"39 °C, sốt rất cao. Tôi sẽ cho người mang nước chuyền tới. Nếu còn không thể hạ sốt, vậy đưa đến bệnh viện đi.
" Lâm Tử Thanh nửa đêm phát sốt khiến cho nam nhân hoảng sợ muốn chết, như người mất hồn chạy đi tìm Tiết Phùng Châu. Tiết Phùng Châu trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Tinh Tuyền phản ứng. Ngay lúc đầu hắn đồng ý hắn phu nhân cũng sẽ không phải bị chịu tội như bây giờ.
"Được. " Nam nhân không nhiều lời với hắn, Tiết Phùng Châu tức giận thật sự, ngươi không thể nói nhiều hơn một chút?!! Ngươi bị hết từ ngữ sao?! Hắn hầm hực rời khỏi phòng. Hắn chờ chờ, Hoắc Tinh Tuyền ngươi sẽ bị báo
ứng.
Thanh niên khuôn mặt nhỏ vì sốt cao mà bị hun đến đỏ tươi, hơi thở hỗn hển khó nhọc, liên tục rầm rì rên rỉ khó chịu. Nam nhân tay muốn chạm vào thanh niên, nhưng lại sợ hãi điều gì đó mà rụt trở về.
Hắn không thương tiếc chính mình, hạ xuống mặt một cái vang dội bạt tay. Hắn muốn làm cho chính mình thanh tỉnh một chút. Không cần có những suy nghĩ ngu xuẩn đó. Hắn vô cảm với thanh niên?! Không phải. Hắn không yêu thanh niên?! Tuyệt đối không phải! Là hắn ngu dốt, hắn trì độn, hắn không hiểu được tâm ý của thiếu niên dành cho hắn.
Nụ cười ngọt ngào trong trẻo không bao giờ dập tắt, cho dù hắn có như thế nào lạnh nhạt thanh niên. Những hành động chăm sóc, cẩn thận tỉ mĩ chưa từng cầu đáp khiến hắn động tâm, khiến hắn bị đắm chìm trong dòng nước ấm hạnh phúc. Xin lỗi, ta thật sự muốn xin lỗi ngươi.
"Nước....." Hoắc Tinh Tuyền giật mình, di chuyển xe lăn chạy đi. Một lát sau, thanh niên được cẩn thận đỡ vào lồng ngực của nam nhân, dòng nước ấm áp được đưa vào miệng, làm xoa dụi cổ họng khô rát. Lâm Tử Thanh thỏa mãn được cơn khát, lại tiếp tục ngủ tiếp đi.
Hoắc Tinh Tuyền uống hết nước còn ở trong ly. Một đêm không ngủ, túc trực bên cạnh người.
Lâm Tử Thanh giật giật bàn tay, cơn đau đánh tan hoàn toàn cơn buồn ngủ. Hắn nhìn bị quấn một tầng băng gạc cổ tay không khỏi có chút đau xót. Nam nhân từ chối, làm hắn như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, như bị ngàn vết dao đâm vào trái tim, máu chảy đầm đìa. Ánh mắt đảo nhìn xung quanh, trong phòng chỉ có hắn một người, thanh niên thở dài thất vọng tràn trề.
Nhưng một lát sau được thay thế bởi sự vui vẻ. Nam nhân nhìn hắn tỉnh lại, chậm dừng hành động trên tay. Suy nghĩ thanh niên nữa ngày không có gì vào bụng, cắn răng đi đến. Rất may mắn thanh niên nữa đêm hạ sốt nếu không Tiết Phùng Châu không quản sống chết bị kéo đến nơi này. Tiết Phùng Châu giận Tiết Phùng Châu không giám nói.
Lâm Tử Thanh chờ đợi nam nhân buông khay đồ ăn xuống, bay vào nam nhân trong lồng ngực, hít lấy hít để hương thơm độc thuộc về hắn lão công. Hoắc Tinh Tuyền không kịp phản ứng, đón nhận mềm mại tiểu phu nhân.
Lại nghe được hắn rầu rĩ. " Ta, rất rất giận dữ. Cần phải, được lão công hôn hôn thật nhiều mới tốt lên được. " Hắn một đêm thông suốt thật nhiều. Là do hắn đường đột, là do hắn ép buộc nam nhân muốn thuận theo ý mình. Hắn biết nam nhân đối với hắn còn ít nhiều khúc mắc. Hắn, nên không đòi hỏi quá nhiều.
"Xin lỗi, thật xin lỗi..." Hoắc Tinh Tuyền trân trọng hôn lên cái trán, đôi mắt, hai má cùng môi của thành niên.
Nồng đậm hối lỗi mong muốn thanh niên tha thứ. Hắn thủ sẵn thanh niên sẽ tránh không nhìn hắn, không muốn nói chuyện với hắn, bị thanh niên bỏ mặc. Không ngờ đến, thanh niên không chỉ không giận hắn, còn dùng cách thức đáng yêu như vậy đánh tan hoảng loạn ở trong lòng hắn.
"A, lão công. Lại thêm một cái nữa. " Lâm Tử Thanh ngơ ngác đón nhận từng cái hôn rơi xuống. Cuối cùng dừng lại ở hắn trên môi. Cảm xúc mềm mại ngọt ngào như mật đường làm hắn muốn mãi. Cái gì chuyện không vui trong lòng đều tan biến không còn một mảnh.
"Được." Hoắc Tinh Tuyền ôn nhu nhìn người trong lòng. Ngươi là báu vật thần linh trao tặng cho ta. Được như ý nguyện, Lâm Tử Thanh nụ cười càng thêm ngọt ngào khi được nam nhân đút ăn. Cháo cũng có thể mỹ vị như vậy, thật tuyệt. Hắn lấy sinh mệnh ra thề, sẽ không bao giờ làm thanh phải khổ sở, phải đau lòng. Làm trái lời thể, vạn kiếp không thể siêu sinh.
Tiết Phùng Châu vào không đúng lúc, bị màu phấn hồng cảnh sắc chọc cho đỏ mắt, còn có bị tia băng lia đến.
Khốn khiếp, hắn muốn nhìn thấy các ngươi ân ái lắm sao?! "Hoắc Tinh Tuyền, ngươi có thể rời khỏi Hoắc thị." Hoắc Lan Tuệ mang theo người chiến thắng tư thái hiên ngang tiến vào Hoắc thị. Các cổ đông lớn nhỏ đã có mặt đông đủ, ngày hôm nay Hoắc thị lại muốn đổi chỗ.
"Được." Hoắc Lan Tuệ nghi hoặc thái độ quá mức thoải mái ung dung của Hoắc Tinh Tuyền. Hắn không phải là nên giận giữ, phẫn nộ, kiên quyết không rời?!! Hạ Tư Viễn đồng dạng có cùng suy nghĩ với mẫu thân. Hoắc Tinh Tuyền, hắn là đang chê dấu nội tâm hoảng loạn đi?!
" Làm Hoắc thị tồn tại lâu hơn một chút. " Hoắc Tinh Tuyền nhìn đồng hồ, không do dự rời khỏi. Muốn đến thời gian bồi thanh niên dùng cơm. Hắn không muốn về trễ, bảo bối của hắn sẽ bị đói.
Hoắc Lan Tuệ che dấu nội tâm không thoải mái. Liếc một lượt những người có mặt ở trong phòng họp. Nàng sẽ, làm những kẻ trung thành với hắn đều phải biến khỏi Hoắc thị.
Không cần Hoắc Lan Tuệ ra tay, ngày hôm sau có không đến mười cái đơn từ chức xuất hiện trên bàn làm việc của nàng. Hoắc Lan Tuệ mày nhíu chặt.
" Lâm Tử Thanh nửa đêm phát sốt khiến cho nam nhân hoảng sợ muốn chết, như người mất hồn chạy đi tìm Tiết Phùng Châu. Tiết Phùng Châu trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Tinh Tuyền phản ứng. Ngay lúc đầu hắn đồng ý hắn phu nhân cũng sẽ không phải bị chịu tội như bây giờ.
"Được. " Nam nhân không nhiều lời với hắn, Tiết Phùng Châu tức giận thật sự, ngươi không thể nói nhiều hơn một chút?!! Ngươi bị hết từ ngữ sao?! Hắn hầm hực rời khỏi phòng. Hắn chờ chờ, Hoắc Tinh Tuyền ngươi sẽ bị báo
ứng.
Thanh niên khuôn mặt nhỏ vì sốt cao mà bị hun đến đỏ tươi, hơi thở hỗn hển khó nhọc, liên tục rầm rì rên rỉ khó chịu. Nam nhân tay muốn chạm vào thanh niên, nhưng lại sợ hãi điều gì đó mà rụt trở về.
Hắn không thương tiếc chính mình, hạ xuống mặt một cái vang dội bạt tay. Hắn muốn làm cho chính mình thanh tỉnh một chút. Không cần có những suy nghĩ ngu xuẩn đó. Hắn vô cảm với thanh niên?! Không phải. Hắn không yêu thanh niên?! Tuyệt đối không phải! Là hắn ngu dốt, hắn trì độn, hắn không hiểu được tâm ý của thiếu niên dành cho hắn.
Nụ cười ngọt ngào trong trẻo không bao giờ dập tắt, cho dù hắn có như thế nào lạnh nhạt thanh niên. Những hành động chăm sóc, cẩn thận tỉ mĩ chưa từng cầu đáp khiến hắn động tâm, khiến hắn bị đắm chìm trong dòng nước ấm hạnh phúc. Xin lỗi, ta thật sự muốn xin lỗi ngươi.
"Nước....." Hoắc Tinh Tuyền giật mình, di chuyển xe lăn chạy đi. Một lát sau, thanh niên được cẩn thận đỡ vào lồng ngực của nam nhân, dòng nước ấm áp được đưa vào miệng, làm xoa dụi cổ họng khô rát. Lâm Tử Thanh thỏa mãn được cơn khát, lại tiếp tục ngủ tiếp đi.
Hoắc Tinh Tuyền uống hết nước còn ở trong ly. Một đêm không ngủ, túc trực bên cạnh người.
Lâm Tử Thanh giật giật bàn tay, cơn đau đánh tan hoàn toàn cơn buồn ngủ. Hắn nhìn bị quấn một tầng băng gạc cổ tay không khỏi có chút đau xót. Nam nhân từ chối, làm hắn như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, như bị ngàn vết dao đâm vào trái tim, máu chảy đầm đìa. Ánh mắt đảo nhìn xung quanh, trong phòng chỉ có hắn một người, thanh niên thở dài thất vọng tràn trề.
Nhưng một lát sau được thay thế bởi sự vui vẻ. Nam nhân nhìn hắn tỉnh lại, chậm dừng hành động trên tay. Suy nghĩ thanh niên nữa ngày không có gì vào bụng, cắn răng đi đến. Rất may mắn thanh niên nữa đêm hạ sốt nếu không Tiết Phùng Châu không quản sống chết bị kéo đến nơi này. Tiết Phùng Châu giận Tiết Phùng Châu không giám nói.
Lâm Tử Thanh chờ đợi nam nhân buông khay đồ ăn xuống, bay vào nam nhân trong lồng ngực, hít lấy hít để hương thơm độc thuộc về hắn lão công. Hoắc Tinh Tuyền không kịp phản ứng, đón nhận mềm mại tiểu phu nhân.
Lại nghe được hắn rầu rĩ. " Ta, rất rất giận dữ. Cần phải, được lão công hôn hôn thật nhiều mới tốt lên được. " Hắn một đêm thông suốt thật nhiều. Là do hắn đường đột, là do hắn ép buộc nam nhân muốn thuận theo ý mình. Hắn biết nam nhân đối với hắn còn ít nhiều khúc mắc. Hắn, nên không đòi hỏi quá nhiều.
"Xin lỗi, thật xin lỗi..." Hoắc Tinh Tuyền trân trọng hôn lên cái trán, đôi mắt, hai má cùng môi của thành niên.
Nồng đậm hối lỗi mong muốn thanh niên tha thứ. Hắn thủ sẵn thanh niên sẽ tránh không nhìn hắn, không muốn nói chuyện với hắn, bị thanh niên bỏ mặc. Không ngờ đến, thanh niên không chỉ không giận hắn, còn dùng cách thức đáng yêu như vậy đánh tan hoảng loạn ở trong lòng hắn.
"A, lão công. Lại thêm một cái nữa. " Lâm Tử Thanh ngơ ngác đón nhận từng cái hôn rơi xuống. Cuối cùng dừng lại ở hắn trên môi. Cảm xúc mềm mại ngọt ngào như mật đường làm hắn muốn mãi. Cái gì chuyện không vui trong lòng đều tan biến không còn một mảnh.
"Được." Hoắc Tinh Tuyền ôn nhu nhìn người trong lòng. Ngươi là báu vật thần linh trao tặng cho ta. Được như ý nguyện, Lâm Tử Thanh nụ cười càng thêm ngọt ngào khi được nam nhân đút ăn. Cháo cũng có thể mỹ vị như vậy, thật tuyệt. Hắn lấy sinh mệnh ra thề, sẽ không bao giờ làm thanh phải khổ sở, phải đau lòng. Làm trái lời thể, vạn kiếp không thể siêu sinh.
Tiết Phùng Châu vào không đúng lúc, bị màu phấn hồng cảnh sắc chọc cho đỏ mắt, còn có bị tia băng lia đến.
Khốn khiếp, hắn muốn nhìn thấy các ngươi ân ái lắm sao?! "Hoắc Tinh Tuyền, ngươi có thể rời khỏi Hoắc thị." Hoắc Lan Tuệ mang theo người chiến thắng tư thái hiên ngang tiến vào Hoắc thị. Các cổ đông lớn nhỏ đã có mặt đông đủ, ngày hôm nay Hoắc thị lại muốn đổi chỗ.
"Được." Hoắc Lan Tuệ nghi hoặc thái độ quá mức thoải mái ung dung của Hoắc Tinh Tuyền. Hắn không phải là nên giận giữ, phẫn nộ, kiên quyết không rời?!! Hạ Tư Viễn đồng dạng có cùng suy nghĩ với mẫu thân. Hoắc Tinh Tuyền, hắn là đang chê dấu nội tâm hoảng loạn đi?!
" Làm Hoắc thị tồn tại lâu hơn một chút. " Hoắc Tinh Tuyền nhìn đồng hồ, không do dự rời khỏi. Muốn đến thời gian bồi thanh niên dùng cơm. Hắn không muốn về trễ, bảo bối của hắn sẽ bị đói.
Hoắc Lan Tuệ che dấu nội tâm không thoải mái. Liếc một lượt những người có mặt ở trong phòng họp. Nàng sẽ, làm những kẻ trung thành với hắn đều phải biến khỏi Hoắc thị.
Không cần Hoắc Lan Tuệ ra tay, ngày hôm sau có không đến mười cái đơn từ chức xuất hiện trên bàn làm việc của nàng. Hoắc Lan Tuệ mày nhíu chặt.
Danh sách chương