Diệp Lâm cực kỳ không quen mà lôi kéo quần áo trên người, được rồi, coi quần áo này là vẻ ngoài, bên trong còn mặc quần áo trong game mới có thể khiến y có chút cảm giác an toàn, thế giới này nguy hiểm hơn trong tưởng tượng nhiều, nếu thiếu thuộc tính game, y có lẽ đã sớm chôn xác nơi rừng rậm.

Toàn thân thiếu niên trong gương khiến Diệp Lâm cảm thấy có chút xa lạ, y phát hiện, cho dù đã xuyên qua thế giới này nhiều năm như vậy nhưng y vẫn cứ không thể thích ứng cái dáng vẻ này của mình, khuôn mặt xinh đẹp thân hình thon dài, có lẽ là vì hình thái thiếu niên khiến cho y nhìn qua càng không có góc cạnh của nam hài, ngược lại có vẻ xinh đẹp thanh lệ, đặc biệt là đôi mắt trong suốt gợn sóng kia chớp chớp, ngay cả bản thân y nhìn cũng thấy có vài phần ý vị câu nhân, nhưng bản thân y căn, bản, không, có, loại, tâm, tư, kia! Thật sự là khiến y ủ rũ mà.

Diệp Lâm trước kia cũng không phải loại thanh niên cao lớn thô kệch, nhưng ít ra từ nhỏ đến lớn cũng sẽ không bị người nhận nhầm thành bé gái, thân hình cao gầy cùng khung xương lớn hơn phái nữ, cho dù dáng vẻ trắng nõn thanh tú, dù sao nhìn qua vẫn là hào khí sang sảng, sẽ không giống người trong gương này, dáng người mảnh mai hiển nhiên càng thích hợp vũ đạo, đôi chân thẳng tắp cùng thắt lưng gần như có thể so sánh với nữ hài, thậm chí ngay cả tay cũng là thon dài trắng nõn như tuyết, chỉ giơ ra cũng đủ để hấp dẫn tầm mắt người khác ——

Cái “người” này, trên cơ bản chỉ chính là nam nhân.

Diệp Lâm cái tuổi này với cái bề ngoài này, xinh đẹp hơn so với nữ hài rất nhiều…

Nếu là một nữ nhân, Thất Tú phường phong tình ca giỏi múa đẹp là đủ để thêm điểm, nhưng gắn ở trên người nam nhân như y đây, thật sự khiến Diệp Lâm rối rắm vạn phần, xuất phát từ tâm lý một nam nhân bình thường, cho dù rất bình thường, nam nhân bộ dạng xinh đẹp đều sẽ bị gọi là ẻo lả a thân!

Phục sức(1) của quý tộc thế giới này cùng loại với phục sức châu Âu thời Trung Cổ, bên ngoài áo sơmi trắng như tuyết là áo lửng màu đen, hai hàng cúc áo xinh đẹp bằng đá quý vô cùng tinh xảo, trên quần áo thêu gia huy(2) gia tộc Anbridge, nhìn đường cong uốn lượn hoa lệ kia, Diệp Lâm phát hiện loại đường cong này không biết là dùng phương pháp gì in lên, không phải là thêu y quen thuộc, phỏng chừng là một loại thuật luyện kim mà y hiện tại còn chưa biết. Bên ngoài khoác một cái áo choàng hình tròn màu xanh da trời, nút cùng dây buộc trước ngực đều là tơ vàng dệt thành. Đặc biệt một cái đai lưng rộng trang trí phần eo, khảm đầy đá ngân tinh tạo thành hoa văn gia huy, đây không phải là đai lưng trang trí bình thường, mà là một vật phẩm ma pháp đặc biệt do luyện kim thuật sĩ luyện chế, có được lực phòng hộ mạnh mẽ, quần màu trắng cùng giày bó màu lục đậm ở thân dưới đều là chất liệu tốt nhất, thậm chí trên thắt lưng còn phối thêm một thanh kiếm bảo thạch, đều giá trị xa xỉ.

Tất cả những thứ này đương nhiên cũng không phải của bản thân Diệp Lâm, mà là dinh quý tộc ở quận này bố trí cho y. Ở thế giới này, có một nơi đặc thù gọi là dinh quý tộc quận, ở mỗi quận đều có xây dựng một chỗ như vậy, không phải quý tộc không được vào, nếu như là quý tộc thì đều có thể đi vào ở tạm, nghỉ ngơi miễn phí, tất cả trang bị ở nơi đó đều phù hợp với yêu cầu của quý tộc, cao nhã xa hoa, thậm chí có thể cung cấp một số phục vụ đặc biệt, ngay cả thị giả cùng thị nữ bên trong cũng ưu tiên tướng mạo ưu tú.

Mà quận Lomarte đã rất nhiều năm không tiếp đãi con em quý tộc bậc nhất tới từ đô thành, cho nên khi nhìn thấy Diệp Lâm cùng Xavier mới có thể nịnh nọt lấy lòng như vậy. Nếu không phải gia tộc Anbridge quả thật thất lạc hai đứa trẻ, tờ thông báo kia đến bây giờ còn đặt ở trong tủ văn kiện mã hóa đặc biệt của các quan hành chính các quận cùng các thành chủ đất phong, có lẽ dinh quý tộc quận quận Lomarte cũng sẽ không tin tưởng bọn họ nhanh như vậy, bởi vì văn kiện này được thiết lập phong ấn đặc biệt, trừ mấy người cao cấp nhất ra, người bên ngoài căn bản sẽ không biết hai đứa trẻ này một đứa là tóc đen mắt đen, một đứa là tóc đen mắt xanh lục, đều là bộ dạng mười một mười hai tuổi, mất tích bốn năm.

Huống chi, ngươi cho là quý tộc tóc đen mắt đen thuần huyết thông là xuất hiện nhiều như vậy sao? Cho dù ở đô thành, quý tộc như vậy cũng rất ít.

Đường tơ ở ngoài cửa dinh quý tộc quận kia là do đại ma đạo sư tinh thông ma văn tự mình vẽ ra, khi vượt qua đường này thì bất luận ngụy trang gì cũng không có chỗ che giấu, nhất là màu tóc cùng màu mắt.

Lúc đầu Diệp Lâm còn lo liệu Xavier có thể lộ ra vành tai tinh linh dưới cái đường tơ kia không, Xavier còn đặc biệt buông tóc trùm mũ đi vào, may mà loại tình huống này không xảy ra.

Trên cơ bản, ở dinh quý tộc quận quận Lomarte, thân phận Diệp Lâm cùng Xavier đã được xác nhận, mà tin tức tìm được đứa trẻ mất tích nhà Anbridge đã sớm được báo đi đô thành.

Trên đường, còn cần ba tháng, ba tháng sau, bọn họ sẽ tới trung tâm của mảnh đại lục này, cũng là đô thành lớn nhất phồn hoa nhất trên đời này, nơi đó có trường học tốt nhất, chưa có giờ phút nào Diệp Lâm lại hy vọng trở nên mạnh mẽ hơn so với hiện tại, tuy rằng y không biết thân thể hiện tại của mình có cái gì khác so với nhân loại chân chính, nhưng y tin tưởng, nhất định sẽ có biện pháp.

“Lâm.” Xavier đứng ở bên cạnh xe ngựa, mỉm cười, ánh lại màu tuyết, dường như là thay đổi một người.

Diệp Lâm hiện tại tên Lindberg Anbridge, cho dù Xavier gọi y là “Lâm”, cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào nghi ngờ, sẽ chỉ cho rằng là biệt danh mà thôi.

Thiếu niên bên cạnh xe ngựa kia cùng Xavier trong trí nhớ Diệp Lâm, một chút cũng không giống nhau.

Được rồi, thân là một tinh linh, Xavier không thể nghi ngờ là xinh đẹp, nhưng khi hắn cùng Diệp Lâm lăn lộn trong rừng rậm hoặc là lưu lạc ở thành thị, chưa từng thấy hắn mặc quần áo đàng hoàng dù chỉ một lần, phần lớn đều giống như cái áo choàng đầy lỗ thủng kia của hắn, chưa bao giờ giống như bây giờ, mặc phục sức quý tộc khéo léo, hoàn toàn bộc lộ ra tao nhã xinh đẹp thuộc về tinh linh trên người hắn.

Khi đang nhìn Xavier này, ngươi không thể nào tưởng tượng hắn mặc áo choàng đầy bụi bẩn, có thể chịu được một cái áo khoác thủng hơn mười vết, có thể tùy ý lưỡi dao của đối phương cắt qua hai má trắng nõn tuấn lệ, hắn chưa bao giờ để ý.

Nhưng thiếu niên buộc tóc chỉnh tề, mặt mày sạch sẽ, đường nét tinh xảo, ngay cả thắt lưng cũng đứng thẳng thắn đặc biệt hấp dẫn tầm mắt người này, giống như sinh ra đã có một loại cao quý ung dung đặc biệt, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ này đã đủ để cho người khác đoán hắn có lẽ có bệnh sạch sẽ, có lẽ có tính toán tinh vi với tất cả mọi thứ trong cuộc sống, nếu không dùng đồ vật tốt nhất quý nhất chiêu đãi thì sẽ cảm thấy rất xin lỗi thiếu niên quý tộc cao nhã như vậy.

Diệp Lâm nhất thời gần như không thể che giấu cổ quái trên mặt, Xavier ngược lại không có vẻ gì là không được tự nhiên, “Đi thôi, Lâm.”

Thị giả mặc trường bào(3) mỏng manh nhanh chóng đặt một cái ghế kê chân bọc gấm ở dưới cửa xe ngựa, cung kính nói: “Xin hai vị thiếu gia cẩn thận.”

Diệp Lâm nhíu mày, y nhìn thị giả thanh tú kia lạnh run trong mảnh đất tuyết này, nét mặt lại vẫn mang theo khiêm tốn đến chết lặng, chỉ có thể thở dài, bước lên ghế lên xe ngựa.

Trong xe ngựa có đặt lò sưởi ấm, toàn bộ nội thất ấm áp như xuân.

Bọn họ không nhận quà mà quan hành chính quận Lomarte tặng, đến cuối cùng cũng không đồng ý mang thị giả tiếp đãi bọn họ từ lúc đầu đi, nhìn ánh mắt vô cùng thất vọng của thị giả kia, Diệp Lâm thật không biết nên nói cái gì cho phải. Bọn họ chỉ tiếp nhận một bộ quần áo như vậy, lại thêm một đội kỵ sĩ hộ tống, trừ những cái đó ra, cái gì cũng không muốn.

Quan hành chính quận Lomarte cảm thán, không hổ là xuất thân gia tộc Anbridge, đương nhiên chướng mắt những người hầu cùng đồ vật tầm thường mà hắn đưa này, Diệp Lâm sẽ không nói cho hắn biết, kỳ thật y rất cảm thấy hứng thú với cái vòng cổ không gian mà quan hành chính các hạ muốn âm thầm đưa cho y, sau khi đến thế giới này, y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vật phẩm không gian có không gian chứa lớn như vậy! Gần như có thể chứa được đồ trong hai đến ba căn phòng!

Nhưng y vẫn không lấy, có câu nói bắt người tay ngắn ăn người miệng mềm, Diệp Lâm không muốn rơi một cái nhược điểm gì ở nơi này, dù sao trước khi tới đô thành, y cùng Xavier cũng không thể xác định mình mạo nhận thân phận thành công.

Bản đồ thế giới này lớn đến khiến người kinh dị, từ quận Lomarte đến đô thành, dùng tám con ngựa kỳ lạ cao lớn hơn ngựa mà Diệp Lâm đã từng thấy rất nhiều kéo đi thật nhanh cũng cần đến ba tháng, huống chi chiếc xe ngựa này còn có ma văn phong tốc cùng ma văn ổn định ma pháp sư bổ sung thêm, không chỉ tốc độ gấp đến bốn năm lần xe ngựa bình thường, trình độ ổn định càng là đi trên đường núi cũng như giẫm trên đất bằng.

Thời gian ba tháng chợt lóe rồi biến mất.

Khi xe ngựa dừng lại, Diệp Lâm mở cửa xe, ánh vào mi mắt đầu tiên chính là một nữ nhân mặc lễ phục cung đình châu Âu phức tạp, nàng khoác áo choàng lông cáo, đầu đội một cái mũ tròn lớn mà Diệp Lâm thấy có vẻ buồn cười, một bên mũ đính hai cọng lông vũ màu xanh biếc xinh đẹp, cái mũ kia gần như che đi nửa khuôn mặt nàng, chỉ lộ ra đôi môi mím chặt cùng cái cằm có vẻ vô cùng nghiêm khắc.

Diệp Lâm đoán, chẳng lẽ nữ nhân này chính là hầu tước Tulip lão xử nữ mà Hadley kia nói?

Trước đó y cùng Xavier đã hỏi thăm qua, Lindberg Anbridge cùng Sal Anbridge chỉ còn lại một người thân, nữ hầu tước Amity Anbridge, tước vị của nàng đến từ trượng phu của nàng, vị hầu tước Tulip các hạ cùng ngày kết hôn với nàng đã lao ra chiến trường, kết quả cũng chưa từng trở về kia, gia tộc Anbridge là quý tộc lịch sử lâu đời ở đô thành, đến một đời này lại gần như điêu linh hầu như không còn. Gia chủ đời trước Albert Anbridge được phong công tước vinh dự(4) Hoa Hồng, là huynh trưởng của Amity, nào biết cho đến khi chết, hắn cũng chỉ có một đứa con tư sinh huyết thống không thuần khiết, hơn nữa còn là do một vũ nữ thấp kém sinh ra, đứa bé này không phải ai khác, chính là Hadley. Cố tình, nhà Anbridge còn có một con cháu dòng chính hàng năm lưu lạc bên ngoài, hắn là em trai ruột của Amity, không giống với người anh cùng cha khác mẹ Albert này, vị này mới là em trai mà Amity quanh năm nhớ nhung để ý.

Bertren Anbridge hầu như chưa bao giờ lộ mặt trong giới quý tộc phổ thông tại đô thành này chết còn sớm hơn Albert, nhưng cố tình hắn để lại hai hài tử, Lindberg cùng Sal, cố tình, Lindberg lại là tóc đen mắt đen thuần khiết, cho dù Sal có vẻ được di truyền đôi mắt lục của mẫu thân mình, ít nhất tóc lại vẫn là thuần đen, so với Hadley không có nửa điểm giống quý tộc, Amity kiên trì để hài tử của Bertren kế thừa tước vị, dù sao thân phận như Hadley vậy mà kế thừa nhà Anbridge, đối với một dòng họ quý tộc lịch sử lâu đời như vậy mà nói, đây tuyệt đối là một loại sỉ nhục.

Khi Amity ngẩng đầu lên, Diệp Lâm nhìn đón về phía đôi mắt đen đặc biệt khôn khéo của nàng, trong lòng nhất thời căng thẳng.

Chỉ cần liếc mắt một cái, y đã biết vị này cũng không phải nữ nhân quý tộc dễ gạt gẫm.

Amity đánh giá hắn một lát, bỗng nhiên mỉm cười, bước lên cầm thật chặt tay Diệp Lâm, “Lind, ta đã biết con nhất định sẽ trở về!”

Diệp Lâm: “…” Đây gọi là cái gì, hoàn toàn xem nhẹ Xavier tồn tại a phu nhân!

Càng làm cho y kinh ngạc còn ở phía sau, đúng lúc này, sau cái váy rộng kia của Amity bỗng nhiên thò ra một cái đầu, thanh âm rụt rè truyền đến, “Mẹ, đây chính là Lind ca ca người thường nói sao?”

Amity từ ái mà sờ sờ đỉnh đầu lông xù của tiểu cô nương từ phía sau quay qua, “Đúng vậy, Meg, về sau phải coi Lind ca ca như ca ca ruột của con.”

Diệp Lâm sợ hãi mà nhìn tiểu cô nương nhìn như mới hai ba tuổi này, từ từ, phu nhân, ngài hoàn toàn không để mắt đến Xavier tồn tại a!

Từ từ, đây không phải trọng điểm, lão xử nữ cái gì, có phải nhầm lẫn gì hay không!

Amity dường như biết trong lòng y đang nghĩ gì, nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Meg chỉ là hài tử của ta, tương lai, nó sẽ kế thừa tước vị của ta.”

Diệp Lâm “vâng” một tiếng, lại bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, đột nhiên mở to hai mắt!

Y sợ mình sẽ quên mất nên đã sớm ghi chép lại những tình tiết vân vân mà y nhớ rõ,  nhân vật nam chính trong bản tiểu thuyết này chính là Ngạo Thiên không thể nghi ngờ, nhân vật nữ chính lại có ước chừng hai ba mươi người! Muốn cho Diệp Lâm nhớ kỹ toàn bộ đó là không hiện thực, lúc trước y xem cũng không quá kỹ, dù sao xem loại tiểu thuyết này, quan trọng là tình tiết câu chuyện mà không phải thủ đoạn hắn đi cua gái.

Nhưng mà mấy nữ nhân ban đầu y vẫn nhớ rõ, trừ nữ nhân đầu tiên của Ngạo Thiên, cũng chính là thị nữ của hắn ra, nữ hài đầu tiên hắn “thật lòng” yêu thương, nếu y nhớ không nhầm mà nói, chính là gọi Meg!

Đúng rồi, vị Meg kia còn có mẫu thân là một góa phụ quý tộc tính tình vô cùng không xong cay nghiệt âm trầm!

Ừ, sau khi Ngạo Thiên hoàn toàn bắt được trái tim Meg, không chỉ lập bẫy rập đem trở ngại lớn nhất trên con đường “tình yêu” của bọn họ —— cũng chính là người mẹ góa của Meg, hãm hại đến tê liệt ở trên giường không lại làm ra thủ đoạn gì được nữa, còn đưa tước vị đến trên đầu Meg trước thời hạn, ở khi mẫu thân nàng còn chưa chết.

Diệp Lâm trong lòng giật mình, ánh mắt nhìn về phía Amity nhất thời càng trở nên cổ quái, ngay cả tiểu cô nương mới hai ba tuổi kia hình như cũng chẳng phải đáng yêu.

“Meg năm nay mấy tuổi?”

“Hai tuổi ba tháng.” Meg cười cong con mắt, nãi thanh nãi khí mà trả lời, giọng điệu tương đối rõ ràng.

Trái tim Diệp Lâm rất nhanh trầm xuống, bởi vì y nghĩ tới, nếu Meg ở trong này, như vậy Ngạo Thiên cũng đã sắp sinh ra, ngay trong năm nay, ngay trong mùa đông dài lâu này.

Meg lớn hơn Ngạo Thiên hai tuổi, y nhớ rất rõ ràng.

Lần đầu tiên, y cảm thấy cách vận mệnh khó lường gần như vậy.

(1) Phục sức: Trang phục và trang sức

(2) Gia huy: Huy hiệu, huy chương của một nhà, là biểu tượng cho nhà đó

(3) Trường bào: Áo choàng dài

(4) Công tước vinh dự Hoa Hồng: Công tước vinh dự là một tước hiệu, khác vs công tước là công tước vinh dự ko được kế thừa, người thừa kế tước vị sẽ bị giảm một bậc, trở thành hầu tước. Hoa Hồng là tên của vị công tước vinh dự kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện