Mấy người đều ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi, chỉ có mỗi Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lên lầu. Kiều Thiệu Bắc vào phòng ngủ, đang muốn lấy valy xếp quần áo thì Triển Tô Nam vỗ vai hắn.
“Thiệu Bắc, lát nữa dọn, lại đây đi.”
Đóng cửa phòng, khóa trái lại, sắc mặt Triển Tô Nam có phần ngưng trọng. Kiều Thiệu Bắc theo hắn ngồi xuống sofa trong phòng; bỗng thấy Triển Tô Nam lấy ra một bức thư từ túi áo.
“Thiệu Bắc, đây là thứ tôi thấy trên bàn trong phòng Tiểu Hà.”
“Cậu lấy trộm thư của em ấy?”
Kiều Thiệu Bắc không tán thành, nhăn mày, Triển Tô Nam chỉ chỉ địa chỉ gửi cùng người nhận trên thư cho hắn xem, nói: “Bức thư này em ấy gửi cho anh Hải Trung, nhưng cậu thử nhìn kĩ địa chỉ trên này xem.”
“Gửi cho anh Hải Trung?!!”
Kiều Thiệu Bắc vô cùng kinh ngạc. Vì sao Tiểu Hà lại viết thư cho anh Hải Trung?
Sau khi hắn nhìn kĩ địa chỉ ghi trên bìa thư, Kiều Thiệu Bắc càng giật mình: “Đây là địa chỉ của anh Hải Trung trước khi xuất ngoại!”
Triển Tô Nam gật đầu, nuốt khan cổ họng, nói: “Cậu xem, nó rất cũ, rất có thể là bức thư Tiểu Hà viết cho anh Hải Trung trước khi rời khỏi Doanh Hải. Tôi vừa vào phòng Tiểu Hà thì thấy nó để trên bàn. Trước lúc bác Từ xảy ra chuyện, chắc chắn Tiểu Hà đang nhìn bức thư này. Thiệu Bắc, cậu nói xem Tiểu Hà viết gì cho anh Hải Trung? Vì sao nhiều năm thế rồi mà em ấy vẫn còn giữ nó?”
Kiều Thiệu Bắc vừa nghe thấy thế, cũng vô thức nuốt khan cổ họng. Không chút băn khoăn, hắn cầm lấy bức thư, mở nó ra.
“Anh Hải Trung:
Chào anh.
Thực xin lỗi, đã lâu thế rồi mà giờ em lại làm phiền anh. Em đã rất đắn đo suy nghĩ mấy ngày nay; cảm thấy ngoài anh ra, em không thể nhờ cậy ai được nữa nên mới cầm bút viết cho anh lá thư này. Có lẽ, lúc anh nhận được nó, em đã không còn ở trên cõi đời này.
Anh Hải Trung, sự việc ngày hôm đó, đến tận hôm nay, em vẫn không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Tô Nam và Thiệu Bắc không cho em cơ hội giải thích; mà em, cũng đã nản lòng rồi.
Suốt ba năm qua, em càng ngày càng dựa dẫm vào hai người họ; có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho em. Nếu không phải vì đã hết cách, em sẽ không viết lá thư này cho anh, sẽ không lại làm phiền anh thế này.
Anh Hải Trung, em là người song tính, vốn bí mật này em muốn mang theo vào quan tài. Nhưng một đêm sinh nhật đó, em và Tô Nam, Thiệu Bắc đã phát sinh quan hệ, em…có thai. Em không biết đứa bé này là của ai, vốn em đang rầu rĩ vì không biết phải nói cho họ chuyện này thế nào; thì không ngờ…… em không có cơ hội nói cho hai người đó biết. Em cũng thông suốt rồi, không nên để Tô Nam và Thiệu Bắc biết thì hơn.
Đứa bé đã được 9 tháng rồi. Tuy em đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, nhưng em không chắc có thể bình an sinh con. Em là cô nhi, hiện giờ, ông trời ban cho em một đứa con ruột thịt, dù có gian nan tới đâu, có bao nhiêu nguy hiểm, em cũng nhất định phải sinh ra bé. Em không thể đi bệnh viện, tỷ lệ nguy hiểm bao nhiêu, em cũng chẳng thể lường trước. Em sẽ bình an sinh con, nhưng em không chắc em có thể sống sót hay không.
Em không muốn sau khi mình chết đi bé con sẽ bị đưa tới cô nhi viện, hoặc trở thành đối tượng nghiên cứu khoa học. Em không thể đi tìm Tô Nam và Thiệu Bắc; người em có thể gửi gắm chỉ còn lại anh.
Anh Hải Trung, xin anh hãy giúp em tìm một người tử tế nhận nuôi bé, đừng cho bé biết mình do một quái nhân song tính sinh ra; cũng xin anh đừng nói cho Tô Nam và Thiệu Bắc biết. Cứ để họ nghĩ rằng, em là….một kẻ lừa đảo đi.
Anh Hải Trung, còn một chuyện nữa em muốn nhờ anh. Xin anh hãy hỏa táng thi thể em, rồi thả xuống biển. Sông nhỏ (Tiểu Hà) một ngày nào đó sẽ đổ ra biển lớn, nơi đó là chốn về cuối cùng của em.
Đợi đứa bé trưởng thành, xin anh hãy để ba mẹ nuôi của bé nói với bé rằng: ‘mẹ’ của bé rất rất yêu thương bé, chỉ là ‘mẹ’ không có cách nào để ở bên bé.
Anh Hải Trung, xin anh!
Cố Khê tuyệt bút
Ngày 29 tháng 1 năm xxxx.”
Kiều Thiệu Bắc cầm lá thư run run, có một giọt nước rơi xuống nền nhà; trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc đầy bức bách. Không một ai lên tiếng, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đều cúi đầu.
Một lát sau, Triển Tô Nam đứng lên, đi ra ngoài. Sau đó, Kiều Thiệu Bắc cũng đi ra ngoài. Bọn hắn không xuống lầu, chỉ đi vào phòng tắm bên cạnh. Mở đầy một bồn nước lạnh, Triển Tô Nam ngâm mặt vào trong bồn; sau khi hắn ngẩng đầu lên, thì Kiều Thiệu Bắc lại thế chỗ vào.
Liên tục vài lần như thế, hai người dùng phương pháp này để che giấu bất cứ cảm xúc hối hận nào trên mặt. Tựa người vào cạnh bồn rửa mặt, vùi mặt vào khăn lau, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không ngừng hít sâu.
Một lúc lâu sau, Kiều Thiệu Bắc ngẩng mặt, giọng cực khàn nói: “Tôi đi scan bức thư ra, đừng để Tiểu Hà biết chúng ta đã đọc được nó.”
Triển Tô Nam không hề động đậy, Kiều Thiệu Bắc vứt khăn lau sang một bên, đi ra ngoài; máy Scan ở phòng làm việc tầng 1. Còn Triển Tô Nam quay trở về phòng ngủ, đóng cửa lại.
Ở trong phòng đợi mấy phút, Kiều Thiệu Bắc đã trở lại. Triển Tô Nam đang giúp hắn dọn đồ. Kiều Thiệu Bắc đưa lại bức thư cho Triển Tô Nam, hắn lại cất vào túi quần.
Cả hai người đều không muốn nói chuyện, Kiều Thiệu Bắc yên lặng thu dọn đồ vào valy; tâm can đau đớn, đau đến mức các dây thần kinh toàn thân đều co rút lại… Nhưng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tin, giờ phút này, nỗi đau của bọn hắn không bao giờ có thể bằng một phần vạn nỗi đau người nọ từng trải qua.
Dọn vài bộ quần áo đơn giản, cất laptop của mình vào trong valy, Kiều Thiệu Bắc đóng khóa kéo, rồi nặng nề vỗ vai Triển Tô Nam, bọn hắn nên đi xuống nhà rồi.
“Thiệu Bắc.” Xoay người, đưa lưng về phía Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam hơi cúi đầu, gọi.
“Hử.” Kiều Thiệu Bắc cũng lơ đãng nhìn về phía khác.
“Tôi không giống cậu thông minh lanh lợi; miệng lưỡi tôi rất vụng về; nên cậu nhất định phải nghĩ cách để Tiểu Hà tự nguyện lưu lại.”
Kiều Thiệu Bắc nhấc valy: “Sức một mình tôi có hạn, cần phải có sự cố gắng của cả hai chúng ta mới được. Tôi đáp ứng cậu, trước khi cậu trở về, tôi sẽ không để em ấy rời khỏi Doanh Hải. Trước mắt, tôi phải đưa hai con trai và bác gái vào bệnh viện đã.”
Hung hăng đấm ngực, Triển Tô Nam lảo đảo bước đi, Kiều Thiệu Bắc đuổi theo…
Sắp đến phòng khách, hai người vỗ mặt mình, bắt sắc mặt của bản thân phải tự nhiên một chút.
Hai người vừa xuất hiện, Dương Dương và Nhạc Nhạc liền đứng dậy, Cố Khê cũng ngẩng đầu nhìn.
Vừa nhìn thấy hai con trai và Cố Khê, sự kích động trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vất vả mãi mới áp chế được thiếu chút nữa mất khống chế trào ra. Buông valy xuống, ôm chầm lấy Dương Dương Nhạc Nhạc, lợi dụng hai con trai để che đi tầm mắt đang nhìn bọn hắn của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đi đến sofa, ngồi xuống.
Miễn cưỡng áp chế cổ họng đang cứng ngắc, Kiều Thiệu Bắc mở lời: “Tiểu Hà, anh đưa bác gái cùng Dương Dương Nhạc Nhạc về bệnh viện trước, em còn muốn dặn dò Tô Nam điều gì thì cứ nói nốt đi.”
Quả thật còn có chuyện muốn nói thêm với Triển Tô Nam, Cố Khê ôm mẹ nuôi, nói: “Mẹ, mẹ về bệnh viện trước đi, ba sẽ không có chuyện gì đâu. Mẹ hãy yên tâm.”
“Mẹ tin lời con.” Từ nãi nãi đã không còn hoảng hốt như vừa nãy nữa. Có các con ở bên cạnh, bà tin ông trời sẽ rủ lòng thương.
Gật đầu với bà, Kiều Thiệu Bắc đứng lên, dắt bọn trẻ và Từ nãi nãi ra ngoài. Cố Khê tiễn bọn hắn đến tận cửa, nhìn mấy người lên xe phóng đi, rồi mới xoay người nói với Triển Tô Nam đứng bên cạnh: “Tô Nam, tôi nói thêm một số điều trong chương trình học.”
“Được.”
Triển Tô Nam cúi đầu, cầm tay Cố Khê vào nhà.
Vừa bước chân vào phòng khách, Cố Khê đã bị Triển Tô Nam ôm vào lòng; thân thể bị quay một vòng, thành tư thế cậu áp lưng vào cửa, cằm bị nâng lên…Một nụ hôn vội vàng hạ xuống, nhanh đến nỗi Cố Khê không hề kịp phòng bị.
Triển Tô Nam hôn so với mọi lần có sự khác biệt, phảng phất có sự hối hận cùng thống khổ khôn xiết. Tuy Cố Khê không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sự đau đớn của Triển Tô Nam quá mãnh liệt, mạnh mẽ tới nỗi sự phản kháng của cậu không hề có tác dụng.
Chìm trong cơn choáng choáng, thân thể Cố Khê bị bế lên, bị đặt vào giường mềm mại. Khi Cố Khê tỉnh táo lại, đã thấy mình dựa vào lòng Triển Tô Nam thở dốc. Còn một tay Triển Tô Nam đang ôm eo cậu, tay kia thì nắm lấy tay Cố Khê.
“Bệnh viện là do anh và Thiệu Bắc đầu tư, là bệnh viện của bọn anh, các chi phí chữa trị hay điều dưỡng em không phải lo; bác trai sẽ được chăm sóc trong điều kiện tốt nhất. Mục đích em tới Doanh Hải chỉ là đi cùng với bác gái thôi. Chờ Dương Dương Nhạc Nhạc được nghỉ hè, anh sẽ dẫn chúng về Doanh Hải.”
Tình thế này thật giống với trước kia. Cũng từng có người ôm cậu thế này, dặn dò cậu lúc nào cũng phải chú ý an toàn, đừng đi ra ngoài một mình với bạn học, lúc nào cũng phải đi đông người; không được uống rượu; mỗi ngày nhất định phải gọi điện báo bình an với bọn hắn….
Từng chuyện từng chuyện cứ hiện lên trước mắt, Cố Khê vô cùng hoảng hốt. Cậu cố gắng ép mình tỉnh táo, bình tĩnh lại, vỗ nhẹ lưng Triển Tô Nam với hàm ý cậu đã nhớ kỹ. Ngồi dậy từ trong lòng Triển Tô Nam, Cố Khê đang định xuống giường thì lại bị đối phương kéo trở về; thân thể lại bị ôm vào lồng ngực ấm áp…
“Tiểu Hà.”
“……”
“Anh yêu em.”
Cố Khê hít thở dồn dập.
“Tiểu Hà.”
“…… Ừ.”
“Anh yêu em.”
Cố Khê quay mặt đi, nhắm mắt lại.
“Tiểu Hà.”
“……”
“Anh yêu em.”
“Tiểu Hà.”
“……”
“Anh yêu em.”
“Tiểu Hà, anh yêu em.”
Mí mắt Cố Khê run rẩy, gắt gao cắn chặt răng; bên tai liên tục vang lên lời bộc bạch ‘anh yêu em’ của Triển Tô Nam. Từng nụ hôn vô cùng dịu dàng hạ xuống mặt cậu, chậm rãi…. chậm rãi… nhẹ nhàng. Sự ôn nhu từng chút từng chút một xâm lấn, hòa quyện cùng câu ‘anh yêu em’ kia, Cố Khê không biết nên đáp lại sao nữa, cậu chỉ có thể nhắm chặt mắt, cắn chặt miệng.
“Tiểu Hà……Anh yêu em……”
Lại nói tiếp một câu, rồi hôn lên môi Cố Khê. Có một giọt nước rơi xuống khuôn mặt cậu. Cố Khê trợn mắt định nhìn, nhưng ánh mắt đã bị che kín.
“Tiểu Hà……Anh yêu em……”
***
Sau khi đưa Cố Khê đến bệnh viện, thần sắc của Triển Tô Nam rất bình tĩnh, không có chút khác biệt. Còn sắc mặt Cố Khê chẳng thể nói là tốt được, hơi hoảng hốt.
Cố Khê ngồi bên mẹ nuôi, ôm hai con trai, trầm lặng cúi đầu. Mấy người nhà Từ gia chỉ nghĩ cậu đang lo lắng cho Từ lão gia, đều đi lên khuyên nhủ. Cố Khê chỉ gật gật đầu, không nói câu gì. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng dựa lưng vào tường, cũng không lên tiếng.
Quách Nguyệt Nga vẫy vẫy Cố Khê, thấp giọng nói: “Tiểu Hà, em lại đây một chút.”
“A.”
Buông con trai, Cố Khê đi theo Quách Nguyệt Nga. Lý Trân Mai cũng theo sau.
Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật tới trước mặt Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc nói chuyện, chủ yếu là muốn cảm ơn sự giúp đỡ hết lòng của hai người bọn hắn. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nói mấy câu làm cho anh em Từ gia không còn khách sáo nữa.
***
Ở chỗ cầu thang, Quách Nguyệt Nga lấy một vạn đồng từ trong túi, nói: “Tiểu Hà, lần này ba tới Doanh Hải chữa bệnh chắc chắn tiền thuốc men không hề rẻ. Chị chỉ để trong nhà có một vạn đồng tiền mặt, chú hãy cầm lấy. Ngày mai ngân hàng mở cửa, chị sẽ đi rút thêm.”
Lý Trân Mai cũng lấy tiền ra: “Tiểu Hà, ở đây có hai vạn rưỡi, chú cầm lấy. Bệnh của ba dù tốn kém thế nào chị cũng sẽ cố gắng.” Số tiền này là tiền của cơ quan, tối thế này ngân hàng không làm việc, mà cô lại không có sẵn tiền mặt ở nhà nên chỉ đành ứng tạm tiền lương của chỗ làm. Đợi ngày mai ngân hàng mở cửa, cô sẽ rút tiền bù ngay vào.
Cố Khê đẩy cánh tay đang cầm tiền của hai chị dâu về, nói: “Chị dâu, bệnh viện này là của Tô Nam và Thiệu bắc, không cần đến tiền nong gì đâu. Nếu cần tới tiền, em và mẹ đều mang theo rồi. Chẳng may không đủ thì em sẽ nói với hai chị. Còn hiện tại thì chưa cần đến đâu ạ.”
“Tiểu Hà, chú cứ cầm lấy. Không thể lần nào ba mẹ có chuyện là lại dùng tiền của chú được. Mà chị cũng không thể để Tô Nam Thiệu Bắc bỏ tiền ra được, đúng không? Người ta dùng trực thăng đưa ba tới Doanh Hải chữa bệnh đã là may mắn lắm rồi, không thể tiếp tục lợi dụng mối quan hệ quen biết để nhờ vả thêm nữa. Ba chữa trị mất bao nhiêu, chị sẽ chi trả bấy nhiêu. Số tiền này, chú hãy cầm lấy.” Nói thế nào Lý Trân Mai cũng khăng khăng bắt Cố Khê nhận tiền, Quách Nguyệt Nga cũng như thế.
Cố Khê lại đẩy tiền về, nói: “Chị dâu, không phải em khách sáo với mấy chị đâu. Mà thực sự, khi đến Doanh Hải, em không có thời gian bảo quản tiền; mang nhiều tiền đi như thế không an toàn chút nào. Đến Doanh Hải tiêu tốn mất bao nhiêu thì em cứ ứng trước, đợi lúc về sẽ tính toán sau. Em tự biết cân nhắc, nếu tiền không đủ em sẽ nói với chị. Đến lúc đó, em đánh điện cho các chị rồi các chị ra thẳng ngân hàng chuyển tiền cho em, cách đó rất an toàn. Hiện giờ tình trạng của ba thế nào còn chưa rõ, cũng chưa chắc đã phải tốn kém. Các chị thấy đúng không?”
Lý Trân Mai trầm giọng nói: “Tiểu Hà, chị em ta đều là người một nhà, chuyện của ba mẹ, bọn chị cũng có nghĩa vụ. Lúc ba sinh bệnh, chị và anh chú không có cách nào chăm sóc được cho ba, trong lòng anh ấy đã rất không thoải mái, bây giờ còn không để Khâu Lâm bỏ tiền thì chắc chắn anh ấy sẽ kịch liệt phản đối. Chị nghe lời chú, trước cầm lại tiền, nhưng chi phí hết bao nhiêu chú nhất định không được gạt chị.”
Quách Nguyệt Nga cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, Tiểu Hà, chú đừng gạt chị và anh Khâu Thuật nhé. Chú phải để anh chị tỏ lòng hiếu thuận, chứ không ba mẹ sẽ hiểu lầm, anh chú lại muốn ly hôn với chị mất.”
Tâm tình nặng nề, Cố Khê nói: “Em biết rồi ạ, em sẽ để anh chị được hiếu thuận với ba mẹ. Lần này gấp quá, cứ để em xem tình hình thế nào đã. Chuyện tiền nong, em sẽ không cố chấp chống đỡ, cần thì sẽ tìm hai chị.”
“Ừm, vậy chị sẽ nghe lời chú.” Lý Trân Mai cất tiền đi, Quách Nguyệt Nga thấy Lý Trân Mai thế, cũng thả lỏng tâm, cất tiền vào túi.
“Chị, chúng ta ra thôi.”
“Được.”
Ba người trở về phòng bệnh, Cố Khê không hề nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, lại ngồi cạnh Từ nãi nãi, vươn tay ôm Dương Dương Nhạc Nhạc đang uể oải.
Bỗng, đi động của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam rung chuông. Tuy đã để chế độ rung, nhưng trong phòng bệnh im lặng dị thường thế này, tất cả mọi người đều nghe thấy. Nháy mắt, trái tim Cố Khê đập liên hồi, Triển Tô Nam rút điện thoại ra, nghe máy.
“Anh Hải Trung.”
“Ừ, bọn anh đến rồi.”
“Được, được ạ, chúng em ra ngay đây.”
Trực thăng đã đến!!!
Cố Khê đứng bật dậy, hai cậu nhóc đang gật gà gật gù cũng tỉnh giấc theo. Triển Tô Nam đi đến trước mặt Cố Khê, nói: “Trực thăng đến rồi, chuẩn bị đi thôi.”
“A.” Cố Khê cúi đầu, tránh đi tầm mắt của Triển Tô Nam, tim đập thình thịch.
Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật vừa nghe thấy trực thăng tới, lập tức gọi y tá, bác sĩ. Mọi người ai cũng tất bật, Cố Khê dìu Từ nãi nãi lên xe, rồi một tốp người gồm bác sĩ, y tá đưa Từ lão gia lên xe cứu thương.
***
1 giờ sáng, xe cứu thương còn cách khu căn cứ không quân một giờ đi đường. Trang Phi Phi lái xe chở hai nhà Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật. Còn Triển Tô Nam lái xe chở mấy người Cố Khê. Dương Dương Nhạc Nhạc đã rất mệt, nhưng không muốn ngủ. Ông nội đột nhiên bị bệnh, ba và bà nội phải đi Doanh Hải, trong lòng chúng rất khó chịu.
“Dương Dương Nhạc Nhạc, chăm nom cẩn thận đàn gà và đàn ngỗng trong nhà nhé. Và phải nghe lời của ba Triển.”
“Vâng ạ.”
“Tiểu Hà, đàn gà và đàn ngỗng mẹ đã nhờ cậy thằng Khâu Lâm rồi, Dương Dương Nhạc Nhạc không phải bận tâm nữa.” Cũng đang rất mệt mỏi, Từ nãi nãi nói chen vào.
“Ba, ba yên tâm đi. Chúng con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và sẽ nghe lời của ba Triển.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc ôm chặt ba ba. Đây là lần đầu tiên chúng tách khỏi ba mình; rất rất không quen, vô cùng luyến tiếc, cả khó chịu nữa.
Cố Khê hít sâu mấy hơi, cậu cũng không nỡ rời xa chúng. Ôm chặt hai con trai bảo bối, Cố Khê làm bộ không có nhìn thấy ánh nhìn đau đáu trên gương chiếu hậu của Triển Tô Nam cùng ánh mắt nồng cháy của Kiều Thiệu Bắc từ cửa kính.