Sau khi chạy trốn khỏi hoàng cung, Lăng Ba hôn mê cũng chưa từng ăn uống gì.

Trong bầu không khí ảm đạm, Lăng Ba mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái. Cậu mơ thấy Đinh Vĩ thực hiện lời hứa, dẫn cậu ra nước ngoài du học, mơ thấy mình đạt được quán quân trong môn chạy khốc, sau đấy cậu và Đinh Vĩ cùng mua nhà, rất lớn, rất đẹp.

Khi cậu tỉnh lại, qua rất lâu, cậu mới phát hiện Đinh Vĩ đang ngồi bên cạnh cậu.

Lăng Ba rất ít khi nhìn thấy Đinh Vĩ uể oải như thế, cậu cũng không đành lòng đánh thức, cậu há miệng, không thể nói thành tiếng, qua một lúc lâu, Lăng Ba mới nói: “Đinh Vĩ, sao rồi? Hai người kia có phải là gian tế không?”

Đinh Vĩ tỉnh lại, thấy Lăng Ba đang nói chuyện với mình, nước mắt chậm rãi rơi xuống. Y ghì thật chặt lấy Lăng Ba.

Nước mắt nước mũi của Đinh Vĩ đều rơi xuống người Lăng Ba, Lăng Ba cũng không có đẩy y ra. Đinh Vĩ khóc thành tiếng, nhưng vẫn không nói lời nào.

Tiếng khóc của Đinh Vĩ đưa Kim Thuần tới, hắn ta đẩy đẩy cửa sổ, sau khi nhìn thấy Lăng Ba đã tỉnh, quay lại nói gì đó với vài người, sau đó toàn bộ đoàn xe chậm rãi dừng lại.

Nhìn thấy Kim Thuần, Lăng Ba liền yên tâm, cậu nghe được giọng nói ngấm lệ của Đinh Vĩ: “Em yên tâm đi, chúng ta đã an toàn rút khỏi hoàng cung, em hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng.”

Lăng Ba khiếp sợ nhìn Đinh Vĩ, cậu kinh ngạc phát hiện, đầu Đinh Vĩ hiện giờ có rất nhiều tóc trắng.

Lúc này, Lăng Ba mới chú ý đến giường mình đang nằm, còn có trần nhà xa lạ. Cậu nhìn bốn phía, mờ mờ mịt mịt.

“Chúng ta vẫn không có liên lạc gì với Mạc Phỉ. Nhưng cậu ấy rất thông minh, Địch Hạo Tuấn cũng rất đáng tin, tin rằng hai người họ sẽ bình yên vô sự. Bảo bối à, em ngoan ngoãn nằm xuống đi, để anh kiểm tra kỹ một lần nữa mới yên tâm.”

Lăng Ba thuận theo, nằm xuống giường, vài phút sau liền chìm vào giấc ngủ.

Đinh Vĩ vỗ nhè nhẹ trên người Lăng Ba, đến chân, hắn lộ ra vẻ mặt thật thương tâm, đem chăn đắp lên người Lăng Ba.

Đoàn xe đúng lúc ngừng lại, Kim Thuần cùng mấy người chạy đến: “Cậu ấy thế nào rồi?”

“Hết sốt, nên không có việc gì.”- Đinh Vĩ mệt mỏi nói.

“Đáng tiếc…Chân của cậu ấy…”

“Tôi đi nghỉ ngơi một chút.”

Kim Thuần nhìn Đinh Vĩ một chút, sau đó quay lại nói với vài người phía sau: “Khi chúng ta rút đi, lại bỏ quên một chiếc xe lương thực, hiện tại chúng ta rất thiếu lương thực, nhiều người như vậy chống đỡ nhiều lắm cũng chỉ đến một tuần lễ mà thôi, còn nước chỉ có thể duy trì trong ba ngày. Chúng ta nên phân tán ra, lập mấy tiểu đội đi tìm vật tư, nếu như còn khả năng có thể đi tìm Mạc Phỉ.”

Lúc Đinh Vĩ nghỉ ngơi, Diệp Tiểu Vân là người chăm sóc Lăng Ba. Nhìn thấy Đinh Vĩ rời đi, chị ấy cũng đi đến cạnh Kim Thuần nói: “Cậu xem, hình như cũng gần mưa rồi. Chúng ta có thể thu thập nước mưa, nước mưa sẽ không bị ô nhiễm, trước đây tôi cũng thường làm như vậy.”

Kim Thuần suy nghĩ một chút: “Chị nói cũng có lý, có biện pháp gì cứ góp ý, chúng ta sẽ tiếp thu những ý kiến của quần chúng.”

Diệp Tiểu Vân đi vào nhà xe, bên trong Lăng Ba đang trợn mắt lên, một góc chăn bị lật lên, lộ ra cái chân gỗ phía dưới.

Diệp Tiểu Vân đi đến, ôn nhu đắp chân lại cho cậu, đối xử với cậu như em trai mình, đút từng muỗng cho cậu ăn.

“Phẫu thuật là do Đinh Vĩ làm, rất thành công. Cậu ấy nói, xương cốt của em được giữ rất tốt, so với cắt đến đùi là tốt lắm rồi. Em rất may mắn…”

Lăng Ba nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thẩn thờ, một câu cũng không muốn nói. Thức ăn đưa đến miệng liền ăn.

Diệp Tiểu Vân nhìn khuôn mặt non nớt kia, cũng thấy đau lòng dùm Lăng Ba, khi muốn lên tiếng, đột nhiên nghe được tiếng chó sủa.

Diệp Tiểu Vân bị tiếng chó sủa kia dọa sợ, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ khi Zombe xâm lấn vào xã hội loài người, tất cả động vật đều theo bản năng của mình, dần rời khỏi con người. Diệp Tiểu Vân rất lâu rồi chưa nhìn thấy chó, mèo hay động vật nào xung quanh.

Đó là một chú chó bình dân, da bụng dán vào xương, dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn vào trong xe. Dáng dấp kia khiến người khác đau lòng.

Nhìn thấy chú chó kia, người trong doanh trại liền cầm súng lên, đem nòng súng chỉ đến con vật còn sống kia. Không ai biết được hậu quả ra sao nếu bị con chó này cắn phải, có thể là bệnh dại, hoặc có thể…Nếu như chú chó này mang bệnh độc trong người, như vậy nếu người bị cắn chắc chắn sẽ bị cảm hóa.

Thịt chó có thể ăn được nhưng thôi đi. Trong tình huống này chỉ có thể giết chết.

Tất cả mọi người đều cầm súng, chuẩn bị ra tay. Một bóng người đột nhiên chạy đến: “Đợi đã.”

“Tránh ra! Những vật còn sống có thể mang bệnh độc trong người, tôi sẽ không để cho mọi người liều lĩnh bị chó cắn.”- Kim Thuần nói.

Chú chó dùng ánh mắt linh lợi của mình nhìn Đinh Vĩ, nó cuối xuống ngửi ngửi ống quần của Đinh Vĩ, sau đó lấy lòng ngồi xuống bên cạnh y, đáng thương kêu lên.

Đinh Vĩ nhìn ánh mắt đáng thương kia, cảm thấy như có linh tính. Điều này khiến y càng hạ quyết tâm, y nói với Kim Thuần: “Trước kia, Lăng Ba cũng muốn nuôi chó. Tôi sẽ quản chặt nó, đem nhốt trong xe. Lăng Ba đã…đã đáng thương như vậy, để cho nó bồi em ấy đi.”

Đinh Vĩ là bác sĩ duy nhất trong đội, Kim Thuần cũng không muốn nói gì, huống hồ Lăng Ba cũng vì bọn họ mà mất đi chân của mình.

Suy nghĩ một chút, Kim Thuần thỏa hiệp, hắn thu lại súng: “Nhưng nó không thể ăn đồ ăn của chúng ta. Hơn nữa cậu phải quản chặt nó. Nếu nó có dị thường gì, tôi sẽ ngay lập tức bắn chết nó, không nể mặt cậu.”

Đem chú chó lên xe, ánh mắt của Lăng Ba cũng toát lên một tia vui vẻ.

Đinh Vĩ thấy cậu tỉnh rồi, sờ sờ đầu cậu.

Lăng Ba ôm chú chó trong ngực, chú chó kia cũng rất ngoan nằm yên lặng.

“Cho nó một cái tên đi.”- Trong mắt Đinh Vĩ toát ra ôn nhu.

Lăng Ba suy nghĩ một chút: “Gọi là Khứu Khứu đi.”

“Nó ăn cái gì?”- Diệp Tiểu Vân cũng không đến gần, ngồi một bên tò mò hỏi.

Đinh Vĩ suy nghĩ một chút: “Cho đến bây giờ chỉ thấy trường hợp con người ăn những đồ hoang dại sẽ phát bệnh. Nhưng lại chưa từng thấy động vật ăn bị cảm hóa, Khứu Khứu có thể sống đến bây giờ, tôi cảm thấy nó có thể ăn được những thứ này. Chờ chúng ta dừng lại bên cạnh sông hay nguồn nước nào đó, tôi sẽ thử câu cá.”

“Còn có thể đặt bẫy chim, bắt cua. Trước đây chúng ta cũng từng chơi cạnh sông…”- Lăng Ba nói đến một nữa đột nhiên dừng lại.

Khứu Khứu trong ngực cậu như hiểu được điều gì. Liếm liếm mặt cậu, dùng đôi mắt đen kịt nhìn cậu.

Lăng Ba ôm chặt Khứu Khứu trong ngực. Chân cậu bị cưa đứt. Đinh Vĩ dùng một khí giới làm chân giả cho cậu. Đời này, cậu không cách nào chạy được nữa.

Đinh Vĩ có chút chột dạ rời khỏi chỗ của Lăng Ba, đi ra ngoài tìm Kim Thuần, kéo đến một góc nói nhỏ: “Lăng Ba tỉnh rồi, tôi có thể yên tâm rồi. Đêm nay tôi muốn mang một nhóm nhỏ, đi vào thành phố B, tìm tung tích của Mạc Phỉ.”

Kim Thuần gật đầu nói: “Hồng Tỷ luôn muốn cùng đội với cậu, mấy người kia tôi cũng có thể cho cậu. Nhưng tôi muốn nhắc cậu chú ý một chút, khi chúng tôi đi thu nhận thêm người, đã gặp được một nhóm người trong thành phố B. Bọn họ chạy xe gắn máy, tốc độ hay các phương diện khác đều mạnh hơn chúng ta. Đám người đó rất khó chơi.”

“Tôi sẽ không đi đường lớn, còn nữa, tôi chỉ muốn một người và một chiếc xe, những thứ khác cũng không cần. Nếu như gặp phải, có thể nói là dân chạy nạn, trong tay có vũ khí, chắc chắn sẽ khác nhau. Còn nữa, buổi tối để Diệp Tiểu Vân chăm sóc Lăng Ba, đừng nói cho em ấy biết tôi đi đâu.”

Kim Thuần thở dài nói: “Trong đội chỉ có mình cậu là bác sĩ, tôi thật không muốn đáp ứng cậu.”

Đinh Vĩ mệt mỏi cười cười, y tìm được một bản đồ của thành phố B, nói với Kim Thuần: “Từ nơi này đi vòng qua, đi qua một thôn trang, liền có thể đi đến đại viện tìm Mạc Phỉ. Dù sao, độ nguy hiểm cũng rất nhỏ. Hơn nữa nơi đó có ít người đến, thuận tiện thu thập thức ăn nước uống luôn.”

“Thu thập đồ đạc là thứ yếu, cẩn tắc vô ưu. Tôi chỉ phê chuẩn cho cậu một buổi tối này. Bất luận ra sao, sáng sớm mai phải về. Còn nữa, lần này, cậu muốn mang theo ai? Chỗ của tôi có mấy người dùng súng rất tốt.”

Đinh Vĩ lắc đầu nói: “Hồng Tỷ là được rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện