Hoắc Tinh Tuyền người sao, gặp thù tất báo, kẻ nào làm hắn khó chịu, hắn khiến kẻ đó phải chịu gấp trăm ngàn lần hơn thế nữa. Hoắc Tinh Tuyền ánh mắt âm trầm, lạnh như băng ánh mắt nhìn đến một người.

Ai tổn thương người của hắn, thì phải gánh chịu được hậu quả hắn ban cho. Ở dưới mí mắt của hắn giám ngang nhiên tổn thương người của hắn. Ha hả, ngày tàn của bọn họ đến rồi.

Hoắc Tinh Tuyền nhanh tay gọn lẹ, Lý gia cùng Dương gia không dạy hảo hài tử vậy hắn không ngại thay bọn họ dạy bảo lại. Không phải rất thích dùng vũ lực ức hiếp người khác sao, hắn cho bọn họ hai cái hảo hảo nếm thử mùi vị.

Lý Quang Minh cùng Dương Tùng đương trường bị người đánh không thương tiếc đầu đường, mặt mày bầm dập giống như con heo, tay chân đều gãy. Lý gia Dương gia người chạy đến hiện trường giận khí sắp ngất, quyết tìm ra kẻ nào giám tổn thương đến hài tử của họ. Nhưng biết được ai ở sau làm, chọn cách im lặng, nuốt vào cục tức.

" Người biết Lâm Tử Thanh hắn là ai sao?! Hắn là người của Hoắc Tinh Tuyền kẻ điên kia!!! Ngươi vậy mà giám đụng vào hắn?!! " Không quản Lý Quang Minh tay chân bó bột, đau đớn chật vật nằm trên giường bệnh. Lý gia chủ không biết hắn tạo nghiệt gì, sinh ra một cái không biết suy nghĩ hài tử. " Ngươi thích làm gì ta không quản. Nhưng mà, đụng đến ai không đụng đụng đến đến người không thể đụng!! "

" Ngươi mắng cái gì mắng! Hài tử còn chịu chưa đủ khổ sao? " Lý phu nhân một bên khóc than, vừa bất mãn nhìn Lý gia chủ. Thái độ này của bà được nhận lại một cái tát vang trời.

" Con hư tại mẹ!! Ngươi xem ngươi kiệt tác!!! Lý thị mất hết rồi!!! Đều là do hắn!!! Nghiệt chủng ! Ta sao lại có đứa con trai như ngươi!" Lý phu nhân bụm mặt không thể tin tưởng nhìn chồng. Nghe đến Lý thị sắp duy trì không nổi. Bà bây giờ mới phát giác được chuyện này quan trọng như thế nào. Lỵ thị không còn, bà Lý phu nhân danh phận này còn sao?! " Ngươi....Ngươi.... Nghịch tử!!!! " Dương gia chủ tức giận đến tim phổi đều đau, cuối cùng rặn ra được hai chữ. Không thương tiếc còn bị thương, quỳ xuống sàn nhà đá Dương Tùng một cái. Từng là hài tử hắn yêu thương, đặt vào vô số kỳ vọng. Bây giờ sao?!! Đây là cách hắn hiếu thảo hắn?!!

" Ngươi mau đi liên hệ Lâm Tử Ngọc, nói hắn giúp chút ta vượt qua thời gian này!! " Dương thị không thể cứ như vậy sụp đỗ, bao nhiêu sương máu mồ hôi của Dương gia không thể cứ như vậy biến mất. Hắn làm sao còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông.

" Ta gọi....Hắn không nghe máy...." Dương Tùng bò dậy, hốc mắt ửng đỏ. Một phần vì ân hận, một phần vì oán hận. Một vì nghe lời sai khiến của Lâm Tử Ngọc, không suy nghĩ tình hình tìm Lâm Tử Thanh giải quyết, hậu quả của hắn lấy toàn bộ Dương gia gánh chịu. Một vì oán hận Lâm Tử Ngọc, hắn đối với hắn không tốt sao?!! Xem Lâm Tử Ngọc là bằng hữu tốt nhất, đi đâu nơi nào cũng trước tiên nghĩ đến hắn, bảo vệ cho hắn. Dương gia gặp nạn, Lâm Tử Ngọc không tiếp điện thoại của hắn, như là sợ bị liên lụy! Lâm Tử Ngọc, ngươi thật hảo!! Dương Tùng hận ý càng sâu, hận không thể gặp Lâm Tử Ngọc chất vấn hắn!! Nguy nan là lúc, mới nhìn rõ bộ mặt thật của nhau.

Lâm Tử Ngọc cũng không yên ổn, hắn bị chịu liên lụy. Là bàn bè thân thiết của Lý Quang Minh Dương Tùng, hai người bọn họ bị người trả đũa. Lâm Tử Ngọc không chỗ mặt đẹp.

Lâm Tử Thanh không quan tâm Lý Quang Minh Dương Tùng bị làm sao rồi. Hắn vui sướng hưởng thụ cuộc sống của chính mình. Hắn thoải mái vươn vai, một bữa tối vô mộng, thanh thần khí sảng cực kỳ.

Thanh niên treo nụ cười tươi rói, sải bước xuống nhà ăn. Trên dưới người hầu cũng vì hắn mà bị lây nhiễm ý vui. Trên môi là nụ cười nhàn nhạt, nhưng chân thành.

" Lão công. " Nhìn thấy nam nhân, thanh niên như tiểu mèo con nhìn thấy cá, nhao nhao chạy đến. Thanh niên nhìn nam nhân trước mặt nhưng không thể chạm vào, ánh mắt toàn là oán trách, hắn không vui. Hừ.

" Ngoan ngoãn, trước tiên ăn cơm. " Hoắc Tinh Huyền một tay chặn hiếu động nhân nhi, đè lại đầu của thanh niên, ba phần bất lực bảy phần như ba nhìn hắn. Nhìn thanh niên khí sắc, hắn không ảnh hưởng đến chuyện kia mà tinh thần không vui. Nam nhân yên tâm buông xuống lo lắng.

" Này là cái gì a?! Rất thơm?!! " Lâm Tử Thanh khịt mũi khịt mũi, ngửi ngửi nồng đậm hương thơm mê người trước mặt. Sáng hôm này, là đầu bếp phương Tây chuẩn bị. Hắn dù thích dùng buổi sáng phương Đông, nhưng đôi khi cũng muốn đổi mới. Trước mắt hắn cực kỳ bắt mặt sườn dê nướng, thật muốn nuốt vào miệng nếm thử.

" Ha hả, Tử Thanh mũi thật linh. Là sườn dê thượng hạng được chế biến cầu kỳ, cùng với rượu vang nhập khẩu của Úc....." Nói đến đây, Hoắc quản gia nhanh chóng lấy đi đĩa sườn dê nướng. Nhìn thiếu gia mặt mày trở nên tối tăm, ông thầm than không xong.

" Thay thế đầu bếp khác đi. " Người hầu nhanh chóng dọn đi thức ăn, nhanh chóng chuẩn bị thức ăn mới. Lâm Tử Thanh có chút hụt hẫng, không ngờ sườn dê là nấu cùng với rượu mới thể có được mùi hương này. Nhưng là, hắn bị dị ứng với rượu. Là rất nặng, chỉ cần một lượng nhỏ có thể làm hắn sống dở chết dở. Không phải là hắn dị ứng, mà là thân thể nguyên chủ dị ứng.

" Lão công, không cần tức giận. " Lâm Tử Thanh nắm tay nam nhân nhẹ nhàng xoa xoa. Nam nhân của hắn quan tâm hắn, hắn cảm nhận được. Không được ăn sườn dê cũng không sao.

" Không có lần sao. " Lời này không phải nói với thanh niên, là Hoắc quản gia. Nam nhân hồi thanh niên tay, nắm lấy bàn tay nhỏ hơn tay hắn một vòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện