Đinh Y Y quỳ trên mặt đất, túm lấy tay cô, bắt đầu khóc lóc: “Chị ơi, em cầu xin chị đừng giận nữa được không? Ba mẹ đều biết lỗi rồi.”
“Em đứng dậy nói đi, sao phải quỳ xuống làm gì chứ.” Hơn nữa, cô có gì mà phải giận đâu?
Nhìn thấy người qua lại ngày càng nhiều, Đinh Kiều An cũng càng lúc càng luống cuống, vì thế lời nói ra cũng có chút gay gắt. Đinh Y Y tủi thân, lập tức bật khóc ngon lành. Đinh Kiều An cuống đến đổ mồ hôi hột, ngồi xuống, ôn tồn vỗ vai cô ấy: “Chuyện gì chị cũng sẽ đồng ý với em, được không nào? Đứng lên nói đi, ngoan.”
Đinh Y Y nức nở: “Chị thật sự đồng ý tất cả mọi chuyện ư?”
“Ừ, mau đứng dậy đi.” Đinh Kiều An đỡ Đinh Y Y lên, còn phủi đầu gối cho cô ấy: “Em cũng thật là, có lời gì thì cứ nói, sao phải quỳ xuống làm gì chứ.”
Đinh Y Y tủi thân đứng bên cạnh, kể lại ngọn nguồn câu chuyện.
“Hôm đó, sau khi ba đánh mẹ xong thì không thấy ba về nữa. Đến khi em và mẹ tìm thấy ba, ông đang quỳ trước mộ của bác gái thú nhận lỗi lầm và nói bao giờ chị tha thứ cho ba thì ba mới đứng dậy.”
Đinh Kiều An nghe vậy, đứng thẳng người: “Bây giờ ba đang ở đâu?”
“Vẫn còn ở trước mộ của bác gái.”
Hôm đó Sở Thần Hy có nói, tha thứ cho bọn họ một hôm thì hôm khác họ sẽ tìm cách để lại nói chuyện. Chiêu này của Đinh Vạn Hải không phải là muốn ép cô sao? Đinh Kiều An thở dài cam chịu: “Chúng ta đi thôi.”
“Chị ơi, hôm đó mẹ bắt chị rời khỏi nhà họ Đinh là vì giận quá thôi, chị đừng trách mẹ được không?”
Nghe Đinh Y Y cầu xin cho Viên Tiểu Phi, Đinh Kiều An im lặng, cô rất oán bà ta, vô cùng oán hận. Khi còn bé, ở nơi không có ai nhìn thấy, Viên Tiểu Phi đối xử với cô như thế nào, mỗi khi nhớ lại đều khiến cô cảm thấy run rẩy.
“Chị ơi”
Đinh Kiều An cau mày: “Nói sau đi.”
Có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho Viên Tiểu Phi. Nếu không vì Đinh Y Y, cô sẽ không thèm quan tâm bất cứ chuyện gì của nhà họ Đinh nữa.
Đinh Y Y đi theo sau cô, yếu ớt kéo tay cô: “Chị đừng giận nữa được không?”
“Chị không giận.”
Nhìn thấy gương mặt mếu máo của Đinh Y Y, cô vội vàng quay lại nắm tay cô ấy, nói lại: “Chị thực sự không tức giận mà, nhưng chị hỏi lại lần nữa, sao lại em ở đây?”
Để ngăn Đinh Y Y lại lằng nhằng chủ đề kia, Đinh Kiều An chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Đinh Y Y cúi đầu: “Công ty của ba đang rối loạn, mẹ nói sắp tới sẽ tuyên bố phá sản, đến lúc đó sẽ bị niêm phong nhà cửa, chắc cũng không trả nổi học phí đại học đâu, cho nên giờ em còn đi học làm gì nữa.”
Đinh Kiều An dứt khoát trả lời: “Không đâu, chị sẽ không để em phải sống khổ sở đâu.”
Có sự đảm bảo của Đinh Kiều An, gương mặt đau khổ của Đinh Y Y cuối cùng cũng tươi tắn hơn: “Cảm ơn chị.”
“Ừm, ai bảo em là em gái của chị chứ.”
Khi đến nghĩa trang, Đinh Kiều An cầm hoa trên tay, đã lâu lắm rồi cô không đến thăm mẹ. Mẹ trong trí nhớ của cô chỉ tồn tại trong nhật ký. Khi cô còn bé tí, mẹ đã gặp tai nạn xe hơi rồi vĩnh viễn rời xa cô rồi. Bây giờ nghĩ tới, cô không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Nhìn từ xa, có một người đang quỳ trước mộ mẹ, bóng lưng hơi còng xuống. Đinh Vạn Hải cũng đã hơn năm mươi tuổi, trải qua quá nửa cuộc đời đều mưa thuận gió hòa, không ngờ đang hưởng phúc thì công ty lại phá sản, cả người như già đi thêm chục tuổi.
Đinh Kiều An lặng lẽ đi đến trước mộ của Viên Huyền Mai, đặt bó hoa xuống và coi Đinh Vạn Hải như không khí, cô chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
“Kiều An, con đến rồi.”
Giọng của Đinh Vạn Hải khàn khàn, giống như đã lâu rồi không nói chuyện vậy. Đinh Kiều An suy nghĩ một lúc, đáp lại bằng một tiếng ậm ừ.
“Con tha thứ cho ba rồi sao?”
“Em đứng dậy nói đi, sao phải quỳ xuống làm gì chứ.” Hơn nữa, cô có gì mà phải giận đâu?
Nhìn thấy người qua lại ngày càng nhiều, Đinh Kiều An cũng càng lúc càng luống cuống, vì thế lời nói ra cũng có chút gay gắt. Đinh Y Y tủi thân, lập tức bật khóc ngon lành. Đinh Kiều An cuống đến đổ mồ hôi hột, ngồi xuống, ôn tồn vỗ vai cô ấy: “Chuyện gì chị cũng sẽ đồng ý với em, được không nào? Đứng lên nói đi, ngoan.”
Đinh Y Y nức nở: “Chị thật sự đồng ý tất cả mọi chuyện ư?”
“Ừ, mau đứng dậy đi.” Đinh Kiều An đỡ Đinh Y Y lên, còn phủi đầu gối cho cô ấy: “Em cũng thật là, có lời gì thì cứ nói, sao phải quỳ xuống làm gì chứ.”
Đinh Y Y tủi thân đứng bên cạnh, kể lại ngọn nguồn câu chuyện.
“Hôm đó, sau khi ba đánh mẹ xong thì không thấy ba về nữa. Đến khi em và mẹ tìm thấy ba, ông đang quỳ trước mộ của bác gái thú nhận lỗi lầm và nói bao giờ chị tha thứ cho ba thì ba mới đứng dậy.”
Đinh Kiều An nghe vậy, đứng thẳng người: “Bây giờ ba đang ở đâu?”
“Vẫn còn ở trước mộ của bác gái.”
Hôm đó Sở Thần Hy có nói, tha thứ cho bọn họ một hôm thì hôm khác họ sẽ tìm cách để lại nói chuyện. Chiêu này của Đinh Vạn Hải không phải là muốn ép cô sao? Đinh Kiều An thở dài cam chịu: “Chúng ta đi thôi.”
“Chị ơi, hôm đó mẹ bắt chị rời khỏi nhà họ Đinh là vì giận quá thôi, chị đừng trách mẹ được không?”
Nghe Đinh Y Y cầu xin cho Viên Tiểu Phi, Đinh Kiều An im lặng, cô rất oán bà ta, vô cùng oán hận. Khi còn bé, ở nơi không có ai nhìn thấy, Viên Tiểu Phi đối xử với cô như thế nào, mỗi khi nhớ lại đều khiến cô cảm thấy run rẩy.
“Chị ơi”
Đinh Kiều An cau mày: “Nói sau đi.”
Có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho Viên Tiểu Phi. Nếu không vì Đinh Y Y, cô sẽ không thèm quan tâm bất cứ chuyện gì của nhà họ Đinh nữa.
Đinh Y Y đi theo sau cô, yếu ớt kéo tay cô: “Chị đừng giận nữa được không?”
“Chị không giận.”
Nhìn thấy gương mặt mếu máo của Đinh Y Y, cô vội vàng quay lại nắm tay cô ấy, nói lại: “Chị thực sự không tức giận mà, nhưng chị hỏi lại lần nữa, sao lại em ở đây?”
Để ngăn Đinh Y Y lại lằng nhằng chủ đề kia, Đinh Kiều An chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Đinh Y Y cúi đầu: “Công ty của ba đang rối loạn, mẹ nói sắp tới sẽ tuyên bố phá sản, đến lúc đó sẽ bị niêm phong nhà cửa, chắc cũng không trả nổi học phí đại học đâu, cho nên giờ em còn đi học làm gì nữa.”
Đinh Kiều An dứt khoát trả lời: “Không đâu, chị sẽ không để em phải sống khổ sở đâu.”
Có sự đảm bảo của Đinh Kiều An, gương mặt đau khổ của Đinh Y Y cuối cùng cũng tươi tắn hơn: “Cảm ơn chị.”
“Ừm, ai bảo em là em gái của chị chứ.”
Khi đến nghĩa trang, Đinh Kiều An cầm hoa trên tay, đã lâu lắm rồi cô không đến thăm mẹ. Mẹ trong trí nhớ của cô chỉ tồn tại trong nhật ký. Khi cô còn bé tí, mẹ đã gặp tai nạn xe hơi rồi vĩnh viễn rời xa cô rồi. Bây giờ nghĩ tới, cô không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Nhìn từ xa, có một người đang quỳ trước mộ mẹ, bóng lưng hơi còng xuống. Đinh Vạn Hải cũng đã hơn năm mươi tuổi, trải qua quá nửa cuộc đời đều mưa thuận gió hòa, không ngờ đang hưởng phúc thì công ty lại phá sản, cả người như già đi thêm chục tuổi.
Đinh Kiều An lặng lẽ đi đến trước mộ của Viên Huyền Mai, đặt bó hoa xuống và coi Đinh Vạn Hải như không khí, cô chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
“Kiều An, con đến rồi.”
Giọng của Đinh Vạn Hải khàn khàn, giống như đã lâu rồi không nói chuyện vậy. Đinh Kiều An suy nghĩ một lúc, đáp lại bằng một tiếng ậm ừ.
“Con tha thứ cho ba rồi sao?”
Danh sách chương