“Tức quá đi mất, sao lại có loại người như vậy cơ chứ? Lam Lam à, con không bị thương ở đâu chứ?”

Khác với sự phẫn nộ của Ninh Thiên Tâm, đối với chuyện này Đinh Kiều An cực kỳ bình tĩnh: “Mẹ, con không sao đâu.”

Vừa nghe đến bị thương ở đâu rồi, Sở Thần Hy ôm Đinh Kiều An như bảo bối: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Cô vuốt tay Sở Thần Hy sau đó lắc đầu nói mình không sao đâu.

Đinh Kiều An không nói nhưng Ninh Thiên Tâm đâu nuốt nổi cục tức này: “Con mụ chanh chua đó dám đánh Lam Lam trước mặt mẹ, đúng là con mụ điên không sai vào đâu được.”

Cánh tay ôm lấy eo Đinh Kiều An của Sở Thần Hy siết chặt hơn, anh nhớ lại lúc mình ôm lấy Đinh Kiều An thở thoi thóp từ bên đường về nhà, còn cả những vết thương của cô, anh híp mắt đầy nguy hiểm.

“Đại Sở à, con rút bớt tiền đầu tư cho tập đoàn Đinh thị về đi, quá đáng quá thể, sao lại có loại người như vậy chứ.”

Sở Thần Hy không nói gì chỉ nhìn Đinh Kiều An như đang hỏi ý kiến của cô.

Đinh Kiều An trộm nhìn Ninh Thiên Tâm sau đó gật đầu, ý là cô không có vấn đề gì với lời đề nghị của mẹ chồng, đúng là cần phải làm cho Viên Tiểu Phi bớt bớt lại rồi.

“Ui chà, tôi thành bóng đèn mất rồi.”

Đinh Kiều An sửng sốt trước giọng điệu ghen tị của bà, cô đứng dậy ngay lập tức: “Mẹ, không có đâu, sao mẹ lại là bóng đèn được chứ.”

Ninh Thiên Tâm hừ vài tiếng: “Mẹ không làm phiền hai đứa nữa.”

Nói xong bà đi luôn lên lầu, Đinh Kiều An cười gượng chỉ về phía Ninh Thiên Tâm: “Chắc em không phải bị bác gái ghét đâu nhỉ?”

Sở Thần Hy vươn tay ra búng nhẹ vào trán Đinh Kiều An: “ Đừng có bác gái bác gái nữa, gọi mẹ.”

Đinh Kiều An lè lưỡi, nói thật thì mẹ chồng cô trẻ quá, nếu đi cùng với Sở Thần Hy bị nhận nhầm là chị em cũng không có gì lạ, vậy nên nếu gọi là mẹ ít nhiều cô cũng cảm thấy kì kì.

“Ăn nhiều chút, dăm bữa nửa tháng lại thấy em bị ốm.” Lại còn thiếu máu, Sở Thần Hy gắp thức ăn vào bát Đinh Kiều An.

Đinh Kiều An nhìn vẻ mặt có chút ghét bỏ của anh, cẩn thận hỏi: “Anh chê em thân thể yếu?”

“Ừm.”

A, thẳng thắn thừa nhận luôn hả, Đinh Kiều An bày tỏ bản thân đang rất đau lòng, vậy nên cô biến nỗi đau thành sự thèm ăn, chỉ khi ăn nhiều hơn Sở Thần Hy cô mới dừng lại.

Hậu quả của việc ăn nhiều chính là no đến mức đi cũng không đi nổi, cô than khóc thảm thiết nhìn về phía Sở Thần Hy, trong mắt cô hiện giờ toàn là oán trách.

“Ầy, ban đầu anh còn định đưa em đi dạo loanh quanh, không ngờ em lại ăn no đến như này, thôi vậy.” Sở Thần Hy lắc đầu.

Đinh Kiều An nghe thấy anh định đưa cô đi loanh quanh lập tức kéo tay anh lại, má cô áp vào cánh tay anh dụi dụi: “Thiếu gia à, đừng mà, lâu lắm em chưa được ra ngoài đi dạo rồi.”

Thấy Đinh Kiều An dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, anh không nỡ từ chối bèn chặn giữ ngang lưng ôm cô lên lầu.

Đinh Kiều An kinh ngạc hô lên một tiếng: “Anh làm gì đấy?”

Mẹ chồng còn ở đây mà dám ân ái một cách quang minh chính đại vậy, không sợ bị mắng à?

“Ăn no rồi tất nhiên phải đi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong mới có sức đưa em đi chơi chứ.”

“Em có chân, em tự đi.”

“Anh thương em đến mức không muốn để em tự đi được chưa?”

Đinh Kiều An đỏ cả mặt, quay đầu ra chỗ khác: “Không biết xấu hổ.”

Sở Thần Hy mỉm cười: “Đợi chút nữa cho em thấy thế nào là càng không biết xấu hổ.”

Sau khi vào phòng, khóa cửa lại, Sở Thần Hy ném cô lên giường, anh thuận thế đè lên người cô.

Đinh Kiều An ngạc nhiên dùng tay giữ người anh lại: “Anh làm gì?”

“Làm gì? Anh nhịn cả đêm rồi, em không bồi thường cho anh à?”

Nghe thấy giọng điệu như oán phụ của anh, Đinh Kiều An cười haha: “Em không biết gì hết nha.”

“Không biết? Vậy giờ anh nói lại lần nữa.”

“Đừng, haha, không được, tha cho em đi, a?”

Ở trong phòng nhiệt độ càng ngày càng cao, ở bên ngoài, có hai người phụ nữ mang một nụ cười vô sỉ đứng nghe lén ở góc tường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện