Đan Dương Quận chúa ở bên cạnh nhìn phương hướng thiếu niên dừng chân lúc nãy: "Vừa nãy chắc là Ngọc Lang của Hạ gia?"
Vậy người vừa nãy là Hạ Nguyên Thận rồi, lúc này tuổi hắn còn nhỏ, nhưng đã có thể thấy được dáng vẻ tuấn tú sau này.
"Quả nhiên không tệ." Đan Dương Quận chúa thở dài, cười khen.
Phó Minh Hoa lại không chút động dung.
Nếu bàn về dung mạo, Hạ Nguyên Thận tuy đẹp, kì thực còn không bằng Lục Trường Nghiễn trong giấc mơ "Nàng" gả cho, dung mạo, tài học của Lục Trường Nghiễn đều rất tốt, chỉ tiếc xuất thân quá kém.
Hạ Nguyên Thận xuất thân Vệ quốc công phủ, chỉ riêng một điểm này đã hơn hẳn Lục Trường Nghiễn.
Biểu hiện này của nàng không chút nào giống với thiếu nữ trong khuê phòng, ngược lại quá mức lãnh đạm, trong khi mấy cô nương xung quanh vừa mới nhìn thấy Hạ Nguyên Thận đều là mặt đỏ tim đập nhanh, chỉ có Phó Minh Hoa lấy khăn che mặt giả bộ ngượng ngùng.
Động tĩnh vừa rồi ở bên này làm Âm thị ở bên kia chú ý, bà ta phái ma ma qua đây, liếc mắt liền thấy được khuôn mặt sung huyết đỏ bừng của Phó Minh Hà, trên người còn dính tuyết.
Những cành hoa tàn còn sót lại rơi đầy đất, trên mặt tuyết vẫn còn lưu lại một vài vết tích rõ ràng.
Chu ma ma nhìn thoáng qua, giống như không có phát hiện phía trước có gì không ổn, ôn hòa cười: "Mấy cô nương đùa giỡn mệt lắm rồi phải không? Không bằng trở lại uống chén trà, ủ ấm người cũng tốt."
Bích Hoàn bên cạnh Phó Minh Hà sợ đến mức cả người run cầm cập, Bích Hồng mới chết không lâu, vừa qua thất đầu, hôm nay Phó Minh Hà mất mặt lớn như vậy, chỉ sợ kế tiếp sẽ đến phiên nàng ta.
Phó Minh Nhã ở bên cạnh còn chưa tỉnh hồn, Phó Minh Nguyệt vừa oán hận nhìn Phó Minh Hà chằm chằm, vừa phủi bông tuyết trên người muội muội. Phó Minh Hà vẫn có chút thất hồn lạc phách, Phó Minh Hoa vừa nhìn liền biết trong lòng nàng ta sợ là nhớ đến Ngọc Lang của Hạ gia.
Phó Minh Hoa nhìn Đan Dương Quận chúa bên cạnh, Đan Dương Quận chúa nói: "Muội muội đi nhanh đi, không cần để ý đến ta." Phó Minh Hoa gật đầu, đi theo Chu ma ma trực tiếp trở về biệt viện tạm nghỉ ngơi.
Đáng tiếc nơi này không có quần áo để thay.
Quần áo trên người Phó Minh Hà hơi bẩn, mặc ra ngoài cũng có chút thất lễ.
Chu ma ma hơi khó xử: "Nhìn dáng vẻ thì cũng giống với Âm nhị cô nương, nô tỳ đi mượn một bộ cho người."
"Ta không cho mượn." Âm Lệ Thục người còn chưa tới, giọng nói đã tới trước.
Chuyện xảy ra hôm nay, không thể gạt được chủ nhân Âm thị của Tạ phủ. Âm thị bảo Chu ma ma đi trước, Âm Lệ Thục nghe Phó Minh Hoa ở bên này xảy ra chuyện, không nghĩ đến chưa vào cửa đã nghe Chu ma ma nói muốn mượn quần áo của mình cho Phó Minh Hà mặc.
Nàng ta hất cằm đi vào, lúc này Phó Minh Hà đã lấy lại tinh thần, cắn môi, nước mắt cũng đảo quanh trong hốc mắt.
"Ta cũng không lấy của ngươi, chỉ mượn nửa ngày, ngày mai sẽ trả." Phó Minh Hà nói như chém đinh chặt sắt, nàng ta cũng không muốn mở miệng cầu hai vị cô nương Âm gia, nhưng tình huống hiện tại như vậy, căn bản là nàng ta không thể không cầu.
Nếu không chốc lát ra ngoài vẫn mặc như vậy, sợ là sẽ khiến người khác chê cười.
"Không phải ngươi có cốt khí lắm sao, ngày đó vòng tay cô mẫu ta tặng, ngươi cũng dám đập mà?" Âm Lệ Thục không chút khách khí cười nhạo: "Nếu vậy thì bây giờ ngươi cũng không cần tìm ta mượn đồ.".
Nàng ta nói xong, lập tức ngồi xuống cái ghế bên cạnh Phó Minh Hoa, kéo tay nàng:
"Nguyên nương, ngươi và Đan Dương Quận chúa vừa mới ở cùng một chỗ?"
Âm Lệ Thục đối với Phó Minh Hoa và Phó Minh Hà hoàn toàn là hai thái độ khác nhau, gương mặt Phó Minh Hà sung huyết đỏ bừng, dù sao tuổi cũng còn nhỏ, bộ dạng như chực khóc.
Chu ma ma ở bên cạnh cũng là hai tay lồng vào trong tay áo, đối với tình huống như vậy thờ ơ lạnh nhạt.
Phó Minh Hoa gật đầu:
"Vừa nãy đụng phải Quận chúa nương nương, nên đã cùng dạo quanh vườn hoa một vòng, nhưng cũng không thấy ngươi đâu."
Âm Lệ Thục nở nụ cười, ngạo khí trên mặt lập tức liền tản đi hơn phân nửa. Nàng ta chớp chớp mắt với Phó Minh Hoa:
"Nguyên nương, ngươi nói xem ta có nên cho nàng ta mượn quần áo không?"
Con ngươi Phó Minh Hoa khẽ đảo, liền hiểu được ý tứ trong lời nói Âm Lệ Thục.
Lúc này, nàng ta có ý bán cho mình một món nợ ân tình, dù sao Âm Lệ Thục đã hỏi như vậy, mình nhất định sẽ nói "Mượn".
Mặc dù tính cách Phó Minh Hà ngang ngược, nhưng dù sao nàng ta cũng là cô nương Phó gia, đi ra ngoài tỷ muội như cây liền cành. Nàng ta xấu mặt, thì cô nương Phó gia cũng xấu mặt theo thôi.
Mà trước đó Âm Lệ Thục đã thẳng thừng từ chối Phó Minh Hà, lúc này lại hỏi ý mình, dựa theo ý của Âm Lệ Thục. Chỉ sợ Phó Minh Hà sẽ hận nàng ta mà cảm tạ mình.
Thế nhưng Âm Lệ Thục lại không biết tính cách của Phó Minh Hà.
Phó Minh Hoa cười cười bưng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nuốt xuống, mới buông chén nói: "Thiến nhi vẫn nên cho mượn đi, dù sao cũng là muội muội ta."
Lúc này Âm Lệ Thục mới gật đầu, Chu ma ma xoay người đi ra.
Phó Minh Hà cũng đi theo bà ta, nhưng thay quần áo xong cũng không quay lại.
Trong phòng, hai tỷ muội Phó Minh Nguyệt sáp vào bên cạnh Phó Minh Hoa và Âm Lệ Thục. Hồi lâu sau Chu ma ma đi tới, nhìn Phó Minh Hoa nói:
"Thân thể nhị nương tử không khỏe, Phó phu nhân đang chuẩn bị trở về, Tam thái thái lệnh nô tỳ đến thông báo với các cô nương một tiếng, nói là nên đi rồi."
Phó Minh Nguyệt còn chưa muốn đi, nàng ta biết lần này Chung thị đến đây, vốn là muốn hỏi thăm nhà ai có lang quân thích hợp cho nàng ta. Tuy nàng ta còn nhỏ tuổi nhưng cũng có thể chậm rãi tìm hiểu.
Hơn nữa ở đây cũng nhiều người vui vẻ, nàng ta cắn môi nhìn Phó Minh Hoa, đã thấy Phó Minh Hoa tùy ý đứng đó để Bích Vân phủ thêm áo khoác.
Trong lòng không khỏi thầm hận Phó Minh Hà vô cớ sinh sự không đâu, nhưng cũng không thể làm được gì.
Lúc đi ra, Phó phu nhân đã thỉnh tội với Âm thị, hiển nhiên bà ta cũng đã nghe được chuyện phát sinh trước đó, lạnh lùng trừng mắt Phó Minh Hoa, sau lại nhiệt tình cười nói với Âm thị, lại chào hỏi mấy phu nhân ở đây mới vội vàng dẫn con dâu và cháu gái đi.
Trên xe ngựa, Tạ thị lười biếng dựa vào giường êm, một tay chống cằm vừa híp mắt hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Phó Minh Hoa ngồi xổm ở trên giường, nói hết chuyện xảy ra hôm nay. Tạ thị cười lạnh một tiếng, mặc dù không nói chuyện, nhưng vẻ khinh thường trên mặt lại không hề che giấu chút nào.
Bà khinh thường Phó gia, khinh thường Phó gia từ trên xuống dưới.
Hôm nay hành vi của Phó Minh Hà quả thực làm mất hết mặt mũi, tiếc là Tạ thị hàm dưỡng tốt cho nên bà mới không nói ra lời cay nghiệt đối với vãn bối.
Bạch thị mặt mày âm trầm trở lại trong phủ, nổi giận đùng đùng đi vào viện, ngay cả xiêm y cũng không kịp thay.
Nha hoàn hầu hạ bưng trà nóng tới, nhưng bà ta không uống, ngược lại ném mạnh xuống, chén trà "loảng xoảng" một tiếng rơi trên đất, nước trà nóng hổi bên trong giội ra ngoài, tấm thảm dày trải trên đất cũng bị bắn ướt tung tóe.
"Các ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Bạch thị lạnh lùng quát to, giận không kìm được.
"Bình thường ở nhà ầm ĩ thì cũng thôi đi, nhưng ra ngoài lại vẫn làm mất mặt xấu hổ, các ngươi dạy nữ nhi thật tốt."
Chuyện liên tục lặp lại như vậy, hôm nay Bạch thị nghe Phó Minh Hà xảy ra chuyện, ánh mắt hóa thành thanh kiếm sắc bén, quả thật muốn đâm Thẩm thị thành hai cái lỗ mà.
Thẩm thị rụt lại vai, lửa giận của Bạch thị làm hai chân bà ta như nhũn ra, chậm rãi quỳ xuống đất.
Vậy người vừa nãy là Hạ Nguyên Thận rồi, lúc này tuổi hắn còn nhỏ, nhưng đã có thể thấy được dáng vẻ tuấn tú sau này.
"Quả nhiên không tệ." Đan Dương Quận chúa thở dài, cười khen.
Phó Minh Hoa lại không chút động dung.
Nếu bàn về dung mạo, Hạ Nguyên Thận tuy đẹp, kì thực còn không bằng Lục Trường Nghiễn trong giấc mơ "Nàng" gả cho, dung mạo, tài học của Lục Trường Nghiễn đều rất tốt, chỉ tiếc xuất thân quá kém.
Hạ Nguyên Thận xuất thân Vệ quốc công phủ, chỉ riêng một điểm này đã hơn hẳn Lục Trường Nghiễn.
Biểu hiện này của nàng không chút nào giống với thiếu nữ trong khuê phòng, ngược lại quá mức lãnh đạm, trong khi mấy cô nương xung quanh vừa mới nhìn thấy Hạ Nguyên Thận đều là mặt đỏ tim đập nhanh, chỉ có Phó Minh Hoa lấy khăn che mặt giả bộ ngượng ngùng.
Động tĩnh vừa rồi ở bên này làm Âm thị ở bên kia chú ý, bà ta phái ma ma qua đây, liếc mắt liền thấy được khuôn mặt sung huyết đỏ bừng của Phó Minh Hà, trên người còn dính tuyết.
Những cành hoa tàn còn sót lại rơi đầy đất, trên mặt tuyết vẫn còn lưu lại một vài vết tích rõ ràng.
Chu ma ma nhìn thoáng qua, giống như không có phát hiện phía trước có gì không ổn, ôn hòa cười: "Mấy cô nương đùa giỡn mệt lắm rồi phải không? Không bằng trở lại uống chén trà, ủ ấm người cũng tốt."
Bích Hoàn bên cạnh Phó Minh Hà sợ đến mức cả người run cầm cập, Bích Hồng mới chết không lâu, vừa qua thất đầu, hôm nay Phó Minh Hà mất mặt lớn như vậy, chỉ sợ kế tiếp sẽ đến phiên nàng ta.
Phó Minh Nhã ở bên cạnh còn chưa tỉnh hồn, Phó Minh Nguyệt vừa oán hận nhìn Phó Minh Hà chằm chằm, vừa phủi bông tuyết trên người muội muội. Phó Minh Hà vẫn có chút thất hồn lạc phách, Phó Minh Hoa vừa nhìn liền biết trong lòng nàng ta sợ là nhớ đến Ngọc Lang của Hạ gia.
Phó Minh Hoa nhìn Đan Dương Quận chúa bên cạnh, Đan Dương Quận chúa nói: "Muội muội đi nhanh đi, không cần để ý đến ta." Phó Minh Hoa gật đầu, đi theo Chu ma ma trực tiếp trở về biệt viện tạm nghỉ ngơi.
Đáng tiếc nơi này không có quần áo để thay.
Quần áo trên người Phó Minh Hà hơi bẩn, mặc ra ngoài cũng có chút thất lễ.
Chu ma ma hơi khó xử: "Nhìn dáng vẻ thì cũng giống với Âm nhị cô nương, nô tỳ đi mượn một bộ cho người."
"Ta không cho mượn." Âm Lệ Thục người còn chưa tới, giọng nói đã tới trước.
Chuyện xảy ra hôm nay, không thể gạt được chủ nhân Âm thị của Tạ phủ. Âm thị bảo Chu ma ma đi trước, Âm Lệ Thục nghe Phó Minh Hoa ở bên này xảy ra chuyện, không nghĩ đến chưa vào cửa đã nghe Chu ma ma nói muốn mượn quần áo của mình cho Phó Minh Hà mặc.
Nàng ta hất cằm đi vào, lúc này Phó Minh Hà đã lấy lại tinh thần, cắn môi, nước mắt cũng đảo quanh trong hốc mắt.
"Ta cũng không lấy của ngươi, chỉ mượn nửa ngày, ngày mai sẽ trả." Phó Minh Hà nói như chém đinh chặt sắt, nàng ta cũng không muốn mở miệng cầu hai vị cô nương Âm gia, nhưng tình huống hiện tại như vậy, căn bản là nàng ta không thể không cầu.
Nếu không chốc lát ra ngoài vẫn mặc như vậy, sợ là sẽ khiến người khác chê cười.
"Không phải ngươi có cốt khí lắm sao, ngày đó vòng tay cô mẫu ta tặng, ngươi cũng dám đập mà?" Âm Lệ Thục không chút khách khí cười nhạo: "Nếu vậy thì bây giờ ngươi cũng không cần tìm ta mượn đồ.".
Nàng ta nói xong, lập tức ngồi xuống cái ghế bên cạnh Phó Minh Hoa, kéo tay nàng:
"Nguyên nương, ngươi và Đan Dương Quận chúa vừa mới ở cùng một chỗ?"
Âm Lệ Thục đối với Phó Minh Hoa và Phó Minh Hà hoàn toàn là hai thái độ khác nhau, gương mặt Phó Minh Hà sung huyết đỏ bừng, dù sao tuổi cũng còn nhỏ, bộ dạng như chực khóc.
Chu ma ma ở bên cạnh cũng là hai tay lồng vào trong tay áo, đối với tình huống như vậy thờ ơ lạnh nhạt.
Phó Minh Hoa gật đầu:
"Vừa nãy đụng phải Quận chúa nương nương, nên đã cùng dạo quanh vườn hoa một vòng, nhưng cũng không thấy ngươi đâu."
Âm Lệ Thục nở nụ cười, ngạo khí trên mặt lập tức liền tản đi hơn phân nửa. Nàng ta chớp chớp mắt với Phó Minh Hoa:
"Nguyên nương, ngươi nói xem ta có nên cho nàng ta mượn quần áo không?"
Con ngươi Phó Minh Hoa khẽ đảo, liền hiểu được ý tứ trong lời nói Âm Lệ Thục.
Lúc này, nàng ta có ý bán cho mình một món nợ ân tình, dù sao Âm Lệ Thục đã hỏi như vậy, mình nhất định sẽ nói "Mượn".
Mặc dù tính cách Phó Minh Hà ngang ngược, nhưng dù sao nàng ta cũng là cô nương Phó gia, đi ra ngoài tỷ muội như cây liền cành. Nàng ta xấu mặt, thì cô nương Phó gia cũng xấu mặt theo thôi.
Mà trước đó Âm Lệ Thục đã thẳng thừng từ chối Phó Minh Hà, lúc này lại hỏi ý mình, dựa theo ý của Âm Lệ Thục. Chỉ sợ Phó Minh Hà sẽ hận nàng ta mà cảm tạ mình.
Thế nhưng Âm Lệ Thục lại không biết tính cách của Phó Minh Hà.
Phó Minh Hoa cười cười bưng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nuốt xuống, mới buông chén nói: "Thiến nhi vẫn nên cho mượn đi, dù sao cũng là muội muội ta."
Lúc này Âm Lệ Thục mới gật đầu, Chu ma ma xoay người đi ra.
Phó Minh Hà cũng đi theo bà ta, nhưng thay quần áo xong cũng không quay lại.
Trong phòng, hai tỷ muội Phó Minh Nguyệt sáp vào bên cạnh Phó Minh Hoa và Âm Lệ Thục. Hồi lâu sau Chu ma ma đi tới, nhìn Phó Minh Hoa nói:
"Thân thể nhị nương tử không khỏe, Phó phu nhân đang chuẩn bị trở về, Tam thái thái lệnh nô tỳ đến thông báo với các cô nương một tiếng, nói là nên đi rồi."
Phó Minh Nguyệt còn chưa muốn đi, nàng ta biết lần này Chung thị đến đây, vốn là muốn hỏi thăm nhà ai có lang quân thích hợp cho nàng ta. Tuy nàng ta còn nhỏ tuổi nhưng cũng có thể chậm rãi tìm hiểu.
Hơn nữa ở đây cũng nhiều người vui vẻ, nàng ta cắn môi nhìn Phó Minh Hoa, đã thấy Phó Minh Hoa tùy ý đứng đó để Bích Vân phủ thêm áo khoác.
Trong lòng không khỏi thầm hận Phó Minh Hà vô cớ sinh sự không đâu, nhưng cũng không thể làm được gì.
Lúc đi ra, Phó phu nhân đã thỉnh tội với Âm thị, hiển nhiên bà ta cũng đã nghe được chuyện phát sinh trước đó, lạnh lùng trừng mắt Phó Minh Hoa, sau lại nhiệt tình cười nói với Âm thị, lại chào hỏi mấy phu nhân ở đây mới vội vàng dẫn con dâu và cháu gái đi.
Trên xe ngựa, Tạ thị lười biếng dựa vào giường êm, một tay chống cằm vừa híp mắt hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Phó Minh Hoa ngồi xổm ở trên giường, nói hết chuyện xảy ra hôm nay. Tạ thị cười lạnh một tiếng, mặc dù không nói chuyện, nhưng vẻ khinh thường trên mặt lại không hề che giấu chút nào.
Bà khinh thường Phó gia, khinh thường Phó gia từ trên xuống dưới.
Hôm nay hành vi của Phó Minh Hà quả thực làm mất hết mặt mũi, tiếc là Tạ thị hàm dưỡng tốt cho nên bà mới không nói ra lời cay nghiệt đối với vãn bối.
Bạch thị mặt mày âm trầm trở lại trong phủ, nổi giận đùng đùng đi vào viện, ngay cả xiêm y cũng không kịp thay.
Nha hoàn hầu hạ bưng trà nóng tới, nhưng bà ta không uống, ngược lại ném mạnh xuống, chén trà "loảng xoảng" một tiếng rơi trên đất, nước trà nóng hổi bên trong giội ra ngoài, tấm thảm dày trải trên đất cũng bị bắn ướt tung tóe.
"Các ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Bạch thị lạnh lùng quát to, giận không kìm được.
"Bình thường ở nhà ầm ĩ thì cũng thôi đi, nhưng ra ngoài lại vẫn làm mất mặt xấu hổ, các ngươi dạy nữ nhi thật tốt."
Chuyện liên tục lặp lại như vậy, hôm nay Bạch thị nghe Phó Minh Hà xảy ra chuyện, ánh mắt hóa thành thanh kiếm sắc bén, quả thật muốn đâm Thẩm thị thành hai cái lỗ mà.
Thẩm thị rụt lại vai, lửa giận của Bạch thị làm hai chân bà ta như nhũn ra, chậm rãi quỳ xuống đất.
Danh sách chương