Đây là bữa tối của người nhà họ Đinh và nhà họ Sở.
Sở Thần Hy gắp thức ăn cho Đinh Kiều An cả buổi, bao nhiêu yêu thương chiều chuộng đều được bộc lộ hết ra ngoài.
Ninh Ngân Hà rất hài lòng với việc con trai chiều con dâu như vậy, bà cười híp cả mắt hỏi: “Đại Sở à, sau khi kết hôn bọn con định sinh mấy đứa, nhân lúc mẹ và ba con vẫn còn sức thì sinh vài đứa để ba mẹ trông cho.”
Đinh Kiều An nghe xong quay sang nhìn Sở Thần Hy, gò má cô đỏ cả lên.
Sở Thần Hy chưa trả lời thì Viên Tiểu Phi đã chen vào: “Ông bà thông gia à, việc con cái phải bàn bạc kiỹ hơn, ngày mai tôi sẽ đưa Kiều An đi kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn.”
Mặc dù lời này nghe không thoải mái lắm nhưng Ninh Ngân Hà hiếm khi lại không phản bác bà ta. Nhà họ Sở bọn họ chẳng thiếu gì chỉ thiếu trẻ con, khám sức khỏe trước hôn nhất cũng được, nếu như có vấn đề gì phát hiện sớm chút còn giải quyết được.
“Vậy thì ông bà thông gia à, trước khi kết hôn một ngày, có phải nên để Kiều An về nhà mẹ đẻ ở hay không?”
Đinh Kiều An nghe thấy câu này của Đinh Vạn Hải, bàn tay cầm đũa của cô nắm càng thêm chặt, lúc đầu cô bị nhà họ Đinh đuổi đi, bây giờ đúng là cơ hội tốt để cô quay lại. Sở Thần Hy đi đón cô làm cho mọi người đều biết tập toàn Đinh thị và tập đoàn Sở thị có quan hệ với nhau, cho dù ở phương diện nào đi chăng nữa, đối với nhà họ Đinh mà nói chỉ có lợi không có hại.
“Trước khi kết hôn một ngày, con sẽ đưa Kiều An về.”
Khi nghe thấy câu trả lời của Sở Thần Hy, Đinh Vạn Hải đã lộ ra nụ cười đầu tiên trong buổi tối hôm nay.
Sau khi ăn tối xong, tiễn người nhà họ Đinh về, mẹ chồng và ba chồng cũng đi rồi, chỉ còn lại hai người Sở Thần Hy và Đinh Kiều An, căn phòng bỗng nhiên trở nên trống trải.
Sở Thần Hy khoanh hai tay trước ngực, Đinh Kiều An ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh, yên tĩnh đợi anh tính sổ với cô, cô cảm thấy hình như có gì không đúng nhưng không nói ra được.
Đúng rồi, rõ ràng là anh không đúng mà, tại sao cô lại phải sợ hãi như này?
“Sở Thần Hy, em cũng muốn tính sổ với anh.”
Sở Thần Hy nhếch mày: “Em muốn tính sổ thế nào đây? Anh còn chưa hỏi tội em chuyện Diệp Thành đâu đấy.”
Đinh Kiều An cực kỳ tức giận: “Em cũng chưa hỏi tội anh chuyện Anna đâu.”
Sở Thần Hy nhíu mày, An Nhiên làm sao chứ: “Em nói anh nghe xem.”
“Hôm nay lúc Anna đi quẹt thẻ, có phải là dùng thẻ của anh không?”
Sở Thần Hy gật đầu.
Thấy Sở Thần Hy thừa nhận, trong lòng Đinh Kiều An có chút chua xót: “Sao anh lại đưa thẻ cho cô ta?”
Sở Thần Hy nhăn mày: “Cô ấy không nói với em à?”
Hôm nay Anna nói muốn đi dạo phố với Đinh Kiều An nên anh mới đưa thẻ cho cô ta rồi dẫn Kiều An đi mua sắm, hết bao nhiêu anh trả, như này là sao? Anh có sai đâu? Tại sao Kiều An lại tức giận như vậy?
“Em không quan tâm, anh phải đi lấy thẻ về.”
Vốn dĩ là thẻ của anh cơ mà, nói cái gì mà lấy với chẳng không, có điều nể cái tính hay dỗi của cô nên Sở Thần Hy vẫn nhẹ giọng dỗ dành: “Được, anh lấy về là được rồi.”
Đinh Kiều An hạ giọng: “Còn nữa, em đã nói với Đinh Vạn Hải để anh đầu tư tiền cho tập đoàn Đinh thị trên danh nghĩa cho vay.”
Sở Thần Hy đi đến bên cạnh cô sau đó ôm cô vào lòng: “Em tha thứ cho họ rồi sao?”
Đinh Kiều An lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, cũng coi như là tha thứ rồi đi, đặc biệt khi cô nhìn thấy Đinh Vạn Hải quỳ gối trước mộ mẹ mình, cái cảm giác chấn động ấy làm cô yếu ớt mà thở một hơi, sau đó lại nhìn về phía Sở Thần Hy nhắm mắt lại, cô mệt rồi.
Sở Thần Hy cũng không phản đối: “Ngày mai anh sẽ đi giải quyết vấn đề này, em còn chuyện khác muốn tính sổ hay không?”
“Hết rồi.”
Sở Thần Hy cười không được khóc cũng chẳng xong, cái tính sổ trong lời Đinh Kiều An đơn giản đúng chỉ là tính sổ mà thôi.
Sở Thần Hy gắp thức ăn cho Đinh Kiều An cả buổi, bao nhiêu yêu thương chiều chuộng đều được bộc lộ hết ra ngoài.
Ninh Ngân Hà rất hài lòng với việc con trai chiều con dâu như vậy, bà cười híp cả mắt hỏi: “Đại Sở à, sau khi kết hôn bọn con định sinh mấy đứa, nhân lúc mẹ và ba con vẫn còn sức thì sinh vài đứa để ba mẹ trông cho.”
Đinh Kiều An nghe xong quay sang nhìn Sở Thần Hy, gò má cô đỏ cả lên.
Sở Thần Hy chưa trả lời thì Viên Tiểu Phi đã chen vào: “Ông bà thông gia à, việc con cái phải bàn bạc kiỹ hơn, ngày mai tôi sẽ đưa Kiều An đi kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn.”
Mặc dù lời này nghe không thoải mái lắm nhưng Ninh Ngân Hà hiếm khi lại không phản bác bà ta. Nhà họ Sở bọn họ chẳng thiếu gì chỉ thiếu trẻ con, khám sức khỏe trước hôn nhất cũng được, nếu như có vấn đề gì phát hiện sớm chút còn giải quyết được.
“Vậy thì ông bà thông gia à, trước khi kết hôn một ngày, có phải nên để Kiều An về nhà mẹ đẻ ở hay không?”
Đinh Kiều An nghe thấy câu này của Đinh Vạn Hải, bàn tay cầm đũa của cô nắm càng thêm chặt, lúc đầu cô bị nhà họ Đinh đuổi đi, bây giờ đúng là cơ hội tốt để cô quay lại. Sở Thần Hy đi đón cô làm cho mọi người đều biết tập toàn Đinh thị và tập đoàn Sở thị có quan hệ với nhau, cho dù ở phương diện nào đi chăng nữa, đối với nhà họ Đinh mà nói chỉ có lợi không có hại.
“Trước khi kết hôn một ngày, con sẽ đưa Kiều An về.”
Khi nghe thấy câu trả lời của Sở Thần Hy, Đinh Vạn Hải đã lộ ra nụ cười đầu tiên trong buổi tối hôm nay.
Sau khi ăn tối xong, tiễn người nhà họ Đinh về, mẹ chồng và ba chồng cũng đi rồi, chỉ còn lại hai người Sở Thần Hy và Đinh Kiều An, căn phòng bỗng nhiên trở nên trống trải.
Sở Thần Hy khoanh hai tay trước ngực, Đinh Kiều An ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh, yên tĩnh đợi anh tính sổ với cô, cô cảm thấy hình như có gì không đúng nhưng không nói ra được.
Đúng rồi, rõ ràng là anh không đúng mà, tại sao cô lại phải sợ hãi như này?
“Sở Thần Hy, em cũng muốn tính sổ với anh.”
Sở Thần Hy nhếch mày: “Em muốn tính sổ thế nào đây? Anh còn chưa hỏi tội em chuyện Diệp Thành đâu đấy.”
Đinh Kiều An cực kỳ tức giận: “Em cũng chưa hỏi tội anh chuyện Anna đâu.”
Sở Thần Hy nhíu mày, An Nhiên làm sao chứ: “Em nói anh nghe xem.”
“Hôm nay lúc Anna đi quẹt thẻ, có phải là dùng thẻ của anh không?”
Sở Thần Hy gật đầu.
Thấy Sở Thần Hy thừa nhận, trong lòng Đinh Kiều An có chút chua xót: “Sao anh lại đưa thẻ cho cô ta?”
Sở Thần Hy nhăn mày: “Cô ấy không nói với em à?”
Hôm nay Anna nói muốn đi dạo phố với Đinh Kiều An nên anh mới đưa thẻ cho cô ta rồi dẫn Kiều An đi mua sắm, hết bao nhiêu anh trả, như này là sao? Anh có sai đâu? Tại sao Kiều An lại tức giận như vậy?
“Em không quan tâm, anh phải đi lấy thẻ về.”
Vốn dĩ là thẻ của anh cơ mà, nói cái gì mà lấy với chẳng không, có điều nể cái tính hay dỗi của cô nên Sở Thần Hy vẫn nhẹ giọng dỗ dành: “Được, anh lấy về là được rồi.”
Đinh Kiều An hạ giọng: “Còn nữa, em đã nói với Đinh Vạn Hải để anh đầu tư tiền cho tập đoàn Đinh thị trên danh nghĩa cho vay.”
Sở Thần Hy đi đến bên cạnh cô sau đó ôm cô vào lòng: “Em tha thứ cho họ rồi sao?”
Đinh Kiều An lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, cũng coi như là tha thứ rồi đi, đặc biệt khi cô nhìn thấy Đinh Vạn Hải quỳ gối trước mộ mẹ mình, cái cảm giác chấn động ấy làm cô yếu ớt mà thở một hơi, sau đó lại nhìn về phía Sở Thần Hy nhắm mắt lại, cô mệt rồi.
Sở Thần Hy cũng không phản đối: “Ngày mai anh sẽ đi giải quyết vấn đề này, em còn chuyện khác muốn tính sổ hay không?”
“Hết rồi.”
Sở Thần Hy cười không được khóc cũng chẳng xong, cái tính sổ trong lời Đinh Kiều An đơn giản đúng chỉ là tính sổ mà thôi.
Danh sách chương