Thấy mãi mà Sở Thần Hy không trả lời, Viên Tiểu Phi hơi sốt ruột nắm lấy tay Đinh Y Y: “Nhị gia, ý cậu là?”
“Được, ngày mai tôi chọn địa điểm, cô Đinh đến một mình là được.” Cô vợ đáng yêu của anh sắp véo nát tay anh rồi, anh dám không đồng ý sao?
Sở Thần Hy đồng ý một cách dứt khoát khiến cho Viên Tiểu Phi vui mừng khôn siết.
“Không biết Viên phu nhân còn việc gì nữa không? Nếu như không còn gì thì mời về cho.”
Viên Tiểu Phi a lên một tiếng, vốn dĩ bà ta định để Đinh Y Y nói mấy lời ngon ngọt nhưng không ngờ lại nhận được lệnh đuổi khách, bà ta chỉ có thể cười ngượng: “Được, vậy nhị gia tiếp tục bận đi. ”
Vốn dĩ Y Y không muốn đi, cô ấy muốn nhìn Sở Thần Hy thêm chút nữa, nhưng lại bị Viên Tiểu Phi đẩy ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Sở Thần Hy, Đinh Y Y giậm chân, oán trách Viên Tiểu Phi: “Mẹ, con còn chưa nói gì với anh ấy nữa.”
Viên Tiểu Phi gõ nhẹ trán Đinh Y Y: “Tương lai còn dài, con vội vã làm gì chứ, con gái phải giữ giá.”
Hai người kia vui vẻ rời đi để chuẩn bị cho bữa ăn ngày mai.
“Cô vợ đáng yêu của tôi , em còn muốn ở đó đến bao giờ đây?” Sở Thần Hy thích thú nhìn về phía Đinh Kiều An, không biết đứa nhỏ này bị làm sao, đột nhiên đỏ mặt tía tai, trốn ở trong bàn.
Đinh Kiều An quay đầu lại không nhìn Sở Thần Hy, bây giờ trong đầu cô toàn là cái muốn mà anh nói, không phải là do cô không trong sáng mà là do Sở Thần Hy quá không đoàng hoàng rồi.
“Em mà không ra là tôi đi đấy.”
“Anh muốn đi đâu?”
“Đi ăn trưa, cơm trưa vợ tự tay nấu bị vứt đi mất rồi, đau lòng quá đi, phải sa thải họ thôi, dám ức hiếp vợ tôi.” Sở Thần Hy vừa đi vừa lẩm bẩm.
Đinh Kiều An ở phía sau nghe thấy liền đen mặt, cô đuổi theo lên đằng trước: “Đừng mà, anh sa thải họ thì ai làm việc cho anh, hơn nữa anh sa thải họ, họ lại càng ghét tôi.”
Cô không muốn vô duyên vô cớ mà bị người ta ghét đâu: “Nhưng mà anh cũng đừng tha thứ cho bọn họ nhé, ít nhất thì hãy trừ tiền thưởng tháng này của họ đi.”
Sở Thần Hy nghe thấy ngữ khí oán hận của Đinh Kiều An liền cười lên, anh biết mà, sao Đinh Kiều An có thể hiền lành như vậy được chứ.
“Được, anh sẽ làm như vợ phân phó.”
Trong lòng Đinh Kiều An bỗng nhiên xúc động, nhưng khi nghĩ đến quan hệ thật sự của hai người họ cô lập tức áp sự xúc động kia xuống, cô bước đến bên cạnh Sở Thần Hy, cầm lấy tay anh như để đánh dấu chủ quyền.
Sở Thần Hy không cúi đầu mà phối hợp với Đinh Kiều An, mười ngón tay đan vào nhau.
Khi đi qua phòng làm việc của nhân viên đã dấy lên sự kích động nho nhỏ, nhị gia của bọn họ, một Nhị gia nghiêm túc không gần nữ sắc lại cùng một cô gái trẻ thể hiện tình cảm chốn công cộng.
Càng sốc hơn nữa là người kia lại không phải là Đinh Y Y vừa vào phòng.
Nhất thời những tin tức lan truyền trên mạng mấy ngày trước cũng theo đó mà bị dập tắt.
Đinh Kiều An rất hài lòng với hiệu quả này, khi cô thấy cô gái hồi nãy giữ mình lại liền lập tức sát vào người Sở Thần Hy, cô như một chú chim nhỏ nép vào người anh, Sở Thần Hy mỉm cười mà không vạch trần.
“Em muốn ăn gì? Đồ Trung? Hay đồ Tây?”
“Sao cũng được, anh đưa em đi là được.” Cô ngẩng đầu lên mỉm cười, nụ cười ấy làm khóe mắt cô cũng cong lên.
Sở Thần Hy nắm chặt lấy tay cô, cô bây giờ cực kỳ hấp dẫn, anh nuốt nước bọt, quay đầu lại, định lực của anh đâu? Anh phải kìm xuống không thể dọa cô vợ nhỏ của anh sợ được.
Đến chỗ không có ai, Đinh Kiều An buông tay Sở Thần Hy ra, cô diễn xong rồi nên không dám tiếp tục tiếp xúc thân mật như vậy nữa.
Sở Thần Hy thấy tay mình trống trải, xem ra con đường theo đuổi vợ này hơi khó nha.
“Được, ngày mai tôi chọn địa điểm, cô Đinh đến một mình là được.” Cô vợ đáng yêu của anh sắp véo nát tay anh rồi, anh dám không đồng ý sao?
Sở Thần Hy đồng ý một cách dứt khoát khiến cho Viên Tiểu Phi vui mừng khôn siết.
“Không biết Viên phu nhân còn việc gì nữa không? Nếu như không còn gì thì mời về cho.”
Viên Tiểu Phi a lên một tiếng, vốn dĩ bà ta định để Đinh Y Y nói mấy lời ngon ngọt nhưng không ngờ lại nhận được lệnh đuổi khách, bà ta chỉ có thể cười ngượng: “Được, vậy nhị gia tiếp tục bận đi. ”
Vốn dĩ Y Y không muốn đi, cô ấy muốn nhìn Sở Thần Hy thêm chút nữa, nhưng lại bị Viên Tiểu Phi đẩy ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Sở Thần Hy, Đinh Y Y giậm chân, oán trách Viên Tiểu Phi: “Mẹ, con còn chưa nói gì với anh ấy nữa.”
Viên Tiểu Phi gõ nhẹ trán Đinh Y Y: “Tương lai còn dài, con vội vã làm gì chứ, con gái phải giữ giá.”
Hai người kia vui vẻ rời đi để chuẩn bị cho bữa ăn ngày mai.
“Cô vợ đáng yêu của tôi , em còn muốn ở đó đến bao giờ đây?” Sở Thần Hy thích thú nhìn về phía Đinh Kiều An, không biết đứa nhỏ này bị làm sao, đột nhiên đỏ mặt tía tai, trốn ở trong bàn.
Đinh Kiều An quay đầu lại không nhìn Sở Thần Hy, bây giờ trong đầu cô toàn là cái muốn mà anh nói, không phải là do cô không trong sáng mà là do Sở Thần Hy quá không đoàng hoàng rồi.
“Em mà không ra là tôi đi đấy.”
“Anh muốn đi đâu?”
“Đi ăn trưa, cơm trưa vợ tự tay nấu bị vứt đi mất rồi, đau lòng quá đi, phải sa thải họ thôi, dám ức hiếp vợ tôi.” Sở Thần Hy vừa đi vừa lẩm bẩm.
Đinh Kiều An ở phía sau nghe thấy liền đen mặt, cô đuổi theo lên đằng trước: “Đừng mà, anh sa thải họ thì ai làm việc cho anh, hơn nữa anh sa thải họ, họ lại càng ghét tôi.”
Cô không muốn vô duyên vô cớ mà bị người ta ghét đâu: “Nhưng mà anh cũng đừng tha thứ cho bọn họ nhé, ít nhất thì hãy trừ tiền thưởng tháng này của họ đi.”
Sở Thần Hy nghe thấy ngữ khí oán hận của Đinh Kiều An liền cười lên, anh biết mà, sao Đinh Kiều An có thể hiền lành như vậy được chứ.
“Được, anh sẽ làm như vợ phân phó.”
Trong lòng Đinh Kiều An bỗng nhiên xúc động, nhưng khi nghĩ đến quan hệ thật sự của hai người họ cô lập tức áp sự xúc động kia xuống, cô bước đến bên cạnh Sở Thần Hy, cầm lấy tay anh như để đánh dấu chủ quyền.
Sở Thần Hy không cúi đầu mà phối hợp với Đinh Kiều An, mười ngón tay đan vào nhau.
Khi đi qua phòng làm việc của nhân viên đã dấy lên sự kích động nho nhỏ, nhị gia của bọn họ, một Nhị gia nghiêm túc không gần nữ sắc lại cùng một cô gái trẻ thể hiện tình cảm chốn công cộng.
Càng sốc hơn nữa là người kia lại không phải là Đinh Y Y vừa vào phòng.
Nhất thời những tin tức lan truyền trên mạng mấy ngày trước cũng theo đó mà bị dập tắt.
Đinh Kiều An rất hài lòng với hiệu quả này, khi cô thấy cô gái hồi nãy giữ mình lại liền lập tức sát vào người Sở Thần Hy, cô như một chú chim nhỏ nép vào người anh, Sở Thần Hy mỉm cười mà không vạch trần.
“Em muốn ăn gì? Đồ Trung? Hay đồ Tây?”
“Sao cũng được, anh đưa em đi là được.” Cô ngẩng đầu lên mỉm cười, nụ cười ấy làm khóe mắt cô cũng cong lên.
Sở Thần Hy nắm chặt lấy tay cô, cô bây giờ cực kỳ hấp dẫn, anh nuốt nước bọt, quay đầu lại, định lực của anh đâu? Anh phải kìm xuống không thể dọa cô vợ nhỏ của anh sợ được.
Đến chỗ không có ai, Đinh Kiều An buông tay Sở Thần Hy ra, cô diễn xong rồi nên không dám tiếp tục tiếp xúc thân mật như vậy nữa.
Sở Thần Hy thấy tay mình trống trải, xem ra con đường theo đuổi vợ này hơi khó nha.
Danh sách chương