Sân thượng được bố trí tuyệt đẹp, chỉ có rất ít người biết nơi này là nhà hàng.
Sở Thần Hy dẫn Đinh Kiều An tới nơi này chuẩn bị ăn cơm trưa, nhưng không ngờ lại gặp phải Diệp Thành.
Diệp Thành và Đinh Kiều An vừa đối mặt với nhau, Đinh Kiều An đã phản xạ có điều kiện núp đằng sau Sở Thần Hy.
Thấy phản ứng của Đinh Kiều An, Sở Thần Hy yên lặng liếc nhìn Diệp Thành một cái.
“Có chuyện gì xảy ra thế này?” Những lời này là hỏi Diệp Thành.
Diệp Thành nở nụ cười, vừa vuốt mặt mình vừa lạnh nhạt nói: “Chuyện gì ư? Thế thì cậu nên hỏi vị tiểu thư đứng sau lưng cậu kia kìa.”
Đinh Kiều An vừa nghe thấy hai từ tiểu thư thì ló đầu ra từ sau lưng Sở Thần Hy, căm hận nói: “Anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư.”
Lúc này, trong ấn tượng của Đinh Kiều An, Diệp Thành chính là kẻ cướp đi đêm đầu tiên của cô, mà Diệp Thành nói hai chữ tiểu thư, thì theo Đinh Kiều An nghĩ, chính là nói đến cái loại “tiểu thư” kia.
“Tôi không biết mình đã làm gì khiến vị tiểu thư đây hiểu lầm, lần đầu tiên gặp đã tặng tôi một cái tát, tôi thấy chắc không phải tiểu thư định chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi đấy chứ?”
Đinh Kiều An không hề khách sáo mà xì một tiếng khinh miệt, phì một tiếng tràn đầy sự ghét bỏ.
Sở Thần Hy vỗ tay một cái, giơ ngón tay cái với Đinh Kiều An: “Bà xã, đánh hay lắm.”
Hai từ bà xã này khiến Diệp Thành và Đinh Kiều An đều phải khựng lại, sau đó mới nhanh chóng tỉnh ra. Đinh Kiều An trừng mắt nhìn Diệp Thành, nhìn cái gì mà nhìn? Tôi là người có chồng rồi, cho nên tốt nhất là anh hãy quên cái đêm kia đi.
Còn Diệp Thành thì nheo mắt nhìn Sở Thần Hy: “Cậu kết hôn lúc nào vậy?”
Sở Thần Hy bình tĩnh nhún vai, kéo Đinh Kiều An tới bên cạnh mình, khoác vai cô: “Đây là vợ của tôi, Đinh Kiều An.”
“Sở Thần Hy, cậu đúng là ác quá, chuyện của An Nhiên, chẳng lẽ cậu đã quên rồi?”
Đinh Kiều An cảm giác cánh tay của mình đang bị siết chặt, hơi đau. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Thần Hy, lại thấy vẻ mặt của anh hơi đáng sợ, An Nhiên kia là người nào? Sao khi nghe thấy cái tên đó anh lại mất bình tĩnh như thế?
Sở Thần Hy hừ lạnh, dắt Đinh Kiều An đi ra chỗ khác.
Đinh Kiều An quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Diệp Thành, lại phát hiện anh ta đang cười với mình, nụ cười thâm thúy, khiến cô hơi run rẩy.
Ngồi vào bàn xong, gương mặt của Sở Thần Hy đen kinh khủng, Đinh Kiều An cũng không dám nói chuyện, yên lặng chờ thức ăn được đưa lên, yên lặng ăn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị.
Mặc dù đồ ăn ngon, nhưng cô lại chẳng nếm được vị gì, thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Thần Hy, lại thấy anh im lặng một cách kì lạ, lông mày nhíu chặt, rõ ràng là anh đang không vui.
“Lát nữa tôi sẽ bảo lái xe đưa cô về, đêm nay tôi không về nhà, ngày mai tài xế sẽ đưa cô đi gặp Đinh Y Y.”
Đinh Kiều An gật đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Trong bữa tiệc, Đinh Kiều An đứng dậy vào toilet để rửa mặt, khi ngẩng đầu lên, lại thấy được Diệp Thành ở trong gương. Đinh Kiều An vô cùng kinh hãi, lập tức quay người, đề phòng nhìn anh ta.
“Nơi này là nhà vệ sinh nữ.”
“Tôi biết, yên tâm, tôi sẽ không làm cô bị thương.” Vẫn là gương mặt tươi cười ấy, tươi đến mức buồn nôn.
“Tiểu thư Đinh Kiều An, lần đầu tiên cô hỏi có phải tôi không, là vì cái này sao?” Diệp Thành lấy cái vòng rắn ngậm đuôi trên cổ ra.
Đinh Kiều An buồn bực, sắc mặt trắng bệch: “Anh định làm cái gì?”
“Đêm đó là tôi, cho nên, từ bỏ Sở Thần Hy, đi cùng với tôi đi. Nếu không tôi sẽ nói cho anh ta biết, đêm đó cô kêu khóc như thế nào dưới thân tôi, cô nói xem, bị anh ta biết thì anh ta sẽ nhìn cô như thế nào?”
Nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao thì đêm đó anh ta cũng ở cùng một tầng khách sạn, mà Đinh Kiều An thì lỡ đi vào phòng của Sở Thần Hy, anh ta thấy rất rõ ràng, anh ta cũng hiểu khá rõ tính cách của Sở Thần Hy, quả nhiên là bị anh ta đoán được.
Sở Thần Hy không nói, cô gái này lại tưởng là anh ta, vậy sao anh ta không lợi dụng điều này?
Đinh Kiều An cố gắng giữ tỉnh táo, đè xuống cảm giác khó chịu trong dạ dày: “Anh muốn như thế nào?”
“Có gì đâu? Chỉ là muốn mời cô ăn một bữa cơm thôi.”
Sở Thần Hy dẫn Đinh Kiều An tới nơi này chuẩn bị ăn cơm trưa, nhưng không ngờ lại gặp phải Diệp Thành.
Diệp Thành và Đinh Kiều An vừa đối mặt với nhau, Đinh Kiều An đã phản xạ có điều kiện núp đằng sau Sở Thần Hy.
Thấy phản ứng của Đinh Kiều An, Sở Thần Hy yên lặng liếc nhìn Diệp Thành một cái.
“Có chuyện gì xảy ra thế này?” Những lời này là hỏi Diệp Thành.
Diệp Thành nở nụ cười, vừa vuốt mặt mình vừa lạnh nhạt nói: “Chuyện gì ư? Thế thì cậu nên hỏi vị tiểu thư đứng sau lưng cậu kia kìa.”
Đinh Kiều An vừa nghe thấy hai từ tiểu thư thì ló đầu ra từ sau lưng Sở Thần Hy, căm hận nói: “Anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư.”
Lúc này, trong ấn tượng của Đinh Kiều An, Diệp Thành chính là kẻ cướp đi đêm đầu tiên của cô, mà Diệp Thành nói hai chữ tiểu thư, thì theo Đinh Kiều An nghĩ, chính là nói đến cái loại “tiểu thư” kia.
“Tôi không biết mình đã làm gì khiến vị tiểu thư đây hiểu lầm, lần đầu tiên gặp đã tặng tôi một cái tát, tôi thấy chắc không phải tiểu thư định chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi đấy chứ?”
Đinh Kiều An không hề khách sáo mà xì một tiếng khinh miệt, phì một tiếng tràn đầy sự ghét bỏ.
Sở Thần Hy vỗ tay một cái, giơ ngón tay cái với Đinh Kiều An: “Bà xã, đánh hay lắm.”
Hai từ bà xã này khiến Diệp Thành và Đinh Kiều An đều phải khựng lại, sau đó mới nhanh chóng tỉnh ra. Đinh Kiều An trừng mắt nhìn Diệp Thành, nhìn cái gì mà nhìn? Tôi là người có chồng rồi, cho nên tốt nhất là anh hãy quên cái đêm kia đi.
Còn Diệp Thành thì nheo mắt nhìn Sở Thần Hy: “Cậu kết hôn lúc nào vậy?”
Sở Thần Hy bình tĩnh nhún vai, kéo Đinh Kiều An tới bên cạnh mình, khoác vai cô: “Đây là vợ của tôi, Đinh Kiều An.”
“Sở Thần Hy, cậu đúng là ác quá, chuyện của An Nhiên, chẳng lẽ cậu đã quên rồi?”
Đinh Kiều An cảm giác cánh tay của mình đang bị siết chặt, hơi đau. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Thần Hy, lại thấy vẻ mặt của anh hơi đáng sợ, An Nhiên kia là người nào? Sao khi nghe thấy cái tên đó anh lại mất bình tĩnh như thế?
Sở Thần Hy hừ lạnh, dắt Đinh Kiều An đi ra chỗ khác.
Đinh Kiều An quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Diệp Thành, lại phát hiện anh ta đang cười với mình, nụ cười thâm thúy, khiến cô hơi run rẩy.
Ngồi vào bàn xong, gương mặt của Sở Thần Hy đen kinh khủng, Đinh Kiều An cũng không dám nói chuyện, yên lặng chờ thức ăn được đưa lên, yên lặng ăn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị.
Mặc dù đồ ăn ngon, nhưng cô lại chẳng nếm được vị gì, thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Thần Hy, lại thấy anh im lặng một cách kì lạ, lông mày nhíu chặt, rõ ràng là anh đang không vui.
“Lát nữa tôi sẽ bảo lái xe đưa cô về, đêm nay tôi không về nhà, ngày mai tài xế sẽ đưa cô đi gặp Đinh Y Y.”
Đinh Kiều An gật đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Trong bữa tiệc, Đinh Kiều An đứng dậy vào toilet để rửa mặt, khi ngẩng đầu lên, lại thấy được Diệp Thành ở trong gương. Đinh Kiều An vô cùng kinh hãi, lập tức quay người, đề phòng nhìn anh ta.
“Nơi này là nhà vệ sinh nữ.”
“Tôi biết, yên tâm, tôi sẽ không làm cô bị thương.” Vẫn là gương mặt tươi cười ấy, tươi đến mức buồn nôn.
“Tiểu thư Đinh Kiều An, lần đầu tiên cô hỏi có phải tôi không, là vì cái này sao?” Diệp Thành lấy cái vòng rắn ngậm đuôi trên cổ ra.
Đinh Kiều An buồn bực, sắc mặt trắng bệch: “Anh định làm cái gì?”
“Đêm đó là tôi, cho nên, từ bỏ Sở Thần Hy, đi cùng với tôi đi. Nếu không tôi sẽ nói cho anh ta biết, đêm đó cô kêu khóc như thế nào dưới thân tôi, cô nói xem, bị anh ta biết thì anh ta sẽ nhìn cô như thế nào?”
Nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao thì đêm đó anh ta cũng ở cùng một tầng khách sạn, mà Đinh Kiều An thì lỡ đi vào phòng của Sở Thần Hy, anh ta thấy rất rõ ràng, anh ta cũng hiểu khá rõ tính cách của Sở Thần Hy, quả nhiên là bị anh ta đoán được.
Sở Thần Hy không nói, cô gái này lại tưởng là anh ta, vậy sao anh ta không lợi dụng điều này?
Đinh Kiều An cố gắng giữ tỉnh táo, đè xuống cảm giác khó chịu trong dạ dày: “Anh muốn như thế nào?”
“Có gì đâu? Chỉ là muốn mời cô ăn một bữa cơm thôi.”
Danh sách chương