinh Cực muốn cúi đầu hôn nàng, nàng liền nghiêng đầu sang một bên: “Đi vào phong tắm.”

Trưởng Tôn Vinh Cực dù không hiểu tại sao Thủy Lung muốn vào phòng tắm, hoàn toàn mang dáng vẻ thê nô nói sao nghe vậy, ôm nàng đi vào phòng tắm.

Phòng tắm của phủ Võ vương cực kì xa hoa, sợ là không thua gì tẩm cung hoàng đế. Cửa bằng bạch ngọc, đầu vòi phun nước mạ vàng, dùng ngọc minh châu chiếu sáng, phòng tắm được bày biện rất thoải mái dễ chịu, lại không mất đi vẻ lộng lẫy quý phái.

Thủy Lung nhìn thoáng qua cơ quan phòng tắm.

Nàng khước từ rời khỏi Trưởng Tôn Vinh Cực, dưới ánh mắt nghi ngờ của Trưởng Tôn Vinh Cực, cởi tất chân, đạp trên mặt đất ôn nhuận lại mát rượi, khiến luồng khí lạnh từ bàn chân truyền đến đáy lòng, khiến cho tâm tình rối loạn giảm bớt đi.

‘Phù’… thở một hơi nhẹ nhõm, nàng mở cơ quan phòng tắm ra, để dòng nước ấm điều hòa hơi lạnh buốt giá còn sót lại, hơi ấm vừa đủ. Khiến cho người ta lúc tắm vừa có chút lạnh, đồng thời cũng sẽ không lạnh quá mức làm cho người ta bị nhiễm phong hàn.

Nàng làm xong những việc này… thấy kinh ngạc vì đằng sau quá yên tĩnh. Quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn im lặng đứng đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của nàng.

Chân có cái gì đẹp để coi?

Ánh mắt Thủy Lung theo tầm nhìn của hắn mà ngó xuống, ngoài ý phát hiện, hình như… rất đẹp nha.

Một đôi chân trắng nõn như ngọc, bước trên mặt đất bằng bạch ngọc, càng tăng thêm ấm áp. Năm ngón chân như châu ngọc, phấn hồng như đóa hoa mới nở. Trên bàn chân còn có chút vết hồng và dấu răng chưa biến mất, để Thủy Lung biết được, đêm qua Trưởng Tôn Vinh Cực điên cuồng đến mức nào, đúng là hắn không buông tha cho bất cứ chỗ này trên người nàng mà.

Hào quang trong mắt Thủy Lung lưu chuyển: Thân thể này quả thực vô cùng tốt, chỗ nào cũng tinh xảo hoàn mĩ không có khuyết điểm, ngay cả chính nàng cũng không nhịn được ngắm nghía. Có ai ngờ được người sở hữu thân thể hoàn mĩ như vậy lại có khuôn mặt vàng nến cứng ngắc.

Chỉ cần có người tận mắt nhìn thấy thân thể Thủy Lung, tuyệt đối sẽ cho rằng nàng sử dụng mặt nạ da người che giấu dung mạo thật.

Thủy Lung vừa nghĩ vừa nhấc chân lên, đem chân hoàn toàn lộ ra ngoài làn váy, dưới ánh sáng như hòa của dạ minh châu, tựa như có quang hoa cuộn lấy, khiến người ta động lòng, thật hận không thể đem nàng nâng trong lòng bàn tay, trêu chọc một phen.

Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực vì động tác của nàng mà giật mình tỉnh giấc, hô háp trầm trọng. Hắn khẽ di chuyển thân thể, đến bên cạnh Thủy Lung, hoàn toàn không phản ứng nhiều, liền đem Thủy Lung đè xuống mặt đất bạch ngọc. Lúc đè trên người nàng, dùng tay che ở sau ót và thắt lưng nàng, không để nàng bị tổn thương.

“A Lung, nàng thật đẹp.” Trường Tôn Vinh Cực thấp giọng nói, giọng điệu chân thành khiến người ta cảm nhận được sự thành thật của hắn.

THủy Lung liếc mặt hắn, cười nói: “Nếu muốn bàn về đẹp, ngươi mới đẹp.” Đừng nói nam tử, cho dù nữ tử cũng không bằng, người có thể so sánh được với hắn rất ót.

Trưởng Tôn VInh Cực nghe thế cũng không tức giận, đôi mắt lóe u quang, nhếch môi nhìn Thủy Lung, trong mắt dường như có hàng vạn ánh sáng xẹt qua, sóng sánh khiến người ta không dám nhìn thẳng, sợ nhìn vào linh hồn sẽ bị hút mất.

Trong lúc Thủy Lung ngẩn ra, nghe Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Mọi người đều yêu thích cái đẹp, A Lung cũng không ngoại lệ.”

“Đúng.” Thủy Lung thản nhiên thừa nhận.

Người vốn có cảm giác và thị giác riêng, vẫn luôn có thiện cảm với cái đẹp.

Trưởng Tôn Vinh Cực nắm tay nàng đặt lên mặt mình, nụ cười báo đạo không chút thay đổi, nói: “Vậy ta rất vui vẻ bởi vì sinh ra được khuôn mặt đẹp đẽ, cho nên mới được A Lung yêu thích nha.”

“Thích thì có, nhưng chưa tới mức si mê.” Thủy Lung không nể tình nói, tay lại không nhàn rỗi ăn đậu hủ trên mặt hắn, vừa sờ vừa nghĩ: Thật trơn, đúng là khiến cho phái nữ đố kị.

Trường Tôn Vinh Cực xít lại gần Thủy Lung, thấp thấp giọng: “Chỉ cần A Lung thích ta, thích mình ta thôi.”

Giọng điệu này vừa bá đạo, vừa chân thành khát khao, khát cầu nàng yêu thích.

Thủy Lung nhìn hắn một hồi lâu, sau đó cười thoải mái: “Được.”

Ta sẽ càng thích ngươi!

Chuyện này, ta đã sớm phát hiện và giác ngộ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện