“Tổng giám đốc Lâm, tôi đã điều tra ra rồi!” Giọng nói của Huỳnh Minh San vang lên trong điện thoại của Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh đưa tay đắp khăn tắm lên người Quách Thanh Tú, đèn trong phòng khách đã tắt từ lâu, Quách Thanh Tú mơ mơ màng màng nằm rũ trên ghế sofa.
“Nói!” Lâm Việt Thịnh nói một cách ngắn gọn mà có lực.
“Dạ vâng. Trước khi tập đoàn Tăng Thị tiến vào thị trường Trung Quốc thì đã lặng lẽ thu mua một công ty thời trang, cũng đổi tên thành công ty thời trang Thanh Tú Bút Màu. Về sau, khi tập đoàn Tăng Thị về nước lần này, họ đã trực tiếp đầu tư vào ba nghìn ba trăm tỷ, đồng thời đẩy mạnh phát triển công ty này hơn. Mặt hàng chiến lược của họ là trang phục thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng mà ekip thiết kế và ekip kinh doanh đều vô cùng mạnh. Chỉ trong vòng nửa năm, gần như đã đạt thành tích lượng tiêu thụ đứng vào top ba trong các doanh nghiệp quốc nội. Với một công ty thời trang mới thành lập mà nói, đây quả thật là huyền thoại...”
Huỳnh Minh San thao thao bất tuyệt thể hiện sự tán thưởng của mình.
Trừ sếp Lâm Việt Thịnh của mình ra, thì lại xuất hiện thêm một tài năng kinh doanh khiến cô nhìn mà thán phục.
“Vậy cô muốn nhảy việc sang công ty rồi đúng không?” Lâm Việt Thịnh cáu tiết mà nhạo báng, cô ta có bị lú lẫn hay không, đang muốn đọc diễn văn cho ai đấy.
Huỳnh Minh San nhanh chóng bừng tỉnh, lập tức ngưng gấp những lời mình đang nói.
“Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Lâm, là tôi sơ suất. Ý của tôi là, thưa ngài, sao họ có thể sáng suốt hùng mạnh bằng ngài được...”
“Hừ, Thanh Tú Bút Màu có nghĩa gì?”
“À, theo tôi được biết thì Thanh Tú Bút Màu là nhân vật chính trong một bộ anime Nhật Bản. Mấy năm trước rất thịnh hành, được rất nhiều thiếu nữ yêu thích. Tôi đoán là họ định hướng trang phục chủ yếu là dành cho thiếu nữ từ mười đến mười tám tuổi, cho nên lấy tên này là để thu hút khách hàng.”
“Ừm, phái người vào nằm vùng trong công ty này...”
Huỳnh Minh San có hơi chần chờ: “Ngài tổng giám đốc, tập đoàn chúng ta không dính dáng gì đến ngành thời trang.”
Lâm Việt Thịnh quát thẳng: “Từ giờ trở đi thì dính dáng đến rồi.”
“Nếu như ngài muốn tấn công tập đoàn Tăng Thị, tôi kiến nghị chúng ta nên tấn công vào trụ sở chính của họ, thương hiệu này chỉ là công ty con dưới trướng...”
“Cô nói nhiều lời như vậy là không muốn làm phải không?!!!” Lâm Việt Thịnh trực tiếp cắt lời của cô.
Huỳnh Minh San vội vàng gật đầu: “Được ạ, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp.”
Cúp điện thoại, Lâm Việt Thịnh quay đầu lại, Quách Thanh Tú đang nhìn hắn không chớp mắt.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ đắc ý. Hắn bước đến, khóa Quách Thanh Tú vào trong vòng tay mình.
“Thanh Tú Bút Màu, cái tên này không phải rất giống với em sao?”
Đôi mắt hạnh long lanh ánh nước của Quách Thanh Tú càng mở to hơn...
Mấy chữ Thanh Tú Bút Màu này phóng lớn vô tận bên tai cô, tại sao lại là Thanh Tú Bút Màu chứ!!!
Nhìn Quách Thanh Tú mặt mày sững sờ, Lâm Việt Thịnh tiếp tục đắc ý nói: “Ha, thật thú vị! Tôi đang nghĩ nên làm thế nào để thành lập một công ty thời trang cho em, bây giờ cơ hội này lại đưa đến trước mắt. Em nói xem, đây còn không phải là kỳ tích hay sao...”
Quách Thanh Tú cố nuốt lời muốn nói vào trong miệng, ánh mắt vẫn tràn đầy nghi hoặc.
“Tại sao lại có công ty này chứ?”
“Đúng vậy, có phải là rất thần kỳ hay không? Em còn nhớ rõ ả Lý Vi Vi kia chứ?”
Lâm Việt Thịnh cười khẩy, Quách Thanh Tú ngẩn ngơ gật đầu, cô ta là người hãm hại cô, và cũng là vị hôn thê của Tăng Thanh Hải.
“Vị hôn phu của Lý Vi Vi tạo ra một thương hiệu hùng mạnh, nhưng có lẽ hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng tất cả những gì hắn làm đều là chuẩn bị cho tôi...”
Quách Thanh Tú nghe đến đó, sắc mặt càng thêm trắng bệch, thì ra là anh Hải.
Cô biết ngay là anh mà, trên thế giới này chỉ có một người gọi cô là Thanh Tú Bút Màu!
Khi còn bé cô rất thích vẽ này nọ, anh Hải ở bên cạnh xem cô vẽ đủ mọi hình vẽ. Nhưng mà những hình vẽ kia đều là quần áo búp bê vải, có lẽ vì cô đúng là có năng khiếu, cho nên quần áo búp bê vải được vẽ ra cũng vô cùng đáng yêu, phá cách.
Mà anh Hải là người duy nhất thưởng thức tác phẩm lớn của cô.
“Thanh Tú, sau này lớn lên em muốn là họa sĩ ư?”
“Không ạ, anh Hải ơi, sau này Thanh Tú muốn trở thành một nhà thiết kế, thiết kế ra đủ loại quần áo đẹp.”
“Ha ha, tại sao hả?”
“Bởi vì anh Hải thích! Anh Hải thích nhìn bản vẽ của Thanh Tú, Thanh Tú sẽ vẽ cho anh Hải xem...”
“Ha ha, được, vậy gọi em là Thanh Tú Bút Màu có được không nào?”
“Được ạ, Thanh Tú Bút Màu...”
Nhìn Quách Thanh Tú sắc mặt trắng bệch cả ra, Lâm Việt Thịnh nghi ngờ đưa tay sờ trán cô. Quách Thanh Tú bị hắn chạm vào như vậy, chẳng mấy chốc lấy lại tinh thần.
“Công ty đó là của Tăng Thị sao? Nhưng mà, có liên quan đến tôi sao?”
“Bây giờ thì không có liên quan, nhưng sau này sẽ có liên quan.”
Tròng mắt đen của Lâm Việt Thịnh dâng lên sự thù hằn, dám đắc tội với người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh hắn thì sẽ không có kết quả tốt được đâu.
Nghe giọng điệu này của Lâm Việt Thịnh, trong lòng Quách Thanh Tú đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
“Anh muốn thu mua công ty này sao?” Quách Thanh Tú đột nhiên thử dò hỏi.
Lâm Việt Thịnh hơi nhếch môi: “Quách Thanh Tú, em ở bên cạnh tôi, chỉ số thông minh cũng tăng lên rồi nhỉ!”
Quách Thanh Tú đổ mồ hôi: “Không dám không dám...”
“Dù sao em cũng đã thích thiết kế như vậy, công ty này coi như để cho em chơi là được rồi.” Lâm Việt Thịnh nghênh dàn ngang hai chân ra, dáng ngồi trên ghế sofa đầy phóng khoáng, ánh mắt lại tàn nhẫn đến đáng sợ.
Quách Thanh Tú ngẩn ngơ thật lâu mới khẽ nói: “Thực ra tôi không muốn mở công ty gì cả, chi bằng anh để cho tôi tiếp tục đi học là được rồi.”
“Không có thương lượng gì cả.”
Lâm Việt Thịnh đẩy Quách Thanh Tú ra, đi thẳng về phía cầu thang.
Quách Thanh Tú chìm vào trong tĩnh lặng, làm sao bây giờ? Hắn muốn đối phó với anh Hải, cô không thể để Lâm Việt Thịnh tiếp tục như vậy được.
Quách Thanh Tú cầm điện thoại di động lên, gọi vào số của Lê Quyên Quyên.
“Alo, Lê Quyên Quyên à...”
“Thanh Tú, cậu lại đổi số di động sao? Thảo nào hôm qua tớ cứ gọi cậu suốt mà không được.”
“Cậu tìm tớ có chuyện gì?”
“Không có, cậu đã không đi học lâu như vậy, nếu như còn không đến nữa thì sẽ bị đuổi đó.”
“À, cái này không quan trọng. Đúng rồi, Lê Quyên Quyên, cậu có thể giúp tớ một chuyện hay không?”
Quách Thanh Tú cầm điện thoại di động, chầm chậm đi đến nhà vệ sinh, sau đó đóng cửa lại, hạ giọng nói khẽ.
“Cậu có thể giúp tớ liên lạc với Tăng Thanh Hải một chút không?”
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh ngộ rồi à?”
“Cậu đừng nói lung tung, tớ có chuyện muốn tìm anh ấy.”
“Vậy tớ trực tiếp đưa số của cậu cho anh ấy hay sao?”
“Không phải, dù có thế nào cậu cũng đừng nói cho anh ấy. Bây giờ tớ đổi số là vì không muốn gây nên phiền phức. Nghe tớ nè Lê Quyên Quyên, chuyện này phải làm thật bí mật, không để cho bất cứ ai biết được.”
“Được rồi được rồi, cậu còn không biết Lê Quyên Quyên tớ xuất thân từ đặc công sao? Hôm qua tớ vừa mới tập kích kho vũ khí đạn dược của quân địch, không một ai phát hiện cả.”
“Bớt nói nhảm đi, nói chuyện đứng đắn chút coi nào!” Quách Thanh Tú nói.
“Được được, thần đảm bảo sẽ làm thật ổn thỏa mà, nữ vương bệ hạ!” Lê Quyên Quyên lại bắt đầu láu táu.
Cúp điện thoại, trong lòng Quách Thanh Tú cuối cùng cũng bình ổn lại một chút.
Trụ sở chính tập đoàn Tăng Thị.
Trong căn phòng làm việc rộng rãi sáng sủa của Tổng giám đốc, Tăng Thanh Hải ngồi trên ghế, dáng vóc cao lớn mà tuấn tú, ánh mắt anh dừng lại trên một khung ảnh đặt cạnh máy tính.
Bên trong là ảnh của một thiếu nữ, tuy rằng đã vàng ố nhưng sự ngọt ngào động lòng người của cô vẫn vô cùng có sức hút.
“Tổng giám đốc Tăng, bên ngoài có người tìm ngài...”
Tăng Thanh Hải ngẩng đầu lên: “Là ai?”
“Một cô gái tự xưng là Lê Quyên Quyên.”
Tăng Thanh Hải hơi nhíu mày, rất nhanh anh đã nghĩ ra điều gì: “Mời cô ấy vào đi.”
Sau vài phút đồng hồ, một cô gái mang kính mắt gọng đen, hơi tròn trịa dáo dác tiến vào.
Sau khi vào cửa, như là bị phòng làm việc xa hoa này làm kinh hãi, cô sững sờ rất lâu mới tập trung lại, chào hỏi Tăng Thanh Hải: “À, anh Tăng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tăng Thanh Hải đứng dậy, dặn thư kí pha trà mang đến.
Tăng Thanh Hải mỉm cười lễ độ, ngồi ở phía đối diện với Lê Quyên Quyên, vẻ mặt cũng không kiêu ngạo. Chỉ chốc lát sau, thư ký đã đưa trà nước đến, đặt ở trước mặt Lê Quyên Quyên.
“Cô Lưu, cô có tin tức của Thanh Tú hay sao?”
Lê Quyên Quyên có chút ngượng ngùng mà khoát tay, mặt mày đỏ ửng: “Anh đừng gọi trang trọng như vậy, cứ kêu tôi Lê Quyên Quyên là được. Phải rồi, hôm nay tôi đến là vì Thanh Tú bảo tôi tìm anh đây...”
Tăng Thanh Hải thoáng chút kinh ngạc: “Có phải cô ấy gặp chuyện gì hay không?”
“Không có, cậu ấy chỉ nói, cậu ấy vốn muốn bớt chút thời gian gặp anh, nhưng mà bây giờ cậu ấy bận rộn quá, không thể đi được, cho nên để tôi đến truyền lời cho anh một tiếng...”
“Ừm, là chuyện gì?”
“Cậu ấy nói, có thể sẽ có người nhằm vào tập đoàn Tăng Thị, nhất là công ty Thanh Tú Bút Màu, cho nên anh phải cẩn thận một chút.”
Vẻ kinh ngạc trong đáy mắt Tăng Thanh Hải dần thêm sâu, làm sao Thanh Tú lại biết những chuyện này?
“À, tốt lắm, cảm ơn cô Lưu. Như vậy đi, cô có thể hẹn Thanh Tú một lần không, tôi cảm thấy phải nói chuyện trực tiếp với cô ấy thì tốt hơn!” Vẻ mặt Tăng Thanh Hải đầy thành khẩn.
Lê Quyên Quyên giật giật khóe miệng, Thanh Tú cũng không dặn dò những chuyện này.
Tăng Thanh Hải nhã nhặn nhắc nhở: “Nếu không thì cô cho tôi phương thức liên lạc với cô ấy đi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cô ấy.”
“Ấy, không được, cô ấy nói bây giờ đang không tiện lắm, nếu như chính cô ấy có thể đến thì đã sớm đến rồi.”
Tăng Thanh Hải trầm mặc một hồi rồi đột nhiên cười nói: “Cô về nói lại cho Thanh Tú, tôi có một bí mật rất quan trọng muốn nói với cô ấy. Nếu cô ấy có rảnh rỗi thì tôi lúc nào cũng có thể gặp cô ấy.”
“Được, được...” Lê Quyên Quyên mỉm cười gật đầu.
Sau khi đi ra khỏi tập đoàn Tăng Thị, Lê Quyên Quyên lập tức gọi điện thoại cho Quách Thanh Tú.
“Xong chuyện rồi, anh Tăng quả nhiên rất đẹp trai đó! Thanh Tú à, hình như người ta còn chưa quên được cậu đâu nha!”
“Bớt nói nhảm đi, anh ấy nói cái gì?”
“À, anh ấy nói anh ấy có một bí mật rất quan trọng muốn nói cho cậu nghe, hỏi cậu có rảnh hay không.”
“Bí mật gì chứ?”
“Nếu như tớ mà biết là tớ nói cho cậu nghe rồi, chắc chắn là chuyện quan trọng gì đó!”
“À, được rồi!”
Quách Thanh Tú bất mãn cúp điện thoại, trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường.
Anh Hải còn có bí mật gì nhỉ?
Quách Thanh Tú như nghĩ đến cái gì, lập tức bật dậy khỏi giường.
Đẩy cửa thư phòng Lâm Việt Thịnh, cô bước vào trong.
Lâm Việt Thịnh hơi ngước cái cằm lạnh lùng lên, nhìn về phía cô: “Sao hả, một mình ngủ không được sao?”
“Ha ha, không phải, tôi chỉ muốn đi xem anh một chút thôi...”
Lâm Việt Thịnh ngừng công việc đang làm, sải bước đi đến, bế Quách Thanh Tú lên, áp cô vào vách tường, cúi đầu hôn xuống.
“Hình như còn chưa có thử trong thư phòng...”
Ánh mắt tràn ngập sắc dục, Lâm Việt Thịnh nói với vẻ rất hứng thú.
Quách Thanh Tú rụt người lại, tránh thoát khỏi anh ta, lui về phía sau bàn làm việc.
Lâm Việt Thịnh đưa tay đắp khăn tắm lên người Quách Thanh Tú, đèn trong phòng khách đã tắt từ lâu, Quách Thanh Tú mơ mơ màng màng nằm rũ trên ghế sofa.
“Nói!” Lâm Việt Thịnh nói một cách ngắn gọn mà có lực.
“Dạ vâng. Trước khi tập đoàn Tăng Thị tiến vào thị trường Trung Quốc thì đã lặng lẽ thu mua một công ty thời trang, cũng đổi tên thành công ty thời trang Thanh Tú Bút Màu. Về sau, khi tập đoàn Tăng Thị về nước lần này, họ đã trực tiếp đầu tư vào ba nghìn ba trăm tỷ, đồng thời đẩy mạnh phát triển công ty này hơn. Mặt hàng chiến lược của họ là trang phục thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng mà ekip thiết kế và ekip kinh doanh đều vô cùng mạnh. Chỉ trong vòng nửa năm, gần như đã đạt thành tích lượng tiêu thụ đứng vào top ba trong các doanh nghiệp quốc nội. Với một công ty thời trang mới thành lập mà nói, đây quả thật là huyền thoại...”
Huỳnh Minh San thao thao bất tuyệt thể hiện sự tán thưởng của mình.
Trừ sếp Lâm Việt Thịnh của mình ra, thì lại xuất hiện thêm một tài năng kinh doanh khiến cô nhìn mà thán phục.
“Vậy cô muốn nhảy việc sang công ty rồi đúng không?” Lâm Việt Thịnh cáu tiết mà nhạo báng, cô ta có bị lú lẫn hay không, đang muốn đọc diễn văn cho ai đấy.
Huỳnh Minh San nhanh chóng bừng tỉnh, lập tức ngưng gấp những lời mình đang nói.
“Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Lâm, là tôi sơ suất. Ý của tôi là, thưa ngài, sao họ có thể sáng suốt hùng mạnh bằng ngài được...”
“Hừ, Thanh Tú Bút Màu có nghĩa gì?”
“À, theo tôi được biết thì Thanh Tú Bút Màu là nhân vật chính trong một bộ anime Nhật Bản. Mấy năm trước rất thịnh hành, được rất nhiều thiếu nữ yêu thích. Tôi đoán là họ định hướng trang phục chủ yếu là dành cho thiếu nữ từ mười đến mười tám tuổi, cho nên lấy tên này là để thu hút khách hàng.”
“Ừm, phái người vào nằm vùng trong công ty này...”
Huỳnh Minh San có hơi chần chờ: “Ngài tổng giám đốc, tập đoàn chúng ta không dính dáng gì đến ngành thời trang.”
Lâm Việt Thịnh quát thẳng: “Từ giờ trở đi thì dính dáng đến rồi.”
“Nếu như ngài muốn tấn công tập đoàn Tăng Thị, tôi kiến nghị chúng ta nên tấn công vào trụ sở chính của họ, thương hiệu này chỉ là công ty con dưới trướng...”
“Cô nói nhiều lời như vậy là không muốn làm phải không?!!!” Lâm Việt Thịnh trực tiếp cắt lời của cô.
Huỳnh Minh San vội vàng gật đầu: “Được ạ, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp.”
Cúp điện thoại, Lâm Việt Thịnh quay đầu lại, Quách Thanh Tú đang nhìn hắn không chớp mắt.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ đắc ý. Hắn bước đến, khóa Quách Thanh Tú vào trong vòng tay mình.
“Thanh Tú Bút Màu, cái tên này không phải rất giống với em sao?”
Đôi mắt hạnh long lanh ánh nước của Quách Thanh Tú càng mở to hơn...
Mấy chữ Thanh Tú Bút Màu này phóng lớn vô tận bên tai cô, tại sao lại là Thanh Tú Bút Màu chứ!!!
Nhìn Quách Thanh Tú mặt mày sững sờ, Lâm Việt Thịnh tiếp tục đắc ý nói: “Ha, thật thú vị! Tôi đang nghĩ nên làm thế nào để thành lập một công ty thời trang cho em, bây giờ cơ hội này lại đưa đến trước mắt. Em nói xem, đây còn không phải là kỳ tích hay sao...”
Quách Thanh Tú cố nuốt lời muốn nói vào trong miệng, ánh mắt vẫn tràn đầy nghi hoặc.
“Tại sao lại có công ty này chứ?”
“Đúng vậy, có phải là rất thần kỳ hay không? Em còn nhớ rõ ả Lý Vi Vi kia chứ?”
Lâm Việt Thịnh cười khẩy, Quách Thanh Tú ngẩn ngơ gật đầu, cô ta là người hãm hại cô, và cũng là vị hôn thê của Tăng Thanh Hải.
“Vị hôn phu của Lý Vi Vi tạo ra một thương hiệu hùng mạnh, nhưng có lẽ hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng tất cả những gì hắn làm đều là chuẩn bị cho tôi...”
Quách Thanh Tú nghe đến đó, sắc mặt càng thêm trắng bệch, thì ra là anh Hải.
Cô biết ngay là anh mà, trên thế giới này chỉ có một người gọi cô là Thanh Tú Bút Màu!
Khi còn bé cô rất thích vẽ này nọ, anh Hải ở bên cạnh xem cô vẽ đủ mọi hình vẽ. Nhưng mà những hình vẽ kia đều là quần áo búp bê vải, có lẽ vì cô đúng là có năng khiếu, cho nên quần áo búp bê vải được vẽ ra cũng vô cùng đáng yêu, phá cách.
Mà anh Hải là người duy nhất thưởng thức tác phẩm lớn của cô.
“Thanh Tú, sau này lớn lên em muốn là họa sĩ ư?”
“Không ạ, anh Hải ơi, sau này Thanh Tú muốn trở thành một nhà thiết kế, thiết kế ra đủ loại quần áo đẹp.”
“Ha ha, tại sao hả?”
“Bởi vì anh Hải thích! Anh Hải thích nhìn bản vẽ của Thanh Tú, Thanh Tú sẽ vẽ cho anh Hải xem...”
“Ha ha, được, vậy gọi em là Thanh Tú Bút Màu có được không nào?”
“Được ạ, Thanh Tú Bút Màu...”
Nhìn Quách Thanh Tú sắc mặt trắng bệch cả ra, Lâm Việt Thịnh nghi ngờ đưa tay sờ trán cô. Quách Thanh Tú bị hắn chạm vào như vậy, chẳng mấy chốc lấy lại tinh thần.
“Công ty đó là của Tăng Thị sao? Nhưng mà, có liên quan đến tôi sao?”
“Bây giờ thì không có liên quan, nhưng sau này sẽ có liên quan.”
Tròng mắt đen của Lâm Việt Thịnh dâng lên sự thù hằn, dám đắc tội với người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh hắn thì sẽ không có kết quả tốt được đâu.
Nghe giọng điệu này của Lâm Việt Thịnh, trong lòng Quách Thanh Tú đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
“Anh muốn thu mua công ty này sao?” Quách Thanh Tú đột nhiên thử dò hỏi.
Lâm Việt Thịnh hơi nhếch môi: “Quách Thanh Tú, em ở bên cạnh tôi, chỉ số thông minh cũng tăng lên rồi nhỉ!”
Quách Thanh Tú đổ mồ hôi: “Không dám không dám...”
“Dù sao em cũng đã thích thiết kế như vậy, công ty này coi như để cho em chơi là được rồi.” Lâm Việt Thịnh nghênh dàn ngang hai chân ra, dáng ngồi trên ghế sofa đầy phóng khoáng, ánh mắt lại tàn nhẫn đến đáng sợ.
Quách Thanh Tú ngẩn ngơ thật lâu mới khẽ nói: “Thực ra tôi không muốn mở công ty gì cả, chi bằng anh để cho tôi tiếp tục đi học là được rồi.”
“Không có thương lượng gì cả.”
Lâm Việt Thịnh đẩy Quách Thanh Tú ra, đi thẳng về phía cầu thang.
Quách Thanh Tú chìm vào trong tĩnh lặng, làm sao bây giờ? Hắn muốn đối phó với anh Hải, cô không thể để Lâm Việt Thịnh tiếp tục như vậy được.
Quách Thanh Tú cầm điện thoại di động lên, gọi vào số của Lê Quyên Quyên.
“Alo, Lê Quyên Quyên à...”
“Thanh Tú, cậu lại đổi số di động sao? Thảo nào hôm qua tớ cứ gọi cậu suốt mà không được.”
“Cậu tìm tớ có chuyện gì?”
“Không có, cậu đã không đi học lâu như vậy, nếu như còn không đến nữa thì sẽ bị đuổi đó.”
“À, cái này không quan trọng. Đúng rồi, Lê Quyên Quyên, cậu có thể giúp tớ một chuyện hay không?”
Quách Thanh Tú cầm điện thoại di động, chầm chậm đi đến nhà vệ sinh, sau đó đóng cửa lại, hạ giọng nói khẽ.
“Cậu có thể giúp tớ liên lạc với Tăng Thanh Hải một chút không?”
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh ngộ rồi à?”
“Cậu đừng nói lung tung, tớ có chuyện muốn tìm anh ấy.”
“Vậy tớ trực tiếp đưa số của cậu cho anh ấy hay sao?”
“Không phải, dù có thế nào cậu cũng đừng nói cho anh ấy. Bây giờ tớ đổi số là vì không muốn gây nên phiền phức. Nghe tớ nè Lê Quyên Quyên, chuyện này phải làm thật bí mật, không để cho bất cứ ai biết được.”
“Được rồi được rồi, cậu còn không biết Lê Quyên Quyên tớ xuất thân từ đặc công sao? Hôm qua tớ vừa mới tập kích kho vũ khí đạn dược của quân địch, không một ai phát hiện cả.”
“Bớt nói nhảm đi, nói chuyện đứng đắn chút coi nào!” Quách Thanh Tú nói.
“Được được, thần đảm bảo sẽ làm thật ổn thỏa mà, nữ vương bệ hạ!” Lê Quyên Quyên lại bắt đầu láu táu.
Cúp điện thoại, trong lòng Quách Thanh Tú cuối cùng cũng bình ổn lại một chút.
Trụ sở chính tập đoàn Tăng Thị.
Trong căn phòng làm việc rộng rãi sáng sủa của Tổng giám đốc, Tăng Thanh Hải ngồi trên ghế, dáng vóc cao lớn mà tuấn tú, ánh mắt anh dừng lại trên một khung ảnh đặt cạnh máy tính.
Bên trong là ảnh của một thiếu nữ, tuy rằng đã vàng ố nhưng sự ngọt ngào động lòng người của cô vẫn vô cùng có sức hút.
“Tổng giám đốc Tăng, bên ngoài có người tìm ngài...”
Tăng Thanh Hải ngẩng đầu lên: “Là ai?”
“Một cô gái tự xưng là Lê Quyên Quyên.”
Tăng Thanh Hải hơi nhíu mày, rất nhanh anh đã nghĩ ra điều gì: “Mời cô ấy vào đi.”
Sau vài phút đồng hồ, một cô gái mang kính mắt gọng đen, hơi tròn trịa dáo dác tiến vào.
Sau khi vào cửa, như là bị phòng làm việc xa hoa này làm kinh hãi, cô sững sờ rất lâu mới tập trung lại, chào hỏi Tăng Thanh Hải: “À, anh Tăng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tăng Thanh Hải đứng dậy, dặn thư kí pha trà mang đến.
Tăng Thanh Hải mỉm cười lễ độ, ngồi ở phía đối diện với Lê Quyên Quyên, vẻ mặt cũng không kiêu ngạo. Chỉ chốc lát sau, thư ký đã đưa trà nước đến, đặt ở trước mặt Lê Quyên Quyên.
“Cô Lưu, cô có tin tức của Thanh Tú hay sao?”
Lê Quyên Quyên có chút ngượng ngùng mà khoát tay, mặt mày đỏ ửng: “Anh đừng gọi trang trọng như vậy, cứ kêu tôi Lê Quyên Quyên là được. Phải rồi, hôm nay tôi đến là vì Thanh Tú bảo tôi tìm anh đây...”
Tăng Thanh Hải thoáng chút kinh ngạc: “Có phải cô ấy gặp chuyện gì hay không?”
“Không có, cậu ấy chỉ nói, cậu ấy vốn muốn bớt chút thời gian gặp anh, nhưng mà bây giờ cậu ấy bận rộn quá, không thể đi được, cho nên để tôi đến truyền lời cho anh một tiếng...”
“Ừm, là chuyện gì?”
“Cậu ấy nói, có thể sẽ có người nhằm vào tập đoàn Tăng Thị, nhất là công ty Thanh Tú Bút Màu, cho nên anh phải cẩn thận một chút.”
Vẻ kinh ngạc trong đáy mắt Tăng Thanh Hải dần thêm sâu, làm sao Thanh Tú lại biết những chuyện này?
“À, tốt lắm, cảm ơn cô Lưu. Như vậy đi, cô có thể hẹn Thanh Tú một lần không, tôi cảm thấy phải nói chuyện trực tiếp với cô ấy thì tốt hơn!” Vẻ mặt Tăng Thanh Hải đầy thành khẩn.
Lê Quyên Quyên giật giật khóe miệng, Thanh Tú cũng không dặn dò những chuyện này.
Tăng Thanh Hải nhã nhặn nhắc nhở: “Nếu không thì cô cho tôi phương thức liên lạc với cô ấy đi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cô ấy.”
“Ấy, không được, cô ấy nói bây giờ đang không tiện lắm, nếu như chính cô ấy có thể đến thì đã sớm đến rồi.”
Tăng Thanh Hải trầm mặc một hồi rồi đột nhiên cười nói: “Cô về nói lại cho Thanh Tú, tôi có một bí mật rất quan trọng muốn nói với cô ấy. Nếu cô ấy có rảnh rỗi thì tôi lúc nào cũng có thể gặp cô ấy.”
“Được, được...” Lê Quyên Quyên mỉm cười gật đầu.
Sau khi đi ra khỏi tập đoàn Tăng Thị, Lê Quyên Quyên lập tức gọi điện thoại cho Quách Thanh Tú.
“Xong chuyện rồi, anh Tăng quả nhiên rất đẹp trai đó! Thanh Tú à, hình như người ta còn chưa quên được cậu đâu nha!”
“Bớt nói nhảm đi, anh ấy nói cái gì?”
“À, anh ấy nói anh ấy có một bí mật rất quan trọng muốn nói cho cậu nghe, hỏi cậu có rảnh hay không.”
“Bí mật gì chứ?”
“Nếu như tớ mà biết là tớ nói cho cậu nghe rồi, chắc chắn là chuyện quan trọng gì đó!”
“À, được rồi!”
Quách Thanh Tú bất mãn cúp điện thoại, trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường.
Anh Hải còn có bí mật gì nhỉ?
Quách Thanh Tú như nghĩ đến cái gì, lập tức bật dậy khỏi giường.
Đẩy cửa thư phòng Lâm Việt Thịnh, cô bước vào trong.
Lâm Việt Thịnh hơi ngước cái cằm lạnh lùng lên, nhìn về phía cô: “Sao hả, một mình ngủ không được sao?”
“Ha ha, không phải, tôi chỉ muốn đi xem anh một chút thôi...”
Lâm Việt Thịnh ngừng công việc đang làm, sải bước đi đến, bế Quách Thanh Tú lên, áp cô vào vách tường, cúi đầu hôn xuống.
“Hình như còn chưa có thử trong thư phòng...”
Ánh mắt tràn ngập sắc dục, Lâm Việt Thịnh nói với vẻ rất hứng thú.
Quách Thanh Tú rụt người lại, tránh thoát khỏi anh ta, lui về phía sau bàn làm việc.
Danh sách chương