“Đã hứa không cười mà!” Nick la lớn, cười ha ha. “Trừ lúc này.”
“Rồi. Là như vầy – ta muốn tìm tình yêu đích thực của mình.” Pulk u uẩn thổ lộ.
“Yêu tinh Pulk à,” Nick nói, “cậu thừa biết yêu tinh không có tình yêu đích thực. Cái đó đi ngược lại với thói quen nay ôm người này, mai hôn người khác của yêu tinh.”
“Ta biết!” Pulk nói, tức tối lùa tay vào tóc. Sợi vàng sợi xanh được thể lại chĩa ra tán loạn hơn nữa. “Ta biết, được chưa? Nhưng ta không giống các yêu tinh khác. Ta muốn có tình yêu đích thực.”
“Hửm.” Nick nói. “Lạ chưa.”
Pulk đứng phắt dậy, đi tới đi lui. “Lạ như con rồng theo chủ nghĩa hòa bình là cùng chứ gì. Ý ta là, đừng hiểu lầm, ta thích làm yêu tinh – trộm em bé từ trong nôi, dụ dỗ khách bộ hành đi lạc, bắt cóc nhạc sĩ – sống vậy mới là sống. Nhưng ta muốn hơn thế nữa. Ta muốn mỗi đêm về nhà ngủ cạnh một người duy nhất, muốn người đó… yêu ta.” Cậu nhẹ nhàng kết thúc. “Mi hiểu gì không?” Cậu liếc lên trên.
Nick cựa quậy khổ sở, đuôi ngúc ngoắc liên tục sau lưng. Hắn hiểu Pulk đang nói gì chứ, vì chính hắn cũng thường cầu khẩn cho giấc mơ đó. Nhưng rồng là loài sống cô lập. Chúng chỉ cần kho báu và một lô truyện ngụ ngôn dạy khôn người đời, và hết.
Pulk gieo mình ngồi xuống lần nữa, thở hắt ra. “Ta còn không biết có được không – như mi nói đó, đã là yêu tinh thì không có tình yêu đích thực. Nhưng ta phải thử. Ý ta là, mi có từng khao khát thứ gì đó đến nỗi-?” Cậu ngưng nói giữa chừng và la lên bức bối.
“Tôi rất muốn khè ra lửa.” Nick thừa nhận, gật gù cái cổ dài một cách cảm thông. “Như vậy tôi có thể chường mũi đến mỗi buổi Họp mặt mà không bị mấy con rồng khác chọc quê.”
“Thì sao không khè đi?”
“Tôi sợ lửa.” Nick ngượng ngùng nhún vai.
“Ô vậy sao?” Pulk ranh mãnh hỏi lại.
Nick tự động nghiêng đầu ra sau, đuôi đập lên đập xuống. Yêu tinh mà ranh mãnh là điềm xấu. Hắn gần như không giao du với yêu tinh bao giờ – tạ ơn trời – nhưng hắn biết thừa bọn họ là giống láu cá, tinh quái, và không có tiếng tăm làm việc tốt giúp người cho lắm.
“Vậy,” Pulk thong thả nói, “nếu ta lấy que diêm này ra khỏi túi,” – cậu ta điệu đà xòe ra một que diêm chút xíu – “và quẹt lửa-” cậu cà nó lên sàn đá –
Nick nhác thấy tia lửa nhỏ lóe lên, liền phóng lên trời trong tiếng gầm chói lói cao vút. Kẻ nào ngớ ngẩn nông cạn chắc sẽ tưởng hắn đang ré lên kinh hãi.
Pulk cười ngã ngửa ra đất.
“Rồi. Là như vầy – ta muốn tìm tình yêu đích thực của mình.” Pulk u uẩn thổ lộ.
“Yêu tinh Pulk à,” Nick nói, “cậu thừa biết yêu tinh không có tình yêu đích thực. Cái đó đi ngược lại với thói quen nay ôm người này, mai hôn người khác của yêu tinh.”
“Ta biết!” Pulk nói, tức tối lùa tay vào tóc. Sợi vàng sợi xanh được thể lại chĩa ra tán loạn hơn nữa. “Ta biết, được chưa? Nhưng ta không giống các yêu tinh khác. Ta muốn có tình yêu đích thực.”
“Hửm.” Nick nói. “Lạ chưa.”
Pulk đứng phắt dậy, đi tới đi lui. “Lạ như con rồng theo chủ nghĩa hòa bình là cùng chứ gì. Ý ta là, đừng hiểu lầm, ta thích làm yêu tinh – trộm em bé từ trong nôi, dụ dỗ khách bộ hành đi lạc, bắt cóc nhạc sĩ – sống vậy mới là sống. Nhưng ta muốn hơn thế nữa. Ta muốn mỗi đêm về nhà ngủ cạnh một người duy nhất, muốn người đó… yêu ta.” Cậu nhẹ nhàng kết thúc. “Mi hiểu gì không?” Cậu liếc lên trên.
Nick cựa quậy khổ sở, đuôi ngúc ngoắc liên tục sau lưng. Hắn hiểu Pulk đang nói gì chứ, vì chính hắn cũng thường cầu khẩn cho giấc mơ đó. Nhưng rồng là loài sống cô lập. Chúng chỉ cần kho báu và một lô truyện ngụ ngôn dạy khôn người đời, và hết.
Pulk gieo mình ngồi xuống lần nữa, thở hắt ra. “Ta còn không biết có được không – như mi nói đó, đã là yêu tinh thì không có tình yêu đích thực. Nhưng ta phải thử. Ý ta là, mi có từng khao khát thứ gì đó đến nỗi-?” Cậu ngưng nói giữa chừng và la lên bức bối.
“Tôi rất muốn khè ra lửa.” Nick thừa nhận, gật gù cái cổ dài một cách cảm thông. “Như vậy tôi có thể chường mũi đến mỗi buổi Họp mặt mà không bị mấy con rồng khác chọc quê.”
“Thì sao không khè đi?”
“Tôi sợ lửa.” Nick ngượng ngùng nhún vai.
“Ô vậy sao?” Pulk ranh mãnh hỏi lại.
Nick tự động nghiêng đầu ra sau, đuôi đập lên đập xuống. Yêu tinh mà ranh mãnh là điềm xấu. Hắn gần như không giao du với yêu tinh bao giờ – tạ ơn trời – nhưng hắn biết thừa bọn họ là giống láu cá, tinh quái, và không có tiếng tăm làm việc tốt giúp người cho lắm.
“Vậy,” Pulk thong thả nói, “nếu ta lấy que diêm này ra khỏi túi,” – cậu ta điệu đà xòe ra một que diêm chút xíu – “và quẹt lửa-” cậu cà nó lên sàn đá –
Nick nhác thấy tia lửa nhỏ lóe lên, liền phóng lên trời trong tiếng gầm chói lói cao vút. Kẻ nào ngớ ngẩn nông cạn chắc sẽ tưởng hắn đang ré lên kinh hãi.
Pulk cười ngã ngửa ra đất.
Danh sách chương