Lưu Tông Minh nắm chặt nắm đấm, nhìn Đường Sĩ Miễn. Từ đầu đến cuối, hắn đều không cảm thấy mình thua kém người, trong lòng hắn vẫn luôn cho rằng Đường Sĩ Miễn chắc chắn là do may mắn, nếu như Đông Phương Độ không lừa gạt mình, kết quả sẽ không như bây giờ.

Đường Sĩ Miễn biết Lưu Tông Minh đang suy nghĩ gì. Trong lúc lơ đãng, khóe miệng lộ ra nụ cười miệt thị.

Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Sĩ Miễn, Lưu Tông Minh giận không có chỗ phát tiết, hắn bực bội nói: “Trong đại viện còn tiểu đội khác nữa, bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến đây. Hơn nữa, mày đừng tưởng mày có thể khống chế được Đông Phương Độ. Tiểu tử kia như cỏ đầu đường, hôm nay phản lại tao, sau này, chắc chắn sẽ phản lại mày.”

Đường Sĩ Miễn vuốt vuốt tay: “Người sắp chết, từ ngữ cũng thiện dần. Nhưng mày nhìn đi, tao còn rất nhiều việc cần xử lý, là một người lãnh đạo đại viện này, trong phút chốc trở nên bận rộn. Cho mày nói ba câu, nói xong tao liền đi.”

“Mày không dám giết ta!”- Lưu Tông Minh trợn to mắt, “Nơi này đều là thủ hạ của tao, mày không hề biết bọn họ, cũng không thể khống chế được bọn họ.”

Đường Sĩ Miễn không trả lời, đưa ba ngón tay ám chỉ.

Tất cả những việc này xảy ra quá nhanh, Lưu Tông Minh đến giờ như chìm vào trong mộng.

Hắn rất tức giận, giận vì Đường Sĩ Miễn dùng kế, cũng giận chính mình không cẩn thận. Hắn cắn răng, khuôn mặt dữ tợn nói: “Tao đã lớn lên ở đại viện không quân này, khi đại viện rút đi, tao cũng không đi theo người nhà. Nơi này là nhà của tao. Bọn họ, từng người, từng người một đều là tao thu nhận. Là ta cứu bọn họ. Còn mày, mày chính là hung thủ phá hủy đại viện của tao. Hiện tại bọn họ khuất phục dưới vũ lực của mày, sau này, ắt hẳn họ sẽ dùng nòng súng quay ngược về mày! Bọn họ sẽ báo thù cho tao!”

Một tay của Đường Sĩ Miễn vẫn đút trong túi quần như trước, tầm mắt hai người đối diện nhau, sau đó, nở nụ cười, lại thu hồi một ngón tay.

Lưu Tông Minh sửng sốt, trong mắt của Đường Sĩ Miễn, hắn không tìm thấy một chút đồng tình nào. Một đôi mắt sâu sắc không có bất cứ rung động gì, như lời nói nào cũng không thể làm hắn để ý, phảng phất rơi vào vũng bùn.

Lưu Tông Minh đã từng gặp rất nhiều loại đối thủ khác nhau trong thành phố B này, nhưng không có ai giống với Đường Sĩ Miễn cả. Đối mặt với đôi mắt kia, hắn hầu như không thể ngừng thân thể đang run rẩy. Đó là một loại hàn ý xuất phát từ đáy lòng.

Đường Sĩ Miễn đứng thẳng, thu một ngón tay lại, sau đó nói với Lưu Tông Minh: “Lưu đại ca, đây là câu nói cuối cùng. Lưu đại ca còn có di ngôn nào để bàn giao không?”

Đột nhiên, một luồng hơi lạnh như xuyên vào tim, từ bàn chân cho đến đỉnh đầu. Lưu Tông Minh rùng mình. Hắn bỗng nhiên ý thức được, Đường Miễn Sĩ đang nói thật, hắn ta thật sự muốn giết mình.

Lưu Tông Minh bắt đầu nói lắp, hắn cúi thấp đầu, có điểm lấy lòng nói: “Tao biết, mày hiện giờ rất thiếu người, các người chỉ có ba mươi, bốn mươi người không phải sao…Tao có thể thuyết phục bọn họ, để bọn họ gia nhập đội ngũ của mày. Tao…Tao có thể giúp mày tiếp tục sống sót. Mày… Mày sẽ cần đến sự giúp đỡ của tao. Tao biết vị trí tránh nạn, tao có thể nói cho mày biết.”

Đường Sĩ Miễn lắc đầu một cái, mang theo giọng điệu tiếc nuối: “Nếu là Mạc Phỉ, cậu ta sẽ động tâm. Nhưng bây giờ tao biết chỗ tránh nạn thì còn tác dụng gì? Đáng tiếc, ba cơ hội đã dùng hết. Mày cũng không nói được câu gì khiến tao động tâm. Nhưng là, tao vốn không có ý định để mày sống.”

“Đường Sĩ Miễn! Mày là thằng tiểu nhân hèn hạ!”

Lưu Tông Minh vẫn đang chửi bậy, Đường Sĩ Miễn đi ra ngoài, đóng cửa lại, không nghe thấy gì nữa…

Đông Phương Độ bảo vệ ở ngoài cửa, người chủ mới trước mắt này, khiến hắn có cảm giác kinh hồn bạt vía. Nhưng chí ít, vào thời điểm này, hắn đã là phụ tá đắc lực, so với Lưu Tông Minh, nương nhờ vào Đường Sĩ Miễn là một lựa chọn tốt.

“Lão đại, Lưu Tông Minh vẫn còn đang mắng anh, có muốn tôi giúp anh xử lý không?”- Trong tay Đông Phương Độ nắm cương côn.

Đường Sĩ Miễn liếc mắt nhìn cương côn trong tay của hắn ta, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, ta sẽ xử trí hắn sau.”

Người trong đại viện, đang bắt đầu sửa chữa. Dưỡng người cũng như nuôi chó, một con chó sủa ngươi, nếu như ngươi cho nó ăn, nó sẽ từ từ thuần phục. Nếu như dùng đồ ăn dưỡng được thói quen của nó, nó sẽ thân cận với ngươi. Đường Sĩ Miễn cho là thế.

Nhìn thấy Mạc Phỉ đang đứng ngoài cửa nói chuyện với Địch Hạo Tuấn, ánh mắt Đường Sĩ Miễn âm lãnh híp mắt lại. Nhưng có một loại chó, không cách nào dưỡng được, liều lĩnh giữ lại nguy hiểm bên người, chi bằng kịp lúc giết đi mới phải.

Mạc Phỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi của Đường Sĩ Miễn, cậu quay đầu nói nhỏ với Địch Hạo Tuấn: “Chuyện vừa rồi chắc anh cũng nhìn thấy hết rồi, không còn nghi ngờ nữa, Đường Sĩ Miễn chính là người sử dụng huyết thanh, nhưng vấn đề là, hắn rốt cuộc đã tiêm mất bao nhiêu, không biết có còn lại để chúng ta lấy đi không? Còn bọn người của Đinh Vĩ, chúng ta đã mất liên lạc với bọn họ, nhất định phải mau chóng tìm được bọn họ, nếu không bằng với nhân số hiện giờ của chúng ta, chẳng mấy chốc sẽ có phiền phức.”

Địch Hạo Tuấn làm lính đã lâu, dựa vào cảm giác nhạy bén của mình, anh lén lút nói với Mạc Phỉ: “Tôi cảm thấy, hắn sẽ gây phiền phức cho cậu.”

Mạc Phỉ gật gật đầu: “Vì vậy, tôi mới không muốn ở lại đây, nói thật, hành động của hắn, tôi không ưa được. Tôi sẽ tìm cơ hội, nói rõ ràng việc huyết thanh với anh ta, nhưng trước đó phải tìm được bọn người Đinh Vĩ đã, bọn họ ở một nơi không quen thuộc này trốn chạy, quá nguy hiểm.”

Địch Hạo Tuấn suy nghĩ một chút, ánh mắt của anh chậm rãi mềm nhũn, nói: “Tôi biết tôi có lỗi với cậu, nhưng huyết thanh cũng rất quan trọng với tôi, tôi…tôi không thể cùng cậu….”

Mạc Phỉ nhất thời không biết nên nói gì. Cậu cũng đã từng suy đoán, nhưng bây giờ chính Địch Hạo Tuấn mơ hồ nói ra, cái cảm giác này thật khiến người khác đau lòng, cậu sửng sốt trong chốc lát: “Chúng ta phải làm những chuyện mình muốn làm, không để hối hận.”

“Cậu…Khi nào thì đi?”- Địch Hạo Tuấn hỏi.

“Đêm nay…”

Địch Hạo Tuấn gật đầu, “Vậy tôi đi chuẩn bị đồ với cậu. Cậu có thể hỏi Cận Phi Ngữ, nếu như hai người cùng đi, chí ít có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi. Tôi đã xem qua căn cứ này, thấy có rất nhiều xe, tôi đi chuẩn bị xe, xăng, còn có thức ăn nữa…”

Mạc Phỉ nghe xong, khuôn mặt vốn đang uể oải xuất hiện nụ cười. Cậu trấn an nói: “Anh yên tâm đi, tôi biết vị trí của căn cứ, cũng biết anh ở đây. Nếu như bên ngoài quá nguy hiểm, tôi sẽ trở về tìm anh.”

Qua nhiều năm chiến đấu, Địch Hạo Tuấn rất rõ, sinh mệnh con người rất yếu đuối. Quá nhiều, quá nhiều chiến hữu mất đi, từng khuôn mặt trẻ tuổi thoáng cái biến thành không chút sự sống nào. Vì vậy, anh cũng không muốn thân cận với một người quá, chỉ lo một ngày nào đó, người mình quen thuộc cũng rời đi.

Mạc Phỉ là người mà anh quen biết kể từ thảm họa xảy ra. Những tháng ngày sinh hoạt cô độc trong sân thể dục trước kia, Địch Hạo Tuấn sẽ thường xuyên nhớ tới cậu, mà bây giờ, đối mặt với lần chia lìa thứ hai này, Địch Hạo Tuấn có một ít không muốn.

Nhưng trong thời thế hiện giờ, không ai biết, ngày mai mình có thể còn sống hay không, so với cứ ở chung với nhau, chi bằng tách ra là tốt nhất.

Cố nén kích động muốn ôm cậu, Địch Hạo Tuấn từ từ duỗi tay ra, nói với Mạc Phỉ: “Bảo trọng.”

Mạc Phỉ hơi chần chờ, nắm chặt bàn tay ấm áp kia.

Địch Hạo Tuấn rời đi.

Mạc Phỉ nhìn bóng lưng của Địch Hạo Tuấn, trong lòng cậu có cảm giác rất khác thường. Nhớ lại vẻ mặt của Địch Hạo Tuấn ban nãy, hình như vừa nãy, Địch Hạo Tuấn muốn nói gì đó với cậu thì phải.

Đi đến gara, tay Địch Hạo Tuấn nắm chặt thành quyền.

Anh nhất định phải để Mạc Phỉ rời khỏi nơi này, sau đó mới không còn nỗi lo về sau.

Trong đêm đó, Mạc Phỉ mang theo Cận Phi Ngữ rời đi. Bọn họ lái xe đến hoàng cung, mong tìm được tung tích của bọn người Đinh Vĩ.

Cậu để xe trong ngỏ hẻm, tắt đèn. Sau đó, thương lượng một phen, tay cầm súng ống đi đến phía hoàng cung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện