Nhiếp Văn Nhạc nghe được lời ta vừa nói thì sắc mặt đột biến, vội la lên: "Ngươi thêm thứ kia để làm gì?"
"Ngươi chỉ cần biết nó có tác dụng là được, không cần hỏi nhiều như vậy."
Ta vừa mới dứt lời, Nhiếp Văn Nhạc liền tức giận nói: "Không được, cái này ta cần phải hỏi rõ ràng!"
Hắn thấy ta có chút kinh ngạc mà nhìn hắn thì lại vội vàng thu liễm vẻ mặt phẫn nộ, giọng nói mang theo ý lấy lòng để dỗ ta, "Tòng Hi, những chuyện khác chỉ cần ngươi phân phó ta đều sẽ làm mà không hỏi nhiều một câu, nhưng thuốc này rất nguy hiểm, rốt cuộc ngươi muốn dùng nó làm gì? Đừng nói là ngươi định tự mình dùng chứ?"
Trong nháy mắt ta cảm thấy hẳn là đầu óc Nhiếp Văn Nhạc có vấn đề, đang yên đang lành ta dùng thôi tình dược làm gì?
"Không phải ta dùng, ngươi yên tâm chưa?" Ta hỏi Nhiếp Văn Nhạc.

Nhiếp Văn Nhạc vẫn không đáp câu hỏi của ta, chỉ một mực hỏi ta định dùng thứ này lên ai, cho đến khi hắn thấy mặt ta lộ vẻ mất kiên nhẫn mới ngượng ngùng cười, "Có thể thêm, có thể thêm, bao giờ ta chuẩn bị xong sẽ đưa lại cho ngươi."
Hắn làm việc khá mau, đến ngày thứ hai là thuốc đã về tay ta.

Ta mở lọ thuốc mỡ ra, thử đưa gần lên mũi cẩn thận ngửi ngửi, phát hiện mùi không có gì khác biệt lắm mới hơi chút yên tâm.

"Dược tính của thứ này chắc không mạnh đúng không?" Ta hỏi.

Nhiếp Văn Nhạc lắc đầu, "Ta dựa theo lời ngươi bảo nên không cho thêm nhiều thôi tình dược lắm.

Nếu bôi thuốc này lên thì thân thể trong một canh giờ sẽ nóng lên, nhưng chỉ cần tắm qua nước lạnh là có thể làm dịu được." Hắn dừng một lát, chần chừ nói, "Tòng Hi, rốt cuộc ngươi định cho ai dùng? Đừng nói là Tống Nam nhé?"
Nhiếp Văn Nhạc thật là càng ngày càng không thể hiểu được, lúc hắn nhắc đến tên Tống Nam còn nghiến răng nghiến lợi, cứ như là nếu Tống Nam ở đây thì hắn phải đánh Tống Nam một trận.

"Nhiếp Văn Nhạc." Ta lạnh lùng kêu tên hắn.


Hắn lập tức quay ra cười nhìn ta nói: "Làm sao vậy?"
"Ngươi không cần suy đoán lung tung, đúng rồi, đã tìm được phòng ở chưa?" Lúc trước ta sai Nhiếp Văn Nhạc giúp ta tìm một tòa nhà u tĩnh, tốt nhất là nhà nào không có hàng xóm xung quanh.

Nhiếp Văn Nhạc nói: "Đã tìm tốt, ta mà làm việc thì ngươi yên tâm."
Ta suy tư một phen, rốt cuộc cầm thuốc mỡ thu hồi vào trong tay áo, "Vậy thì tốt, ta đi đây."
Nhiếp Văn Nhạc vừa nghe ta phải đi liền lộ ra ánh mắt lưu luyến không rời, trông đến là buồn nôn, ta chỉ làm như không nhìn thấy mà xoay người rời đi.

Trở lại trong cung, ta trước đi đến Đông Cung.

Đây vẫn là lần đầu tiên ta tới nơi ở của Thái Tử, Đông Cung không hổ là chỗ ở của trữ quân nhiều đời nay, chiếm cứ một khu vực vô cùng lớn, ngũ điện tam cung.

Đầu tiên ta phải ngồi kiệu đi một đoạn đường, sau đó tiện đà lại hạ kiệu đi bộ hồi lâu mới đến được thiên điện của Thái Tử.

Thái Tử đang ngồi trước án kỉ, bên cạnh là cung nữ xinh đẹp đang nhẹ phe phẩy quạt, một bên còn bày vài khối băng đàn giải nhiệt.

Hắn biết ta tới nhưng ánh mắt cũng không thèm nhấc, chỉ hỏi: "Sao đệ đệ lại có thời gian rảnh tới chỗ cô thế này?"
Ta bước đến bên cạnh hắn, mới phát hiện trước mặt hắn hóa ra là tấu chương, vậy mà hắn thật ra không kiêng dè ta, cũng không có ý tứ muốn khép lại tấu chương đang phê dở.

Ta nhìn cung nhân hai bên trái phải, sau đó lấy thuốc mỡ trong ống tay áo nhẹ nhàng đặt lên trên án kỉ.


Ánh mắt Thái Tử nhẹ lướt qua lọ thuốc mỡ, rốt cuộc giương mắt xem ta, "Làm gì vậy?"
"Ta......" Ta nói một chữ lại dừng lại, nhấp môi bất động.

Thái Tử thấy thế nhíu mi, lười biếng phất phất tay, cung nhân hầu hạ bên cạnh liền nối đuôi nhau đi ra.

"Thuốc này dùng để trị miệng vết thương hở, giúp tiêu sẹo." Ta thấp giọng nói.

Thái Tử nghiền ngẫm mà cầm lấy lọ thuốc mỡ, ngón tay hắn trời sinh thon dài, lọ thuốc mỡ trong tay hắn có cảm giác nhỏ đi hẳn, "Thì ra đệ đệ còn biết bồi tội với ta cơ đấy, chỉ là ngươi xin lỗi mà nói mỗi mấy lời khô cằn thế thôi sao?"
Ta nhìn hắn thưởng thức lọ thuốc mỡ, tâm không khỏi thấy nhột trong chớp mắt, nhưng trên mặt vẫn không dám có nửa phần biểu hiện khác thường.

Ta đã cẩn thận nghiên cứu lọ thuốc Lâm Trọng Đàn để lại cho ta, thuốc này thập phần quý báu lại hiếm có khó tìm, đến cả trong cung cũng không có, không biết là Lâm Trọng Đàn đào ở đâu ra vật hiếm lạ như vậy.

Càng là hiếm lạ thì càng khiến người ta dễ nhìn ra chủ nhân của nó.

Với tâm tính của Thái Tử thì hơn phân nửa hắn sẽ không yên tâm dùng thuốc mỡ ta cố ý đưa tới, thậm chí sẽ còn trời sinh tính đa nghi mà tra xem thuốc này có độc hay không.

Chỉ cần tra thì kiểu gì cũng liên lụy tới Lâm Trọng Đàn.

Thái Tử mắng ta là tiểu kỹ nữ bán thân trong buổi tư yến, rất có khả năng hắn đã biết chuyện giữa ta và Lâm Trọng Đàn, hiện giờ ta đã thành Cửu hoàng tử nhưng Lâm Trọng Đàn lại tặng ta thuốc mỡ có thôi tình dược, việc này dù như thế nào cũng đều lộ ra sự cổ quái.


Có lẽ hắn sẽ đi hỏi Lâm Trọng Đàn, cho dù Lâm Trọng Đàn có giải thích rõ ràng thì chỉ cần hỏi cũng đã chôn được một hạt giống hoài nghi rồi.

"Xin lỗi, là do lần trước ta uống nhiều quá." Ta nói.

Thái Tử xả môi, "Vậy ngươi còn nhớ rõ chuyện đêm đó không?"
Ta quay mặt đi, giả vờ như không nghe thấy, "Thuốc mỡ ta đã đưa rồi, lời xin lỗi cũng đã nói, mẫu phi còn tìm ta có việc, ta đi đây."
Thái Tử không có cản ta, ta một đường đi thẳng khỏi Đông Cung, cho đến khi ngồi lên kiệu rồi thì sự căng thẳng trong lòng ta mới dịu xuống.

Mặc kệ kết quả có như thế nào thì ta đã gieo hạt giống kia rồi, dù Thái Tử có hoài nghi hay không cũng không phải việc của ta nữa.

Tối nay Trang quý phi ngủ lại chỗ của Hoàng Thượng nên không trở về cung, ta tắm gội từ sớm rồi lên giường đi ngủ, chỉ là không nghĩ tới vừa ngủ được nửa chừng thì đột nhiên cửa điện bị mở ra thật mạnh, rầm một tiếng làm ta bừng tỉnh.

Theo sau là tiếng bước chân dồn dập của ai đó đang đi vào nội điện.

Ta nghe tiếng liền thấy có cảm giác không ổn, chẳng có cảm giác buồn ngủ nổi nữa, bò ngồi dậy xốc màn lụa màu xanh lên để nhìn một chút xem chuyện gì đang xảy ra.

Không ngờ ngay ngoài màn lại là mặt của Thái Tử, khuôn mặt luôn luôn âm nhu trắng nõn của hắn lúc này lại đang phiếm hồng, nhìn thấy ta ngồi dậy hắn lập tức bóp chặt yết hầu của ta, ấn ta trở về trên giường.

Ta đại kinh thất sắc, lập tức giãy giụa, nhưng sức lực của ta và hắn đối lập như con kiến so với cây cổ thụ, căn bản đẩy không nổi.

Những ngón tay mới ban ngày còn mân mê lọ thuốc mỡ giờ đang bóp cổ ta, thanh âm nghiêm nghị, "Thật là giống nương ngươi, chỉ biết đi mê hoặc người khác, dám hạ dược cô, thích câu dẫn nam nhân như vậy sao? Vậy hôm nay cô thành toàn cho ngươi."
Lời nói của Thái Tử làm đại não ta trong nháy mắt trống rỗng, nhưng ta rất nhanh đã phản ứng lại, hắn đã phát hiện trong thuốc mỡ có thôi tình dược, hơn nữa hô hấp hắn lúc này hơi dồn dập, sắc mặt thì kỳ quái, chắc đã dùng thuốc.


Thế quái nào mà hắn lại trực tiếp dùng thuốc mỡ ta đưa vậy?
Còn không đợi ta nghĩ kỹ thì tay hắn đã bắt đầu lột quần áo ta ra.

Điên rồi!
Thái Tử chính là một kẻ điên!
Ta liều mạng ngăn lại tay của hắn, đồng thời gọi người tới, nhưng không hiểu sao bình thường ta chỉ cần gọi nhẹ là có người thì giờ cung Hoa Dương lại lặng ngắt như tờ, cứ như thể toàn bộ cung Hoa Dương chỉ còn lại ta và Thái Tử.

Trong lúc ta giãy giụa thì hắn đã kịp xả được một lớp quần áo của ta, ta cực lực chấn an bản thân mình, "Ngươi điên rồi! Phụ hoàng nếu biết......!Biết thì nhất định sẽ trách phạt ngươi!"
"Vậy để phụ hoàng biết đi, để ông ấy biết bảo bối tiểu Cửu của mình hạ dược trữ quân." Bàn tay to lớn của Thái Tử đột nhiên bóp chặt gương mặt ta, ánh mắt hung ác nham hiểm rét lạnh, "Để ta nhìn xem đến lúc đó phụ hoàng trấn áp sự gièm pha như nào."
Ta đối mặt với ánh mắt hắn, thân thể không khỏi run lên, khi tay hắn trực chờ tách hai chân ta ra, ta cắn răng dùng toàn thân sức lực mà hung hăng đâm đầu vào xà lan đầu giường.

Vì đâm quá mạnh nên trước mắt ta tối sầm, nhất thời ta quên mất chính mình đang ở nơi nào, chờ khi ta nghe được tiếng Thái Tử nhíu mày kéo màn xuống che lại miệng vết thương trên trán ta thì ta mới tìm về thần trí.

Ta hất tay hắn ta, tùy ý để cho máu chảy xuống, ngữ khí vì tức giận mà phát run, "Ta thà rằng......!Chết, cũng tuyệt đối không chịu nằm dưới hầu hạ người khác.

Ngươi nói ta hạ dược ngươi, ta căn bản không hiểu ngươi......!Có ý tứ gì.

Khương Tuyển Triều, ta là đệ đệ của ngươi! Ngươi là một kẻ điên làm trái luân thường đạo lý!"
Vốn ánh mắt Thái Tử đang nhíu mày nhìn ta lại dần dần thay đổi, thanh âm áp lực, dường như còn tức giận hơn lúc nãy, "Đệ đệ thì làm sao? Trái luân thường đạo lý thì như thế nào? Nếu cô muốn thì chuyện cả thiên hạ không tán đồng cô cũng dám làm."
Rốt cuộc phép thử của ta đã có đáp án.

Hắn thật sự thích Trưởng công chúa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện