“Chờ một chút, coi như muốn giả mạo thân phận hai đứa trẻ này, bộ dạng chúng ta cũng không giống chúng mà?” Diệp Lâm cùng Xavier tung tro cốt hai đứa trẻ ở trong rừng cây phụ cận, trong tay cầm vòng cổ mà một trong hai đứa trẻ đeo trên người, nhíu mày nói.

Xavier cười cời, “Đây căn bản không phải vấn đề.”

“Vì sao?”

“Có lẽ ngươi không chú ý tới, quần áo hai đứa bé này tuy tinh vi, nhưng mà rõ ràng cũng chẳng vừa người bao nhiêu, ngươi xem cái này.” Xavier lấy ra quần áo của một trong hai đứa, “Bên ngoài nhìn rất tốt, bên trong lại đã đứt chỉ, nhưng căn bản không ai để ý.”

Diệp Lâm tỉnh ngộ, “Nhìn như phú quý, trên thực tế chăm sóc sơ sài.”

“Đúng.” Xavier gật đầu, “Không chỉ có như thế, trên người chúng trừ khuôn mặt ra thì đều nhiều ít có chút xanh tím, nói rõ những người chăm sóc chúng cũng không dụng tâm bao nhiêu, chỉ là duy trì ngoài mặt xem ra cũng không tệ lắm mà thôi. Bọn chúng nhất định không phải là nhân vật quan trọng gì, trẻ con quý tộc như vậy thì vài năm sau còn có bao nhiêu người có thể nhớ rõ khuôn mặt chúng nữa?”

Diệp Lâm cổ quái mà nhìn thoáng qua Xavier, năng lực quan sát của người này thật đúng là… chẳng trách có thể tiến hóa đến cái loại trình độ cường đại biến thái kia.

Cho dù có người nghi ngờ thân phận của bọn họ thì đã sao, thế giới này lại không có thí nghiệm DNA, trừ khi bọn họ có thể tìm hai đứa trẻ thật sự này về, nhưng chúng nó, đã vĩnh viễn ngủ say ở trong rừng cây nơi thành thị biên giới này.

“Lindberg Anbridge… Tên thật phức tạp.” Diệp Lâm nhìn hơn nửa ngày, mới đọc ra được cái tên ghi trên vòng cổ bằng bạc, tha thứ y, đối với ngôn ngữ thông dụng đại lục này còn dừng ở tình trạng nghe cùng nói không tệ, đọc cùng viết còn kém xa lắm.

Xavier lật lật, “Sal Anbridge.” Sau đó tùy tay treo vòng lên trên cổ.

Diệp Lâm cuối cùng vẫn không thể không hề áy náy mà đánh cắp thân phận cùng cuộc sống của người khác giống như Xavier, sau khi thu vòng cổ lại thì nghiêm túc nói, “Hiện tại chúng ta muốn đối phó Hadley kia như thế nào?”

Dù sao trong trang viên còn có nhiều hộ vệ như vậy.

Xavier lạnh lùng cười, “Chờ.”

Diệp Lâm chợt hiểu, đúng vậy, chờ.

Lenny là một thương nhân, hắn không phải quý tộc, hắn không có nhiều hộ vệ nguyện trung thành với mình, hộ vệ của hắn đều là mời tới, khi rất lâu mà Lenny không trở lại, những hộ vệ dựa vào Lenny kiếm cơm này đương nhiên sẽ sốt ruột, lại bắt bọn họ bảo vệ một quý tộc nóng tính mà đòi hỏi kỳ quái là chuyện không quá có thể, đến lúc đó trang viên khẳng định sẽ bắt đầu loạn.

Diệp Lâm tình nguyện ở lại trong rừng cây cũng không muốn trở về cái quán rượu lộn xộn bẩn thỉu kia, vì thế bọn họ dứt khoát ẩn nấp luôn ở trong trang viên của Lenny, ở nửa tháng vậy mà không có ai trong cái trang viên to như thế này phát hiện ra. Trang viên lớn là một chuyện, vị Hadley kia gọi gần tám mươi phần trăm hộ vệ tập trung ở chỗ của hắn, những nơi khác đương nhiên sẽ phòng vệ sơ sài.

Mà cố tình Diệp Lâm lại giữ chìa khóa của Lenny, hai người ở phòng khách trong trang viên tương đối thanh tịnh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của bọn họ, chỉ qua nửa tháng, trong toàn trang viên tràn ngập cảm giác thấp thỏm bất an, lại qua hai ba ngày thì có một số lớn hộ vệ dời trang viên đi gấp về phía rừng rậm Esmungre, nhìn ra mấy kiếm sĩ đều đã rời trang viên.

Đêm đó, Diệp Lâm cùng Xavier liền thuận lợi lẻn vào phòng ngủ của Hadley.

Hadley là một tên tương đối mập mạp, mặc áo choàng hoa lệ tinh xảo, nhưng lại ngay cả vụn râu cũng không cạo sạch sẽ, trạng thái tinh thần nhìn qua tương đối không xong, nói là quý tộc, tóc của hắn là nâu, đôi mắt cũng không phải đen thuần, hiện ra một chút lam đậm, lúc này trong con mắt đều tràn đầy độc ác cùng hoảng sợ, “Các ngươi là ai?! Thật to gan, người đâu, người đâu!”

Diệp Lâm chán ghét mỉa mai nói: “Không cần gọi, bên ngoài đã không còn ai có thể chạy vào.”

Hadley run run môi, “Ta là quý tộc! Nếu các ngươi dám làm hại ta thì sẽ bị phán treo cổ!”

“Quý tộc?” Xavier nhẹ nhàng mỉm cười, “Lấy cái màu tóc nâu cùng màu mắt lam này của ngươi sao?”

Hadley nghe vậy giống như là bị kích thích đến vậy, nhảy dựng lên nói, “Ta là quý tộc! Là quý tộc huyết thống thuần khiết!”

Diệp Lâm: “…” Người này bị bệnh hoang tưởng? Quý tộc thống thuyền khiết phải tóc đen mắt đen được không… Mình ngược lại có thể ngụy trang một chút, còn tên béo này? Đừng nói đùa! “Lindberg cùng Sal mới là.” Xavier lạnh lùng nói.

Hadley quả nhiên đỏ mắt, “Ta biết mà! Các ngươi nhất định là người của hầu tước Tulip có đúng không! Lindberg cái gì, Sal cái gì!! Chúng nó mới không phải người nhà Anbridge ta! Gia tộc Anbridge phải thuộc về ta! Hai dã loại ngay cả mẫu thân cũng không biết là ai kia làm sao có thể là huyết mạch nhà Anbridge ta! Ta muốn biến chúng thành con rối trong tay vong linh pháp sư, muốn cho chúng nó trọn đời không được siêu sinh ha ha ha ha…”

Diệp Lâm nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua Xavier.

Trong góc nhà có một cây cỏ nhỏ màu tím nhạt đang tản ra từng đợt khói nhẹ gần như không thể nhận ra.

Loại cỏ này có một cái tên cực kỳ đơn giản, gọi cỏ phẫn nộ, chỉ cần đốt nó thì sẽ phát ra một loại khói có mùi kích thích tâm tình con người, khiến người tức giận đặc biệt dễ dàng.

“Hầu tước Tulip lão xử nữ kia chỉ biết cái gì mà tóc đen mắt đen mới là căn cứ xác minh huyết thống thuần khiết, nếu không phải bà ta, ta đã sớm thừa kế gia tộc Anbridge!” Hadley gào to, “Rõ ràng là cô cô ruột của ta, cố tình lại đi thiên vị dã loại không rõ lai lịch! Ha ha ha! Ngươi cho rằng bà ta thật sự tốt bụng? Đừng có nằm mơ! Nếu thật sự tốt thì vì sao lại giam giữ hai thằng nhóc kia, ba năm rưỡi cũng không đi gặp chúng nó một lần! Trong viện kia chẳng qua chỉ có năm hộ vệ, ta rất dễ dàng đã mang được chúng đi! Ta giết chúng nó, ha ha ha, giết!”

Có lẽ là bởi tác dụng của cỏ phẫn nộ, cũng có lẽ là vì căng thẳng cực độ khiến cho toàn thân Hadley đều trở nên cực kỳ bất thường, sắc mặt sung huyết đỏ bừng, ánh mắt cũng có chút tan rã.

Xavier kéo Diệp Lâm một cái, một phát đá lật cái ấm bạc đặt ở bên giường, kết quả một cái tẩu nạm đầy đá quý lăn ra ngoài, Hadley hét lên một tiếng nhào tới, dễ dàng bị Xavier một đao đâm xuyên qua cổ họng.

Mũi Diệp Lâm giật giật, ngửi được một loại mùi kỳ lạ, chỉ là ngửi một chút cũng đã bị choáng trong chớp mắt, vội vàng lui về phía sau một bước, “Đó là cái gì!”

Xavier mặt không đổi sắc rút chủy thủ ra, máu tươi lập tức tràn ra, thân thể mập mạp của Hadley đổ xuống đất “rầm” một tiếng, không bao lâu liền chảy ra một vũng máu lớn.

“Là mầm nguyệt quang.”

“Mầm nguyệt quang?”

Xavier cúi đầu nhìn thoáng qua cái tẩu đẹp đẽ quý giá kia, ảm đạm cười, “Cũng là một trong những nguyên nhân nhân loại cùng bộ tộc tinh linh khai chiến, giống như hoa luân hồi, mầm nguyệt quang cũng là loại thực vật chỉ tinh linh mới nuôi trồng được, nhân loại có trồng như thế nào cũng không trồng sống mầm nguyệt quang. Mầm nguyệt quang vô cùng xinh đẹp, hơn nữa nhìn vào ban đêm, bản thân nó giống như đang được tắm ánh trăng vậy, tinh linh dùng mầm nguyệt quang để hiến tế nữ thần Sinh Mệnh, đối với tinh linh mà nói, đây là thánh vật thuộc về nữ thần Sinh Mệnh, chỉ là nhân loại lại lấy mầm nguyệt quang đến —— ngươi cũng thấy rồi đấy, chỉ cần một chút mầm nguyệt quang quấn ở trong thuốc lá là có thể sinh ra tác dụng mê hoặc tâm trí vô cùng kỳ lạ, nhưng sử dụng trong thời gian dài làm cho tinh thần con người tan rã, nóng nảy dễ giận, nhân loại xưng là “nụ hôn của nữ thần Ánh Trăng.” Lời hắn dừng một chút, “Tinh linh cho rằng, đây là khinh nhờn đối với nữ thần Sinh Mệnh.”

Diệp Lâm lập tức tỉnh ngộ, cái này căn bản là thuốc phiện cao cấp ở thế giới này a!

“Lòng tham lợi ích có thể làm cho con người ta biến thành ma quỷ.”

Thế giới này chính là như vậy. Chẳng trách Xavier muốn hủy diệt thế giới mà, một thế giới dơ bẩn biến chất mục nát như vậy, thật sự không được gọi là có bao nhiêu tốt đẹp, có lẽ cũng chỉ có Ngạo Thiên kiếp trước sống trong sự thất bại vô cùng cùng tràn ngập tư tưởng xúc động phẫn nộ kia sẽ thích cái thế giới kẻ mạnh làm vua, chỉ cần ngươi đủ mạnh, quyền thế đủ cao thì có thể muốn làm gì thì làm, luật pháp chỉ thiết lập cho bình dân, sức mạnh áp đảo bên trên đạo đức này.

Chỉ nghe Xavier nhẹ nhàng nói: “Không chỉ có nhân loại, tinh linh cũng giống như vậy, nếu không thì nhân loại trên thế giới này kiếm đâu được mật hoa luân hồi cùng mầm nguyệt quang chứ?”

Diệp Lâm hiểu rõ.

Cho nên, hắn mới muốn hủy diệt tất cả, bất kể là nhân loại thế giới này, hay là cái thế giới tinh linh kia.

Màn đêm buông xuống, trang viên lớn nhất thành Petre bốc cháy, trong một đêm, không chỉ có tòa trang viên kia bị hủy hoại trong chốc lát, người đứng đầu trang viên, Lenny Asechior, cũng không còn xuất hiện, trang viên sắc vi đỏ đã từng phồn vinh một thời biến thành tro tàn trong khoảnh khắc.

Mà vào sáng sớm ngày hôm đó, Diệp Lâm cùng Xavier đã lặng yên rời khỏi thành Petre đi tới thành thị kế tiếp trên bản đồ.

Thời gian bốn năm đủ để cho bọn họ đi qua rất nhiều vùng đất, trải qua rất nhiều thành thị, địa vực thế giới còn rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Diệp Lâm, cũng tối tăm sa ngã hơn so với tưởng tượng của y, y cảm thấy, một ngày rồi lại một ngày, đôi mắt Xavier vẫn trong suốt xinh đẹp như vậy, lại càng ngày càng bình tĩnh, đè nén dưới sự bình tĩnh ấy chính là sự chán ghét sâu đậm đối với thế giới màu xám mà thân là một tinh linh hắn không thể chịu đựng được.

Được rồi, Diệp Lâm cũng không cho rằng hắn là một tinh linh chân chính, nhưng không thể phủ nhận chính là, trong bản tính Xavier có khát vọng theo đuổi hoàn mỹ thuộc về tinh linh.

Diệp Lâm vẫn luôn phải dùng tất cả biện pháp mới có thể cố gắng bẻ thẳng tam quan của hắn, sau đó, y cảm thấy tam quan của mình cũng quanh quẩn ở sát ranh giới nguy hiểm.

Mẹ nó! Y cảm thấy thanh niên tốt khỏe mạnh tích cực cố gắng hướng về phía trước là mình đây cũng sắp bị nhuộm đen!

“Chính là nơi này?”

Khoác áo choàng kẻ vuông bụi bặm, Diệp Lâm chỉ lộ ra một đôi mắt minh mị tú lệ, rõ ràng đã che lấp đến cái tình trạng này rồi nhưng đôi mắt gây chuyện này lại vẫn mang đến cho bọn họ không dưới mười lần phiền toái, may mà không gặp phải cao thủ chân chính nào, nếu không ngược lại đúng là khó nói.

Xavier vẫn là cái áo choàng càng thêm cũ kỹ kia, cũng chỉ lộ ra đôi mắt, bốn năm qua đi, khuôn mặt hắn không có biến hóa gì, dù sao bốn năm đối với tinh linh mà nói, đại khái chỉ như vài ngày của nhân loại mà thôi, sinh mệnh tinh linh dài lâu như thế, bốn năm thật sự không tính là cái gì, “Hẳn là sẽ không sai.”

Diệp Lâm đẩy cánh cửa khắc hoa tinh xảo trước mắt ra, ấm áp phả vào mặt khiến mắt y có chút khó chịu.

Bên ngoài là trời băng đất tuyết, trong đêm qua còn vừa mới rơi một trận tuyết lớn, cách đó không xa đã có mấy cái xác mới đông chết không lâu, nhưng cái nơi chỉ cách một cánh cửa này, lại ấm áp như xuân, gần như khiến người cho rằng đây là hai thế giới.

Ở cửa có đặt một cái giá bạc tinh xảo cung cấp cho các tiên sinh tiểu thư quý tộc treo mũ cùng áo choàng, sàn nhà là đá cẩm thạch lát liền, sáng bóng có thể soi gương, màu vàng cùng màu đen đan chéo vào nhau, nhìn đẹp đẽ quý giá mười phần, ngẩng đầu lọt vào trong tầm mắt là hoa tươi muôn hồng nghìn tía vây quanh ở trong một cái bồn hoa bạch ngọc không coi là nhỏ, còn có thể giữ lại hoa tươi mềm mại trong ngày đông giá rét, công lao đương nhiên là thuộc về ma pháp thần kỳ, vách tường dán giấy dán lưu ly màu vàng nhạt, nhìn quang hoa lưu chuyển, cách đó không xa, đèn thủy tinh trùng điệp, cực kỳ tinh xảo, còn có tấm rèm do tơ vàng bạc dệt thành ở bên cửa sổ, cái giá đồ cổ trang trí ở trong góc, tất cả tất cả, đều mang theo ung dung trang nhã mười phần.

Ngoài cửa tòa kiến trúc này có một đường tơ vàng, không phải quý tộc không được vào, chính là một đường tơ vàng này ngăn cách những người bụng đói kêu vang quần áo tả tơi kia ở ngoài cửa, một nơi thiên đường, một nơi địa ngục.

Diệp Lâm nhất thời trầm mặc, cúi đầu nhìn thảm đặt ngoài cửa ở dưới chân, vậy mà lại là sợi đay tốt nhất có mang theo kim tuyến tinh tế đan thành, chỉ một cái thảm cửa này thôi đã đủ cho mấy trăm vị bần dân được mặc áo bông để không đến mức đông chết bên đường.

“Các ngươi có cái ——” Một thị giả(1) mặc áo choàng màu xanh nhạt tiến đến tiếp đón, vừa thấy là hai tiểu hài tử quần áo cũ kỹ, sắc mặt nhất thời trầm xuống, mà Diệp Lâm cùng Xavier đã buông mũ trùm trên đầu xuống, nhìn thấy Diệp Lâm tóc đen mắt đen cùng Xavier tóc dài đen sậm như màn đêm,  thị giả nháy mắt thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói: “Hai vị thiếu gia, mọi chuyện đều có thể sai bảo, Lạc Lâm phục vụ cho các ngài.” Nói xong lập tức ân cần mà thay bọn họ treo áo choàng, hoàn toàn không để ý tro bụi trên áo choàng của bọn họ làm bẩn áo choàng tơ lụa sạch sẽ của hắn.

Diệp Lâm mỉm cười, “Ta muốn các ngươi đưa chúng ta về nhà.” Hắn mở bàn tay trắng nõn, đưa lên một tấm vân chương gia tộc màu vàng kim rực rỡ lấp lánh, trên vân chương, mười hai đóa hoa hồng màu vàng kim ở bên cạnh chứng tỏ đây là tấm vân chương thuộc về một gia tộc quý tộc thuộc loại cao cấp nhất, trong nháy mắt, sắc mặt thị giả trở nên càng thêm khiêm tốn, cong thắt lưng hắn thật sâu thật sâu xuống dưới ——

“Vâng, thiếu gia tôn quý.”

(1) Thị giả: Người hầu, người dưới, người làm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện