Sau khi bị Sở Thần Hy nôn vào, bộ quần áo mà Anna đưa tối qua đã bị ném vào góc.
Đinh Kiều An chỉ vào bộ quần áo với vẻ mặt chán ghét, chất vấn anh: “Bộ quần áo mà người đàn ông Anna thích tự tay thiết kế cho cô ấy bị anh làm hỏng rồi, làm sao em có thể trả lại cho người ta đây?”
Sở Thần Hy bỏ dao cạo râu xuống, thản nhiên liếc nhìn bộ quần áo kia: “An Nhiên đã bảo tặng cho em rồi mà, đừng trả nữa, vứt đi cho xong.”
“Anh nỡ sao?”
Sở Thần Hy liếc nhìn Đinh Kiều An, ngoắc một góc của bộ đồ, trực tiếp ném vào thùng rác: “Anh không biết là em đã biết được gì nhưng em đừng nghĩ nhiều là được.”
Đinh Kiều An bĩu môi, cầm lấy bàn chải đánh răng, bóp lấy kem đánh răng, nhỏ giọng lầm bầm: “Em cũng chẳng thèm nghĩ nhiều đâu.”
“Không nghĩ linh tinh là tốt, hôm nay anh phải đến trường em một chuyến.”
Đinh Kiều An kêu lên một tiếng, với chiếc bàn chải đánh răng vẫn còn trong miệng, líu ríu hỏi: “Sao anh lại đến trường em?”
Sở Thần Hy cởi quần áo trước mặt cô rồi mở vòi hoa sen, Đinh Kiều An che mắt, không nhìn thấy gì cả.
“Em bị bắt nạt, anh có thể không ra mặt sao?
“Sao anh lại biết em bị bắt nạt?”
Đinh Kiều An vô cùng ngạc nhiên, cô bỏ tay xuống, trừng mắt nhìn rõ dáng dấp nóng bỏng của Sở Thần Hy trong gương, cô không kìm lòng được mà nuốt nước miếng nhưng lại không cẩn thận nuốt cả bọt kem đánh răng.
Ngay lập tức biểu cảm của cô giống như nuốt phải thứ gì đó ghê tởm, nhoài người trên bồn rửa mặt nôn khan.
Sở Thần Hy nhìn thấy một loạt hành động của Đinh Kiều An, thở dài: “Em là người của anh, sao anh có thể để cho em bị ức hiếp được?”
Trái tim Đinh Kiều An ấm áp, kìm nén lại xúc động muốn nhào tới ôm lấy anh, cô hoảng loạn súc miệng, đỏ mặt đi ra ngoài.
Khi đến trường của Đinh Kiều An, Sở Thần Hy đã chu đáo đổi một chiếc xe đỡ phô trương hơn.
Ngồi ở ghế phụ, cô nghiêng đầu, nhoẻn miệng lộ hàm răng trắng tinh: “Tiền bối, chào anh, em là Đinh Kiều An, là đàn em của anh, mong được chiếu cố nhiều hơn.”
“Đừng đùa nữa, anh sẽ cười đấy.”
“Vậy thì anh cười đi, có ai cấm anh cười đâu.” Tâm tình Đinh Kiều An lúc này như mở cờ trong bụng. Từ bé đến giờ, trừ Đinh Y Y ra, không có ai che chở cô như vậy, thật vui vẻ biết bao.
“Cảm ơn anh.”
Sở Thần Hy gật đầu: “Anh cũng cảm ơn em.”
Đinh Kiều An thấy rất vui, trên đường đi, khóe môi không hề hạ xuống. Sự vui tươi của cô còn truyền sang Sở Thần Hy, ngay cả khuôn mặt luôn căng cứng của anh cũng thả lỏng hơn.
Khi đến cổng trường, lúc đợi bảo vệ cho qua, Đinh Kiều An tinh mắt nhìn thấy Đinh Y Y đang lởn vởn ở cổng. Y Y đang là học sinh cấp ba, bây giờ đang là giờ lên lớp mà, sao em ấy lại ở đây?
“Tiền bối, chuyện của em xin nhờ anh nhé.”
Sở Thần Hy khẽ ừ một tiếng, rồi thấy Đinh Kiều An chạy về phía Đinh Y Y, sau đó lái xe đi đến trường.
“Y Y.”
Đinh Y Y quay đầu nhìn Đinh Kiều An, lại nhìn về phía sau cô, thấy không có ai nên có chút mất hứng.
“Chị, sao chỉ có mình chị vậy?”
“Một mình chị thì sao? Ngược lại là em đó, sao em lại ở đây?”
Vẻ mặt Đinh Y Y đau khổ, cắn chặt môi dưới như sắp khóc đến nơi. Đinh Kiều An vội vàng an ủi: “Em có chuyện gì cứ nói cho chị biết là được rồi.”
Không hiểu Đinh Y Y bị trận gió nào thổi mà đột nhiên quỳ xuống về phía Đinh Kiều An. Cái quỳ này quả thực khiến cô hoảng sợ, trên mặt hiện đầy lo lắng: “Y Y, em làm sao thế?”
Trường học vẫn còn nhiều sinh viên đang ra vào, nhìn thấy Y Y công khai quỳ gối với cô, đây là chuyện gì vậy?
Đinh Kiều An chỉ vào bộ quần áo với vẻ mặt chán ghét, chất vấn anh: “Bộ quần áo mà người đàn ông Anna thích tự tay thiết kế cho cô ấy bị anh làm hỏng rồi, làm sao em có thể trả lại cho người ta đây?”
Sở Thần Hy bỏ dao cạo râu xuống, thản nhiên liếc nhìn bộ quần áo kia: “An Nhiên đã bảo tặng cho em rồi mà, đừng trả nữa, vứt đi cho xong.”
“Anh nỡ sao?”
Sở Thần Hy liếc nhìn Đinh Kiều An, ngoắc một góc của bộ đồ, trực tiếp ném vào thùng rác: “Anh không biết là em đã biết được gì nhưng em đừng nghĩ nhiều là được.”
Đinh Kiều An bĩu môi, cầm lấy bàn chải đánh răng, bóp lấy kem đánh răng, nhỏ giọng lầm bầm: “Em cũng chẳng thèm nghĩ nhiều đâu.”
“Không nghĩ linh tinh là tốt, hôm nay anh phải đến trường em một chuyến.”
Đinh Kiều An kêu lên một tiếng, với chiếc bàn chải đánh răng vẫn còn trong miệng, líu ríu hỏi: “Sao anh lại đến trường em?”
Sở Thần Hy cởi quần áo trước mặt cô rồi mở vòi hoa sen, Đinh Kiều An che mắt, không nhìn thấy gì cả.
“Em bị bắt nạt, anh có thể không ra mặt sao?
“Sao anh lại biết em bị bắt nạt?”
Đinh Kiều An vô cùng ngạc nhiên, cô bỏ tay xuống, trừng mắt nhìn rõ dáng dấp nóng bỏng của Sở Thần Hy trong gương, cô không kìm lòng được mà nuốt nước miếng nhưng lại không cẩn thận nuốt cả bọt kem đánh răng.
Ngay lập tức biểu cảm của cô giống như nuốt phải thứ gì đó ghê tởm, nhoài người trên bồn rửa mặt nôn khan.
Sở Thần Hy nhìn thấy một loạt hành động của Đinh Kiều An, thở dài: “Em là người của anh, sao anh có thể để cho em bị ức hiếp được?”
Trái tim Đinh Kiều An ấm áp, kìm nén lại xúc động muốn nhào tới ôm lấy anh, cô hoảng loạn súc miệng, đỏ mặt đi ra ngoài.
Khi đến trường của Đinh Kiều An, Sở Thần Hy đã chu đáo đổi một chiếc xe đỡ phô trương hơn.
Ngồi ở ghế phụ, cô nghiêng đầu, nhoẻn miệng lộ hàm răng trắng tinh: “Tiền bối, chào anh, em là Đinh Kiều An, là đàn em của anh, mong được chiếu cố nhiều hơn.”
“Đừng đùa nữa, anh sẽ cười đấy.”
“Vậy thì anh cười đi, có ai cấm anh cười đâu.” Tâm tình Đinh Kiều An lúc này như mở cờ trong bụng. Từ bé đến giờ, trừ Đinh Y Y ra, không có ai che chở cô như vậy, thật vui vẻ biết bao.
“Cảm ơn anh.”
Sở Thần Hy gật đầu: “Anh cũng cảm ơn em.”
Đinh Kiều An thấy rất vui, trên đường đi, khóe môi không hề hạ xuống. Sự vui tươi của cô còn truyền sang Sở Thần Hy, ngay cả khuôn mặt luôn căng cứng của anh cũng thả lỏng hơn.
Khi đến cổng trường, lúc đợi bảo vệ cho qua, Đinh Kiều An tinh mắt nhìn thấy Đinh Y Y đang lởn vởn ở cổng. Y Y đang là học sinh cấp ba, bây giờ đang là giờ lên lớp mà, sao em ấy lại ở đây?
“Tiền bối, chuyện của em xin nhờ anh nhé.”
Sở Thần Hy khẽ ừ một tiếng, rồi thấy Đinh Kiều An chạy về phía Đinh Y Y, sau đó lái xe đi đến trường.
“Y Y.”
Đinh Y Y quay đầu nhìn Đinh Kiều An, lại nhìn về phía sau cô, thấy không có ai nên có chút mất hứng.
“Chị, sao chỉ có mình chị vậy?”
“Một mình chị thì sao? Ngược lại là em đó, sao em lại ở đây?”
Vẻ mặt Đinh Y Y đau khổ, cắn chặt môi dưới như sắp khóc đến nơi. Đinh Kiều An vội vàng an ủi: “Em có chuyện gì cứ nói cho chị biết là được rồi.”
Không hiểu Đinh Y Y bị trận gió nào thổi mà đột nhiên quỳ xuống về phía Đinh Kiều An. Cái quỳ này quả thực khiến cô hoảng sợ, trên mặt hiện đầy lo lắng: “Y Y, em làm sao thế?”
Trường học vẫn còn nhiều sinh viên đang ra vào, nhìn thấy Y Y công khai quỳ gối với cô, đây là chuyện gì vậy?
Danh sách chương