“Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh!”
“Nói đi!” Giọng của Lâm Việt Thịnh có hơi khàn khàn, rõ ràng là hắn đã bị cô châm lên lửa dục.
“Tôi thấy anh nói cũng đúng, tạm thời tôi sẽ đến trường giải quyết thủ tục bảo lưu.”
Lâm Việt Thịnh sải bước đến, hai tay bắt lấy Quách Thanh Tú: “Những chuyện nhỏ nhặt này để cho người làm giải quyết là được rồi.”
“Không, không được, tôi muốn tạm biệt với các bạn học một chút.”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh dâng lên sắc dục nồng đậm: “Được, nhưng mà bây giờ em phải biểu hiện cho tốt...”
Quách Thanh Tú một lần nữa bị hắn dồn đến góc tường, tiếp tục không còn đường lui, và rồi bị hắn trực tiếp ôm lấy, đặt lên bàn làm việc.
Ngày hôm sau, Quách Thanh Tú và Lê Quyên Quyên chuồn ra theo cửa sau của trường học.
Lê Quyên Quyên có phần hơi mơ hồ: “Thanh Tú à, bây giờ tung tích của cậu cũng bí hiểm quá đó. Nhiều bạn học sau lưng ngấm ngầm đồn đại rằng cậu làm vợ bé cho người khác, có chuyện này không thế?”
Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm vào Lê Quyên Quyên thật lâu rồi lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu, cậu đừng nghe người khác nói linh tinh. Sao tớ có thể đi làm vợ bé được.”
Đúng vậy, đó đâu phải là vợ bé, chẳng qua là tình nhân mà thôi.
Nhất định là tên Trương Khanh Vũ chết tiệt kia lan truyền tin đó.
“Ừ, tớ cũng thấy vậy, sao cậu có thể đi làm vợ bé được. Muốn làm vợ bé cũng chỉ có thể làm vợ bé của cậu Tô thôi...”
Nhìn dáng vẻ đắc ý đầy mặt của Lê Quyên Quyên, Quách Thanh Tú đấm cô một cái.
“Cậu nhớ đó, sau này đừng kể lung tung, Tăng Thanh Hải đã có hôn thê rồi...”
Lê Quyên Quyên đỡ trán: “Quách Thanh Tú à, cậu càng ngày càng bạo lực...”
Quách Thanh Tú cậu càng ngày càng bạo lực!!! Lời nói của Lê Quyên Quyên làm cho Quách Thanh Tú cả kinh, lẽ nào ở với Lâm Việt Thịnh quá lâu rồi cho nên cô cũng bị hắn ngấm ngầm thay đổi?
Quách Thanh Tú không bước vào trụ sở chính của tập đoàn Tăng Thị mà là đến một công viên nhỏ gần đó, nhờ Lê Quyên Quyên gọi điện thoại cho Tăng Thanh Hải.
“Anh Tăng, chúng tôi đã đến bên dưới công ty anh đây, anh có thể...”
“Ha ha, tôi đã chờ hai người ở đây rất lâu rồi!”
Tăng Thanh Hải cầm điện thoại di động, bước ra từ phía sau một bụi cây xanh.
Anh mặc một bộ vest dài màu trắng, gương mặt sáng sủa, không có bất kỳ tỳ vết nào, khí chất nho nhã lại mang theo nụ cười tỏa nắng. Anh bước đi dưới ánh mặt trời, hệt như hoàng tử bạch mã trong truyện cổ tích...
Khoảnh khắc ấy, thứ phép thuật trong kí ức của Quách Thanh Tú tựa như được tỉnh lại.
Chàng trai mà cô chờ đang đứng ngay trước mặt cô lúc này.
Ánh sáng mặt trời vàng ươm biến thành vô số vầng sáng bé nhỏ chiếu vào gương mặt anh.
Tựa như là ảo ảnh.
Lúc này, Quách Thanh Tú mặc một chiếc váy với họa tiết hoa tử đằng. Trên gương mặt trắng trong thuần khiết là đôi mắt to sáng ngời, bờ môi anh đào khẽ hé, cùng hàng mi dài tựa cánh bướm run run.
Mới mấy ngày không gặp, cô càng trở nên ngọt ngào nao lòng người.
Không, không phải vì những thứ ấy! Điều đó chẳng hề liên quan đến tướng mạo, bất kể là cô xấu hay đẹp, cô đều là người mà lòng anh vẫn luôn tìm kiếm.
Lê Quyên Quyên nhìn hai kẻ gần như là thẫn thờ này, rất thức thời mà ho nhẹ hai tiếng.
“Khụ, vậy tôi, tôi không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa, hai người cứ từ từ trò chuyện đi, tôi tránh đi trước...”
Gương mặt Quách Thanh Tú thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, đưa tay kéo Lê Quyên Quyên lại.
Cô đang chuẩn bị cất tiếng thì Tăng Thanh Hải đã mỉm cười nhã nhặn: “Hay là chúng ta đi ăn trưa cùng nhau đi!”
Mặc dù là câu nói vô cùng ôn hòa, nhưng Lê Quyên Quyên đã nghe được hàm ý ẩn trong đó.
“Hôm nay à, tôi còn có hẹn với bạn rồi...”
Tựa như sợ Quách Thanh Tú sẽ trách cứ, cô lập tức nhanh bước chạy trốn trước.
Chẳng mấy chốc trong công viên chỉ còn lại hai người Tăng Thanh Hải và Quách Thanh Tú.
“Thanh Tú, thật vui khi em có thể đến gặp anh, anh còn tưởng rằng...” Tăng Thanh Hải nở nụ cười rạng rỡ, niềm vui sướng phát ra từ tận đáy lòng, không có chút giả vờ nào.
Trái tim Quách Thanh Tú thoáng đập nhanh hơn, cô có thể ngửi thấy mùi hương cây cỏ thoang thoảng trên người Tăng Thanh Hải, như là hương thơm của hoa oải hương.
Cô rất thích mùi hương này, thế nên khoảng cách của hai người dần xích lại.
“Anh Hải!” Quách Thanh Tú ngọt ngào gọi một tiếng, lại nhanh chóng cúi đầu.
Cô không dám ngước mắt nhìn thẳng vào anh, cô sợ mình sẽ đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
Biết rõ là điều không với đến được, nếu như lại để sa vào thì chắc chắn cô sẽ sống không bằng chết!
“Thanh Tú, anh dẫn em đến chỗ này...”
Tăng Thanh Hải rất tự nhiên mà kéo tay Quách Thanh Tú, giống như ngày còn bé vậy, như thể không có gì thay đổi theo thời gian.
Quách Thanh Tú giãy giụa tránh né, lại không cách nào tránh thoát được, đành phải mặc anh nắm tay dắt bước ra khỏi đám dây leo thường xuân.
Trong lúc hai người đi xuyên qua rừng cây, ánh nắng loang lổ chiếu xuống trên người họ, như từng vầng sáng huyền ảo. Quách Thanh Tú ngước mắt, trộm nhìn Tăng Thanh Hải.
Gương mặt Tăng Thanh Hải hoàn mỹ mà rạng ngời, như là một khối ngọc ấm áp.
Quách Thanh Tú nhìn mà tim đập thình thịch.
Nếu như cô không bị Lâm Việt Thịnh cưỡng bức, nếu như cô không trầm luân đến mức làm tình nhân của Lâm Việt Thịnh. Nếu như tất cả chẳng có gì thay đổi, vậy thì người đứng bên cạnh Tăng Thanh Hải nhất định sẽ là cô.
Thế nhưng số phận lại trêu ngươi, lấy đi tất cả những thứ tốt đẹp vốn thuộc về cô.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Quách Thanh Tú chợt có chút mất mát và đau buồn.
Tăng Thanh Hải cảm nhận được ánh mắt của Quách Thanh Tú, anh nghiêng mặt sang, ánh mắt giao nhau, những tia lửa tình đang nhảy nhót.
“Thanh Tú...” Tăng Thanh Hải dịu dàng gọi, bàn tay to lớn siết chặt lấy tay Quách Thanh Tú.
Anh muốn cứ bất chấp tất cả nắm tay cô mà đi tiếp.
Chẳng lâu sau họ đã đến phần cuối công viên, một chiếc Chevrolet trắng đang đậu ở chỗ giao lộ.
Tăng Thanh Hải lấy chiếc điều khiển trong túi quần ra, mở cửa xe, để cho Quách Thanh Tú đi vào trước. Sau đó anh mới vòng qua bên kia mà ngồi vào sau tay lái.
Hành động cẩn thận chu đáo này làm cho Quách Thanh Tú cảm thấy ấm lòng.
Ở bên cạnh Lâm Việt Thịnh lâu như vậy, hắn dường như chưa từng mở cửa xe cho cô.
Đúng rồi, trước mặt của Lâm Việt Thịnh, cô chỉ là một ả tình nhân hèn mọn dơ bẩn, chính là thứ vật cưng để chơi đùa trong lòng bàn tay mà thôi.
Nhìn thấy Quách Thanh Tú ứa lệ, Tăng Thanh Hải đau lòng, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nước mắt thay cô.
“Thanh Tú, em đang nghĩ gì?” Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng.
Bấy giờ Quách Thanh Tú mới híp mắt cười: “Không có gì, chỉ là lâu lắm rồi không gặp anh Hụu, em rất vui...”
Chiếc xe chầm chậm lái vào một con đường lớn rợp bóng cây xanh, dần dần có thể trông thấy một tòa nhà văn phòng riêng biệt.
Tòa nhà ấy không cao, thiết kế thành dạng biệt thự, trên đỉnh cũng có bảng hiệu với những chữ thật to.
Công ty thời trang Thanh Tú Bút Màu!
Trái tim Quách Thanh Tú đột nhiên thắt lại, chẳng phải đây là công ty Lâm Việt Thịnh nhắc đến sao?! Tăng Thanh Hải mang cô đến nơi này để làm gì?
Nhìn Quách Thanh Tú vẻ mặt thẫn thờ, Tăng Thanh Hải dịu dàng cười: “Thanh Tú, chúng ta xuống xe nào.”
Anh xuống xe trước, mở cửa cho Quách Thanh Tú, nắm lấy tay cô.
Dưới ánh mặt trời, những chữ Thanh Tú Bút Màu to lớn lóe lên hào quang như trong cổ tích.
Tăng Thanh Hải đi ở phía trước, có hai nhân viên bước ra đón.
Bọn họ khom lưng gật đầu với Tăng Thanh Hải: “Tổng giám đốc Tăng...”
“Ừ, hai người đi xuống trước đi!”
Tăng Thanh Hải mỉm cười nhã nhặn, dẫn Quách Thanh Tú đi vào đại sảnh.
Giữa đại sảnh là một phòng tiếp khách rộng rãi, chính giữa còn có một cái bàn hình chữ T nhỏ. Các nhân viên ai làm việc nấy, làm việc một cách gọn gàng dứt khoát. Nhìn thấy Tăng Thanh Hải đi ngang qua, bọn họ đều khom lưng chào anh, cảnh tượng vô cùng hòa hợp.
Tầng một là khu làm việc kiêm phòng tiếp khách, tầng hai là showroom với một bên là phòng làm việc của nhân viên quản lý cao cấp.
Tầng ba là một phòng làm việc cực lớn, ở chỗ này có thể nhìn thấy đủ loại vật liệu may mặc. Còn có các kiểu máy may tốt nhất, nhiều loại kiểu dáng bố cục, các loại dụng cụ chế tác trang phục...
“Thanh Tú, chỗ này tập hợp các tài liệu thời trang mới nhất của nhiều nước. Chẳng phải em nói muốn làm một nhà thiết kế giỏi nhất sao? Thế thì nơi này chính là sân khấu của em, anh đã chuẩn bị rất nhiều năm, cuối cùng cũng có thể dẫn em đến đây rồi.”
Quách Thanh Tú mở to hai mắt, thở dài nói: “Anh Hải, dự tính ban đầu khi anh thành lập Thanh Tú Bút Màu chính là vì em ư?”
Tăng Thanh Hải đứng trước mặt Quách Thanh Tú, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt hơi lóe sáng.
“Đương nhiên! Anh đã hứa với em, anh phải làm được hết!”
Đúng vậy, qua nhiều năm thế rồi, anh vẫn chỉ nghĩ đến Quách Thanh Tú. Tư liệu mà anh sưu tầm mười năm, toàn bộ tâm huyết đều dồn vào công ty thời trang này.
Anh biết, Quách Thanh Tú chắc chắn sẽ thích.
Quách Thanh Tú sững sờ hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Anh Hải, thế nhưng bây giờ em còn chưa thể tiếp nhận tấm lòng này.”
“Có gì mà không được chứ. Không phải em mới vừa làm xong thủ tục tạm nghỉ học hay sao?! Bây giờ em có thể bắt tay vào làm.”
Tăng Thanh Hải chăm chú nhìn cô, ánh mắt mang theo chờ mong: “Thanh Tú, hãy đến bên cạnh anh, để anh chăm sóc cho em. Đã nhiều năm như vậy, anh tìm em rất cực khổ. Anh sợ cả đời này cũng không gặp được em nữa, anh sợ tất cả những điều anh làm chỉ là công dã tràng...”
Quách Thanh Tú gắng sức đẩy tay anh ra, ánh mắt trở nên khốn khổ.
“Nhưng mà, anh đã có Lý Vi Vi rồi...”
Con ngươi màu nâu của Tăng Thanh Hải thoáng hiện một vệt tối tăm, nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Thanh Tú, không sao cả. Lý Vi Vi là một cô gái rất hiền lành, cô ấy sẽ không thương tổn đến em đâu...”
Quách Thanh Tú cười gượng, Lý Vi Vi rất hiền lành sao?
Cô suýt nữa đã vì sự lương thiện của cô ta mà mất nửa cái mạng, nhưng mà chuyện này không liên quan đến Lý Vi Vi.
Cho dù chẳng có Lý Vi Vi thì cô cũng không còn xứng với anh nữa.
“Thanh Tú, đây là giấy ủy quyền của công ty này, chỉ cần kí tên lên trên thì công ty này sẽ ở trong tay em...”
Ánh mắt Tăng Thanh Hải không giấu nổi mong mỏi, như thể sự chờ đợi suốt bao năm cuối cùng cũng đã có một đáp án viên mãn.
Quách Thanh Tú không nhìn đến tờ giấy ủy quyền kia mà trực tiếp đẩy nó đi.
Cô rất muốn rất muốn đứng bên cạnh Tăng Thanh Hải, rất muốn rất muốn cùng nhau phấn đấu với Tăng Thanh Hải, hơn nữa đây còn là công việc mà cô thích.
Thế nhưng cô không thể, cô không có tư cách ấy!!!
Cô không còn là cô bé thuần khiết năm đó nữa.
Đôi mắt chợt nhuốm ưu thương, cô nói: “Thật xin lỗi, anh Hải, em không thể tiếp nhận được.”
“Thanh Tú... Vì sao chứ?”
Quách Thanh Tú đột nhiên xoay người sang chỗ khác, cô không dám nhìn anh nữa. Cô sợ mình sẽ không kiềm được mà nhào vào lồng ngực anh. Vòng ôm ấy, vòng ôm ấm áp ấy quá cám dỗ cô.
Đây có lẽ là nơi duy nhất cô cảm thấy ấm áp trên cõi đời này.
Thế nhưng, nơi ấm áp ấy đã có chủ nhân khác rồi.
“Nói đi!” Giọng của Lâm Việt Thịnh có hơi khàn khàn, rõ ràng là hắn đã bị cô châm lên lửa dục.
“Tôi thấy anh nói cũng đúng, tạm thời tôi sẽ đến trường giải quyết thủ tục bảo lưu.”
Lâm Việt Thịnh sải bước đến, hai tay bắt lấy Quách Thanh Tú: “Những chuyện nhỏ nhặt này để cho người làm giải quyết là được rồi.”
“Không, không được, tôi muốn tạm biệt với các bạn học một chút.”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh dâng lên sắc dục nồng đậm: “Được, nhưng mà bây giờ em phải biểu hiện cho tốt...”
Quách Thanh Tú một lần nữa bị hắn dồn đến góc tường, tiếp tục không còn đường lui, và rồi bị hắn trực tiếp ôm lấy, đặt lên bàn làm việc.
Ngày hôm sau, Quách Thanh Tú và Lê Quyên Quyên chuồn ra theo cửa sau của trường học.
Lê Quyên Quyên có phần hơi mơ hồ: “Thanh Tú à, bây giờ tung tích của cậu cũng bí hiểm quá đó. Nhiều bạn học sau lưng ngấm ngầm đồn đại rằng cậu làm vợ bé cho người khác, có chuyện này không thế?”
Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm vào Lê Quyên Quyên thật lâu rồi lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu, cậu đừng nghe người khác nói linh tinh. Sao tớ có thể đi làm vợ bé được.”
Đúng vậy, đó đâu phải là vợ bé, chẳng qua là tình nhân mà thôi.
Nhất định là tên Trương Khanh Vũ chết tiệt kia lan truyền tin đó.
“Ừ, tớ cũng thấy vậy, sao cậu có thể đi làm vợ bé được. Muốn làm vợ bé cũng chỉ có thể làm vợ bé của cậu Tô thôi...”
Nhìn dáng vẻ đắc ý đầy mặt của Lê Quyên Quyên, Quách Thanh Tú đấm cô một cái.
“Cậu nhớ đó, sau này đừng kể lung tung, Tăng Thanh Hải đã có hôn thê rồi...”
Lê Quyên Quyên đỡ trán: “Quách Thanh Tú à, cậu càng ngày càng bạo lực...”
Quách Thanh Tú cậu càng ngày càng bạo lực!!! Lời nói của Lê Quyên Quyên làm cho Quách Thanh Tú cả kinh, lẽ nào ở với Lâm Việt Thịnh quá lâu rồi cho nên cô cũng bị hắn ngấm ngầm thay đổi?
Quách Thanh Tú không bước vào trụ sở chính của tập đoàn Tăng Thị mà là đến một công viên nhỏ gần đó, nhờ Lê Quyên Quyên gọi điện thoại cho Tăng Thanh Hải.
“Anh Tăng, chúng tôi đã đến bên dưới công ty anh đây, anh có thể...”
“Ha ha, tôi đã chờ hai người ở đây rất lâu rồi!”
Tăng Thanh Hải cầm điện thoại di động, bước ra từ phía sau một bụi cây xanh.
Anh mặc một bộ vest dài màu trắng, gương mặt sáng sủa, không có bất kỳ tỳ vết nào, khí chất nho nhã lại mang theo nụ cười tỏa nắng. Anh bước đi dưới ánh mặt trời, hệt như hoàng tử bạch mã trong truyện cổ tích...
Khoảnh khắc ấy, thứ phép thuật trong kí ức của Quách Thanh Tú tựa như được tỉnh lại.
Chàng trai mà cô chờ đang đứng ngay trước mặt cô lúc này.
Ánh sáng mặt trời vàng ươm biến thành vô số vầng sáng bé nhỏ chiếu vào gương mặt anh.
Tựa như là ảo ảnh.
Lúc này, Quách Thanh Tú mặc một chiếc váy với họa tiết hoa tử đằng. Trên gương mặt trắng trong thuần khiết là đôi mắt to sáng ngời, bờ môi anh đào khẽ hé, cùng hàng mi dài tựa cánh bướm run run.
Mới mấy ngày không gặp, cô càng trở nên ngọt ngào nao lòng người.
Không, không phải vì những thứ ấy! Điều đó chẳng hề liên quan đến tướng mạo, bất kể là cô xấu hay đẹp, cô đều là người mà lòng anh vẫn luôn tìm kiếm.
Lê Quyên Quyên nhìn hai kẻ gần như là thẫn thờ này, rất thức thời mà ho nhẹ hai tiếng.
“Khụ, vậy tôi, tôi không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa, hai người cứ từ từ trò chuyện đi, tôi tránh đi trước...”
Gương mặt Quách Thanh Tú thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, đưa tay kéo Lê Quyên Quyên lại.
Cô đang chuẩn bị cất tiếng thì Tăng Thanh Hải đã mỉm cười nhã nhặn: “Hay là chúng ta đi ăn trưa cùng nhau đi!”
Mặc dù là câu nói vô cùng ôn hòa, nhưng Lê Quyên Quyên đã nghe được hàm ý ẩn trong đó.
“Hôm nay à, tôi còn có hẹn với bạn rồi...”
Tựa như sợ Quách Thanh Tú sẽ trách cứ, cô lập tức nhanh bước chạy trốn trước.
Chẳng mấy chốc trong công viên chỉ còn lại hai người Tăng Thanh Hải và Quách Thanh Tú.
“Thanh Tú, thật vui khi em có thể đến gặp anh, anh còn tưởng rằng...” Tăng Thanh Hải nở nụ cười rạng rỡ, niềm vui sướng phát ra từ tận đáy lòng, không có chút giả vờ nào.
Trái tim Quách Thanh Tú thoáng đập nhanh hơn, cô có thể ngửi thấy mùi hương cây cỏ thoang thoảng trên người Tăng Thanh Hải, như là hương thơm của hoa oải hương.
Cô rất thích mùi hương này, thế nên khoảng cách của hai người dần xích lại.
“Anh Hải!” Quách Thanh Tú ngọt ngào gọi một tiếng, lại nhanh chóng cúi đầu.
Cô không dám ngước mắt nhìn thẳng vào anh, cô sợ mình sẽ đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
Biết rõ là điều không với đến được, nếu như lại để sa vào thì chắc chắn cô sẽ sống không bằng chết!
“Thanh Tú, anh dẫn em đến chỗ này...”
Tăng Thanh Hải rất tự nhiên mà kéo tay Quách Thanh Tú, giống như ngày còn bé vậy, như thể không có gì thay đổi theo thời gian.
Quách Thanh Tú giãy giụa tránh né, lại không cách nào tránh thoát được, đành phải mặc anh nắm tay dắt bước ra khỏi đám dây leo thường xuân.
Trong lúc hai người đi xuyên qua rừng cây, ánh nắng loang lổ chiếu xuống trên người họ, như từng vầng sáng huyền ảo. Quách Thanh Tú ngước mắt, trộm nhìn Tăng Thanh Hải.
Gương mặt Tăng Thanh Hải hoàn mỹ mà rạng ngời, như là một khối ngọc ấm áp.
Quách Thanh Tú nhìn mà tim đập thình thịch.
Nếu như cô không bị Lâm Việt Thịnh cưỡng bức, nếu như cô không trầm luân đến mức làm tình nhân của Lâm Việt Thịnh. Nếu như tất cả chẳng có gì thay đổi, vậy thì người đứng bên cạnh Tăng Thanh Hải nhất định sẽ là cô.
Thế nhưng số phận lại trêu ngươi, lấy đi tất cả những thứ tốt đẹp vốn thuộc về cô.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Quách Thanh Tú chợt có chút mất mát và đau buồn.
Tăng Thanh Hải cảm nhận được ánh mắt của Quách Thanh Tú, anh nghiêng mặt sang, ánh mắt giao nhau, những tia lửa tình đang nhảy nhót.
“Thanh Tú...” Tăng Thanh Hải dịu dàng gọi, bàn tay to lớn siết chặt lấy tay Quách Thanh Tú.
Anh muốn cứ bất chấp tất cả nắm tay cô mà đi tiếp.
Chẳng lâu sau họ đã đến phần cuối công viên, một chiếc Chevrolet trắng đang đậu ở chỗ giao lộ.
Tăng Thanh Hải lấy chiếc điều khiển trong túi quần ra, mở cửa xe, để cho Quách Thanh Tú đi vào trước. Sau đó anh mới vòng qua bên kia mà ngồi vào sau tay lái.
Hành động cẩn thận chu đáo này làm cho Quách Thanh Tú cảm thấy ấm lòng.
Ở bên cạnh Lâm Việt Thịnh lâu như vậy, hắn dường như chưa từng mở cửa xe cho cô.
Đúng rồi, trước mặt của Lâm Việt Thịnh, cô chỉ là một ả tình nhân hèn mọn dơ bẩn, chính là thứ vật cưng để chơi đùa trong lòng bàn tay mà thôi.
Nhìn thấy Quách Thanh Tú ứa lệ, Tăng Thanh Hải đau lòng, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nước mắt thay cô.
“Thanh Tú, em đang nghĩ gì?” Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng.
Bấy giờ Quách Thanh Tú mới híp mắt cười: “Không có gì, chỉ là lâu lắm rồi không gặp anh Hụu, em rất vui...”
Chiếc xe chầm chậm lái vào một con đường lớn rợp bóng cây xanh, dần dần có thể trông thấy một tòa nhà văn phòng riêng biệt.
Tòa nhà ấy không cao, thiết kế thành dạng biệt thự, trên đỉnh cũng có bảng hiệu với những chữ thật to.
Công ty thời trang Thanh Tú Bút Màu!
Trái tim Quách Thanh Tú đột nhiên thắt lại, chẳng phải đây là công ty Lâm Việt Thịnh nhắc đến sao?! Tăng Thanh Hải mang cô đến nơi này để làm gì?
Nhìn Quách Thanh Tú vẻ mặt thẫn thờ, Tăng Thanh Hải dịu dàng cười: “Thanh Tú, chúng ta xuống xe nào.”
Anh xuống xe trước, mở cửa cho Quách Thanh Tú, nắm lấy tay cô.
Dưới ánh mặt trời, những chữ Thanh Tú Bút Màu to lớn lóe lên hào quang như trong cổ tích.
Tăng Thanh Hải đi ở phía trước, có hai nhân viên bước ra đón.
Bọn họ khom lưng gật đầu với Tăng Thanh Hải: “Tổng giám đốc Tăng...”
“Ừ, hai người đi xuống trước đi!”
Tăng Thanh Hải mỉm cười nhã nhặn, dẫn Quách Thanh Tú đi vào đại sảnh.
Giữa đại sảnh là một phòng tiếp khách rộng rãi, chính giữa còn có một cái bàn hình chữ T nhỏ. Các nhân viên ai làm việc nấy, làm việc một cách gọn gàng dứt khoát. Nhìn thấy Tăng Thanh Hải đi ngang qua, bọn họ đều khom lưng chào anh, cảnh tượng vô cùng hòa hợp.
Tầng một là khu làm việc kiêm phòng tiếp khách, tầng hai là showroom với một bên là phòng làm việc của nhân viên quản lý cao cấp.
Tầng ba là một phòng làm việc cực lớn, ở chỗ này có thể nhìn thấy đủ loại vật liệu may mặc. Còn có các kiểu máy may tốt nhất, nhiều loại kiểu dáng bố cục, các loại dụng cụ chế tác trang phục...
“Thanh Tú, chỗ này tập hợp các tài liệu thời trang mới nhất của nhiều nước. Chẳng phải em nói muốn làm một nhà thiết kế giỏi nhất sao? Thế thì nơi này chính là sân khấu của em, anh đã chuẩn bị rất nhiều năm, cuối cùng cũng có thể dẫn em đến đây rồi.”
Quách Thanh Tú mở to hai mắt, thở dài nói: “Anh Hải, dự tính ban đầu khi anh thành lập Thanh Tú Bút Màu chính là vì em ư?”
Tăng Thanh Hải đứng trước mặt Quách Thanh Tú, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt hơi lóe sáng.
“Đương nhiên! Anh đã hứa với em, anh phải làm được hết!”
Đúng vậy, qua nhiều năm thế rồi, anh vẫn chỉ nghĩ đến Quách Thanh Tú. Tư liệu mà anh sưu tầm mười năm, toàn bộ tâm huyết đều dồn vào công ty thời trang này.
Anh biết, Quách Thanh Tú chắc chắn sẽ thích.
Quách Thanh Tú sững sờ hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Anh Hải, thế nhưng bây giờ em còn chưa thể tiếp nhận tấm lòng này.”
“Có gì mà không được chứ. Không phải em mới vừa làm xong thủ tục tạm nghỉ học hay sao?! Bây giờ em có thể bắt tay vào làm.”
Tăng Thanh Hải chăm chú nhìn cô, ánh mắt mang theo chờ mong: “Thanh Tú, hãy đến bên cạnh anh, để anh chăm sóc cho em. Đã nhiều năm như vậy, anh tìm em rất cực khổ. Anh sợ cả đời này cũng không gặp được em nữa, anh sợ tất cả những điều anh làm chỉ là công dã tràng...”
Quách Thanh Tú gắng sức đẩy tay anh ra, ánh mắt trở nên khốn khổ.
“Nhưng mà, anh đã có Lý Vi Vi rồi...”
Con ngươi màu nâu của Tăng Thanh Hải thoáng hiện một vệt tối tăm, nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Thanh Tú, không sao cả. Lý Vi Vi là một cô gái rất hiền lành, cô ấy sẽ không thương tổn đến em đâu...”
Quách Thanh Tú cười gượng, Lý Vi Vi rất hiền lành sao?
Cô suýt nữa đã vì sự lương thiện của cô ta mà mất nửa cái mạng, nhưng mà chuyện này không liên quan đến Lý Vi Vi.
Cho dù chẳng có Lý Vi Vi thì cô cũng không còn xứng với anh nữa.
“Thanh Tú, đây là giấy ủy quyền của công ty này, chỉ cần kí tên lên trên thì công ty này sẽ ở trong tay em...”
Ánh mắt Tăng Thanh Hải không giấu nổi mong mỏi, như thể sự chờ đợi suốt bao năm cuối cùng cũng đã có một đáp án viên mãn.
Quách Thanh Tú không nhìn đến tờ giấy ủy quyền kia mà trực tiếp đẩy nó đi.
Cô rất muốn rất muốn đứng bên cạnh Tăng Thanh Hải, rất muốn rất muốn cùng nhau phấn đấu với Tăng Thanh Hải, hơn nữa đây còn là công việc mà cô thích.
Thế nhưng cô không thể, cô không có tư cách ấy!!!
Cô không còn là cô bé thuần khiết năm đó nữa.
Đôi mắt chợt nhuốm ưu thương, cô nói: “Thật xin lỗi, anh Hải, em không thể tiếp nhận được.”
“Thanh Tú... Vì sao chứ?”
Quách Thanh Tú đột nhiên xoay người sang chỗ khác, cô không dám nhìn anh nữa. Cô sợ mình sẽ không kiềm được mà nhào vào lồng ngực anh. Vòng ôm ấy, vòng ôm ấm áp ấy quá cám dỗ cô.
Đây có lẽ là nơi duy nhất cô cảm thấy ấm áp trên cõi đời này.
Thế nhưng, nơi ấm áp ấy đã có chủ nhân khác rồi.
Danh sách chương