Vào buổi chiều khi đến lớp học, Đinh Kiều An cảm thấy mình đã trở thành người nổi tiếng rồi, chỉ có điều là cái kiểu nổi tiếng bị mọi người chán ghét.

Ngay cả khi cô ngồi trong lớp học, ba chỗ ngồi xung quanh cô đều trống không, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy hai chữ “lẳng lơ”, đủ và đủ loại ánh mắt quan sát khuôn mặt của cô. Đinh Kiều An khẽ thở dài và nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Giảng viên ở trên bục giảng đang dạy những gì, cô cũng chẳng nghe vào tai.

“Xin chào, xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?”

Giọng nói nhẹ nhàng nghe rất dễ chịu, Đinh Kiều An nhìn lướt qua phòng học đã chật ních người trừ mấy chỗ trống bên cạnh cô. Cô không phản đối, nhàn nhạt trả lời: “Cô cứ tự nhiên.”

“Cảm ơn cô rất nhiều.”

Đinh Kiều An không đáp lại, vẫn tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng người ngồi bên cạnh cô lại liên tục cử động, lật cái này lại lật cái kia.

Cô cũng chẳng buồn để ý, nhưng không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Cô à, cô đang tìm cái gì thế?”

Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, hô hấp của Đinh Kiều An như ngừng lại một giây, cho dù đã đeo kính râm nhưng cô vẫn nhận ra cô ta, ừm, rất xinh đẹp, là hình tượng cấp bậc nữ thần.

Anna cười xin lỗi nói: “Tôi quên mang theo bút rồi.”

Đinh Kiều An đưa hộp bút của mình cho cô ta, Anna nở một nụ cười thật tươi rồi tháo kính râm ra, ánh sáng lóe lên trong mắt cô ta khiến cho Đinh Kiều An cảm thấy chói mắt.

“Cảm ơn nhé.”

Sau khi nhận hộp bút của Đinh Kiều An, Anna lấy một cây bút chì 2B từ trong đó rồi trải tờ giấy trắng ra và vẽ một cách điêu luyện.

Sau khi Đinh Kiều An nhìn một lúc, đó là cảnh tượng trong lớp học, cô không có cảm giác gì, cũng không muốn nói chuyện, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi lại ngây ngốc.

Trong giờ học, không biết ai đã nhận ra Anna nên lần lượt đi về phía bên này.

“Anna, thật sự là cô có phải không?”

“Cô Anna, xin cô hãy ký tên cho tôi.”

Tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên, vị trí của Đinh Kiều An vốn trống không, nhưng vào lúc này đột nhiên đông nghịt người.

“Đi ra, đồ lẳng lơ.” Không biết là ai đột nhiên đẩy cô ra khiến cô suýt nữa ngã xuống ghế.

Không thể nhẫn nhịn được nữa, cũng không cần phải nhẫn nhịn nữa, Đinh Kiều An đột nhiên đập bàn, trong mắt cô không thể che giấu được sự thù địch.

Trong phút chốc, cảnh tượng ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, Đinh Kiều An không nói lời nào, lẳng lặng thu dọn đồ đạc của mình, nhưng bàn tay của cô lại bị một đôi tay trắng nõn nắm lấy.

Trong mắt Anna mang theo ý cười, cười vô cùng xinh đẹp nhìn về phía những người hâm của mình, không giận mà uy nói: “Các bạn sinh viên, tôi đang tham quan trường cũ tình cờ đi ngang qua đây, rồi lại nhìn thấy một phong cảnh rất đẹp. Xin hãy để lại một chút không gian cho tôi vẽ bức tranh này có được không?”

Đinh Kiều An nhìn về phía bức tranh trên bàn của cô ta, bối cảnh là lớp học còn cô là nhân vật chính. Chỉ đơn giản là một hình bóng nhưng lại thể hiện được sự cô đơn của cô một cách tinh tế.

Sau khi nữ thần nói, các bạn sinh viên trong lớp đều tản ra, ngoại trừ hai hoặc ba người dũng cảm mang cặp đến, sau khi được sự cho phép của Anna, họ hào hứng ngồi xuống.

Anna nhìn theo tầm mắt của Đinh Kiều An đang nhìn bức tranh của mình, vội vàng nói: “Xin lỗi, thực sự là tôi thấy cảnh sắc này rất đẹp, vì vậy tôi mới vẽ nó.”

Đinh Kiều An rút tay mình ra khỏi tay cô ta, khẽ gật đầu nói: “Tôi không trách cô, cô cứ tự nhiên.”

Anna thở phào nhẹ nhõm rồi duỗi tay phải ra nói: “Xin tự giới thiệu một chút nhé, tôi tên là Anna, tên tiếng trung là An Nhiên.”

Ngoài mặt Đinh Kiều An tỏ ra bình thản nhưng trong lòng đã dậy sóng mạnh mẽ từ lâu rồi, nhưng cô vẫn duỗi tay phải ra, thân thiện bắt tay với Anna: “Xin chào, tôi là Đinh Kiều An.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện