“Tôi còn phải làm gì nữa?” Nick hỏi, nằm hẳn xuống. Hắn gấp tay này lên tay kia, thoải mái nhìn Yêu tinh Pulk múa may quay cuồng trước mặt mình.
“Ờ, mi có thể nhe hàm răng nhọn hoắt ra.” Cậu nhóc nói, đi tới đi lui. “Và gầm lên một tiếng rung rinh đất càng tốt. Hay cả gầm mi cũng không biết?”
“Tôi gầm được.” Nick vui vẻ đáp. “Nhưng không khè lửa.”
Yêu tinh Pulk đứng sững lại và ném cho Nick cái nhìn ta-đã-lầm-mi. “Nhưng mi là rồng mà!”
“Thật sao?” Nick cười toe. Hắn lè cái lưỡi dài chẻ nhánh như lưỡi rắn ra, lúc lắc.
Yêu tinh Pulk lại nhăn mặt. Yêu tinh mà nhăn mặt lắm nhỉ. Thường thường, bọn họ là một đám loắt choắt luôn nhộn nhịp phấn khích. “Là rồng thì phải khè lửa.” Cậu ta chậm rãi nói, như thể đang giảng bài cho một chú rồng con mới nở.
Nick nhún một bên vai lấp lánh vảy. “Tôi thì không.”
Yêu tinh Pulk thở dài và ngồi phịch xuống đất, hai chân xếp bằng. Cậu nhóc chống cằm lên một tay và chăm chú nhìn Nick. “Rồng gì mà lại không khè lửa?” Cậu ngờ vực hỏi. “Hay là mi nói xạo để chờ dịp nướng chín ta khi ta vừa quay lưng đi?”
“Không!” Nick vội vã nói. “Tôi không đời nào làm chuyện đó. Cái đó là chơi xấu. Rồng không bao giờ chơi xấu.”
“Vậy là mi không đánh nhau và không khè lửa – mi có bị cái gì không?”
“Cậu chưa nghe qua chủ nghĩa hòa bình bao giờ à?”
“Chưa.” Yêu tinh Pulk nói. “Có vẻ vừa vớ vẩn vừa chán phèo – giống như con rồng không đánh nhau, không khè lửa á.”
“Vâng vâng, tôi nghe rồi.” Nick đáp, đuôi ve vẩy thích thú. “Tôi có thể biết tại sao cậu lại chọn tôi không? Ngoài kia thiếu gì rồng.”
Yêu tinh Pulk có vẻ hơi xấu hổ. “Ta bắt thăm trúng tên mi. Nhưng kể ra cũng được.” Cậu nhóc xem xét Nick từ trên xuống dưới. “Ý ta là, đánh nhau với mi dễ hơn đánh với mấy con thằn lằn ngoài kia. So với bọn nó, mi nhỏ con hơn nhiều.”
Mắt Nick nheo lại. Hắn hơi bị tự ái về kích cỡ của mình. “Và so với bọn yêu tinh ngoài kia, cậu phiền phức hơn nhiều.” Hắn hậm hực đáp.
Yêu tinh Pulk nhe răng cười. “Ôôôôô, sao mà nặng lời thế.” Cậu ta chế giễu.
Nick mừng thầm rằng dưới lớp vảy đen, không ai biết hắn đang đỏ mặt. “Cậu cần điều ước rồng của tôi làm gì, Yêu tinh Pulk?” Hắn hỏi với hy vọng đổi đề tài.
Đến lượt Yêu tinh Pulk đỏ mặt, một mảng màu xanh nhạt loang ra trên cổ cậu. “Gọi Pulk được rồi. Và ta không việc gì phải nói mi biết, thằn lằn ngốc.”
“Nào nào.” Nick nói. “Nếu tôi cho cậu điều ước của tôi, tôi phải kiểm tra xem cậu có định làm gì bất chính không chứ.”
Pulk cắn môi, ngó đi chỗ khác. Khi cậu nhóc quay đầu lại, cậu trừng mắt dữ dằn. “Cũng được, nhưng nếu mi cười một tiếng-” Cậu hăm he.
“Tôi hứa không cười.”
“Chỉ một tiếng thôi, ta sẽ nhét cái bánh này vào lỗ-”
“Ờ, mi có thể nhe hàm răng nhọn hoắt ra.” Cậu nhóc nói, đi tới đi lui. “Và gầm lên một tiếng rung rinh đất càng tốt. Hay cả gầm mi cũng không biết?”
“Tôi gầm được.” Nick vui vẻ đáp. “Nhưng không khè lửa.”
Yêu tinh Pulk đứng sững lại và ném cho Nick cái nhìn ta-đã-lầm-mi. “Nhưng mi là rồng mà!”
“Thật sao?” Nick cười toe. Hắn lè cái lưỡi dài chẻ nhánh như lưỡi rắn ra, lúc lắc.
Yêu tinh Pulk lại nhăn mặt. Yêu tinh mà nhăn mặt lắm nhỉ. Thường thường, bọn họ là một đám loắt choắt luôn nhộn nhịp phấn khích. “Là rồng thì phải khè lửa.” Cậu ta chậm rãi nói, như thể đang giảng bài cho một chú rồng con mới nở.
Nick nhún một bên vai lấp lánh vảy. “Tôi thì không.”
Yêu tinh Pulk thở dài và ngồi phịch xuống đất, hai chân xếp bằng. Cậu nhóc chống cằm lên một tay và chăm chú nhìn Nick. “Rồng gì mà lại không khè lửa?” Cậu ngờ vực hỏi. “Hay là mi nói xạo để chờ dịp nướng chín ta khi ta vừa quay lưng đi?”
“Không!” Nick vội vã nói. “Tôi không đời nào làm chuyện đó. Cái đó là chơi xấu. Rồng không bao giờ chơi xấu.”
“Vậy là mi không đánh nhau và không khè lửa – mi có bị cái gì không?”
“Cậu chưa nghe qua chủ nghĩa hòa bình bao giờ à?”
“Chưa.” Yêu tinh Pulk nói. “Có vẻ vừa vớ vẩn vừa chán phèo – giống như con rồng không đánh nhau, không khè lửa á.”
“Vâng vâng, tôi nghe rồi.” Nick đáp, đuôi ve vẩy thích thú. “Tôi có thể biết tại sao cậu lại chọn tôi không? Ngoài kia thiếu gì rồng.”
Yêu tinh Pulk có vẻ hơi xấu hổ. “Ta bắt thăm trúng tên mi. Nhưng kể ra cũng được.” Cậu nhóc xem xét Nick từ trên xuống dưới. “Ý ta là, đánh nhau với mi dễ hơn đánh với mấy con thằn lằn ngoài kia. So với bọn nó, mi nhỏ con hơn nhiều.”
Mắt Nick nheo lại. Hắn hơi bị tự ái về kích cỡ của mình. “Và so với bọn yêu tinh ngoài kia, cậu phiền phức hơn nhiều.” Hắn hậm hực đáp.
Yêu tinh Pulk nhe răng cười. “Ôôôôô, sao mà nặng lời thế.” Cậu ta chế giễu.
Nick mừng thầm rằng dưới lớp vảy đen, không ai biết hắn đang đỏ mặt. “Cậu cần điều ước rồng của tôi làm gì, Yêu tinh Pulk?” Hắn hỏi với hy vọng đổi đề tài.
Đến lượt Yêu tinh Pulk đỏ mặt, một mảng màu xanh nhạt loang ra trên cổ cậu. “Gọi Pulk được rồi. Và ta không việc gì phải nói mi biết, thằn lằn ngốc.”
“Nào nào.” Nick nói. “Nếu tôi cho cậu điều ước của tôi, tôi phải kiểm tra xem cậu có định làm gì bất chính không chứ.”
Pulk cắn môi, ngó đi chỗ khác. Khi cậu nhóc quay đầu lại, cậu trừng mắt dữ dằn. “Cũng được, nhưng nếu mi cười một tiếng-” Cậu hăm he.
“Tôi hứa không cười.”
“Chỉ một tiếng thôi, ta sẽ nhét cái bánh này vào lỗ-”
Danh sách chương