Đinh Kiều An ngồi trên sô pha với khuôn mặt nhăn nhó, rõ ràng là rất đau nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu thành tiếng.

“Con bé này, sao lại có thể nhảy từ tầng hai xuống chứ, nếu Nhị gia mà trách tội thì dì biết ăn nói thế nào đây?”

Lúc này, vú Mạc đang than phiền như những vị trưởng bối trong nhà, trái tim Đinh Kiều An bỗng thấy ấm áp, mũi cô chua xót, thật cảm động biết bao. Khi còn ở với Viên Tiểu Phi, nếu không phải bị đánh thì cũng là bị mắng, bà ta chưa bao giờ bôi thuốc cho cô. Những người xung quanh Sở Thần Hy đều là người tốt mà.

Cô khịt khịt mũi định nói vài câu cảm động nhưng lại vô tình thoáng nhìn thấy Diệp Thành, sắc mặt cô lập tức trầm xuống: “Sao anh vẫn còn ở đây vậy?”

Vú Mạc nhìn theo tầm mắt của cô, sắc mặt cũng trầm xuống theo, bà ấy lạnh giọng nói: “Cậu Diệp, Nhị gia nhà tôi không ở nhà, nếu không có việc gì thì mời cậu đi cho.”

Diệp Thành lộ ra hai cái răng nanh nhỏ: “Vú Mạc, tôi không tới tìm Đại Sở, tôi đến thăm người yêu bé nhỏ của tôi.”

Vú Mạc thản nhiên liếc nhìn Đinh Y Y: “Được thôi, mau đón người yêu bé nhỏ của cậu rồi về đi.”

Biết là vú Mạc đã hiểu lầm, Diệp Thành thu lại nụ cười, nhướng mày nói: “Vú Mạc, người yêu bé nhỏ của tôi là cô ấy.”

Anh ta giơ ngón tay lên chỉ về hướng Đinh Kiều An. Đinh Kiều An không thể che giấu tính khí nóng nảy của mình được nữa, cô nắm lấy cái gạt tàn trên bàn rồi quăng sang không chút nghĩ suy.

Diệp Thành vươn tay ra chặn lại, gạt tàn rơi xuống thảm, ánh mắt đầy ý cười chuyển sang lạnh lùng.

“Anh Diệp, về chuyện hiểu lầm trước đây cho tôi xin lỗi anh, nhưng nếu anh cứ tiếp tục phao tin đồn nhảm thì tôi sẽ không khách khí với anh nữa.”

Vú Mạc và Đinh Kiều An cùng cảm thấy tức giận: “Cậu Diệp, nếu cậu còn không đi, tôi không đảm bảo sẽ làm ra chuyện như hai năm trước đâu.”

Diệp Thành quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng, tự mình xoay bánh xe lăn. Trước khi rời đi, anh ta thản nhiên nói một câu: “Cô Đinh, Sở Thần Hy không thích hợp với cô đâu, tôi đây sẽ chờ cô ngã vào vòng tay của tôi bất cứ lúc nào.”

Nói xong còn ném một cái nháy mắt về phía Đinh Kiều An khiến toàn thân cô đều nổi da gà, rùng hết cả mình.

Câu nói này của Diệp Thành hoàn toàn chọc giận vú Mạc, bà ấy không nói gì mà cầm cây chổi trong nhà quét Diệp Thành ra ngoài, từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng mỏ của vú Mạc.

“Chị ơi, người đó nói cái gì vậy? Không phải chị là bảo mẫu nhà này sao? Sao anh ta lại nói Nhị gia không thích hợp với chị? Hơn nữa thân thể của chị không phải là đã cho anh ta rồi sao?”

Đinh Y Y cảm thấy tế bào não của mình không đủ dùng, này là chuyện gì đây?

Từ nhỏ Y Y đã có quan hệ rất tốt với cô, Đinh Kiều An suy xét một chút rồi quyết định nói cho Đinh Y Y biết sự thật.

“Vì một số nguyên nhân nên chị đã kết hôn ngầm, mà đối tượng của cuộc hôn nhân bí mật này chính là Sở Thần Hy.”

Ngay khi Đinh Kiều An nói xong lời này, cô chỉ cảm thấy cánh tay mình căng cứng, ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy gương mặt tái nhợt và con ngươi co rụt lại của Đinh Y Y.

Cô vẫy tay trước mắt cô ấy: “Y Y, em sao vậy? Y Y?”

Đinh Y Y bỗng nhiên chấn động toàn thân, tỉnh táo trở lại sau cơn kinh ngạc, cô ấy nhìn Đinh Kiều An một cách yếu ớt, muốn cười nhưng trông còn khó coi hơn khóc.

Dáng vẻ này của cô ấy khiến Đinh Kiều An lo lắng: “ Y Y, em thấy không khỏe sao?”

“Chị, hôm nay bỗng nhiên em lại muốn về nhà.”

Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô ấy, Đinh Kiều An lo lắng không thôi: “Hay em ở lại đây đi, nếu xảy ra chuyện gì thì chị còn chăm sóc.”

Đinh Y Y lắc đầu: “Không cần đâu chị.”

Thấy Đinh Y Y kiên quyết như vậy, Đinh Kiều An cũng không tiện giữ lại: “Vậy để chị bảo tài xế đưa em về.”

“Vâng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện