Diệp Lâm tự hỏi không có giao tình gì với Ngạo Thiên, hắn rốt cuộc là có da mặt dày như thế nào mới có thể liếm mặt đến đất phong của mình vào thời điểm như thế này? Chẳng qua, khi nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh Jacoba, Diệp Lâm bỗng nhiên có chút hiểu được.

Công chúa Arrilla.

Chẳng lẽ hắn cho là mình sẽ nể mặt cái gọi là “vị hôn thê” này mà giúp hắn? Đừng có nằm mơ! Thân là một công chúa, quần áo chật vật cùng với Ngạo Thiên xuất hiện ở nơi này, đã đủ cho Diệp Lâm có cớ đi tìm lão hoàng đế kia từ hôn rồi chứ?

Vì thế Diệp Lâm vẻ mặt trung quân ái quốc chính nghĩa lẫm nhiên lớn tiếng nói: “Pegit!”

“Vâng, đại nhân!”

“Bắt hắn lại cho ta! Hắn cũng dám cãi lệnh của bệ hạ, thật sự là rất đại nghịch bất đạo!”

Ngạo Thiên ngẩn ra, Arrilla lại sắc mặt trắng nhợt, ngăn trước mặt Ngạo Thiên nói: “Hắn là bị hãm hại!”

“Vậy hẳn là nói rõ ràng với bệ hạ, mà không phải vụng trộm chạy trốn!” Diệp Lâm nghiêm mặt, chậm rãi nói.

Arrilla nhíu hàng mi thanh tú, “Ta dùng danh nghĩa công chúa ra lệnh cho ngươi, không được bắt hắn!”

Diệp Lâm nở nụ cười, “Công chúa? Ngươi dùng danh nghĩa công chúa? Công chúa Arrilla, có phải ngài quên mình là vị hôn thê của ta rồi hay không? Ở trước mặt ta che chở cho một nam nhân khác, xem ra ta cần phải hỏi bệ hạ một chút xem rốt cuộc là thế nào! Thân là công chúa vậy mà lại bỏ trốn với một đào phạm, thật sự là rất tốt!”

Lời nói châm chọc không chút lưu tình nào của y làm sắc mặt Arrilla trắng bệch, nước mắt cũng phải rơi xuống, thân thể hơi đảo lung lay sắp đổ.

“Không nên trách nàng…” Ngạo Thiên khẩn thiết nói với Diệp Lâm, “Ngươi đừng tức giận, chuyện này ta có thể giải thích ——”

“Không cần giải thích, bắt hết lại!” Diệp Lâm vung tay lên, “Trước trông coi công chúa Arrilla cho kỹ, buổi chiều liền khởi hành đưa nàng về đô thành!”

“Ta không!” Nàng gắt gao lôi kéo tay Ngạo Thiên, làm có thể gọi một tiếng oanh liệt, thâm tình chân thành nhìn Ngạo Thiên, nói từng chữ từng chữ: “Cho dù là chết, cũng phải chết chung một chỗ với hắn.”

Diệp Lâm cười đến quả thực muốn đau bụng!

Ai u, lời này thật sự là sâu đến tim y mà! Không thể ngờ được lại có thể thoát khỏi hôn ước này nhanh như vậy, phải biết, bởi vì chuyện hôn ước, Xavier đã mượn cớ gây sức ép y rất nhiều lần, không nghĩ đến lại thuận lợi giải quyết như vậy.

Diệp Lâm cười lạnh, “Rất tốt, tất cả mọi người nghe được rồi chứ! Đây chính là chính miệng công chúa điện hạ nói, cùng sống cùng chết với một kẻ đào phạm chứ! Công tước Lindberg Anbridge ta hiện tại tuyên bố, hôn ước giữa ta cùng Arrilla từ bây giờ xóa bỏ!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ của Arrilla giống như một tờ giấy trắng, nàng biết, sau khi tin tức này truyền quay lại kinh đô, phụ thân nhất định sẽ không tha cho mình, nhưng nàng có thể làm như thế nào chứ, vào loại thời điểm này nàng có chết cũng không thể bỏ lại Ngạo Thiên, nàng nhất định phải giúp hắn! Nàng cố gắng nhu hòa thanh âm, “Công tước Lindberg, coi như là giúp ta một chuyện…”

“Mặt mũi của ngươi còn chưa lớn như vậy, vì cái gì Lâm phải giúp ngươi? Loại công chúa bỏ trốn với người giống như ngươi, chỗ nào xứng gả đến nhà Anbridge ta, cũng chỉ có loại đào phạm này với ngươi là trời đất tạo nên một đôi, đều là như vậy ——” Vừa đúng lúc Xavier đi tới, cười khẽ nói, tuy rằng hai chữ “thấp hèn” trong câu cuối cùng không có nói ra, nhưng bất cứ ai cũng đều nhìn thấy khinh miệt trong mắt hắn.

Mấy người Auckland, Garfield đi theo phía sau hắn đều hiểu ý mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Arrilla cũng không có bao nhiêu ý tôn trọng.

Dù sao chuyện này vừa ra, nhiều người như vậy nghe được tuyên ngôn của công chúa Arrilla, bọn họ có quá đáng như thế nào đi nữa, bệ hạ cũng không thể truy cứu bọn họ, dù sao cũng là vị công chúa điện hạ này quá đáng trước.

Ngạo Thiên giận tái mặt, “Các ngươi đừng quá đáng!” Nhưng khi nhìn về phía Diệp Lâm ánh mắt lại dịu xuống, ôn nhu nói: “Đừng tức giận như vậy, rất nhiều chuyện ta đều có thể giải thích ——”

Diệp Lâm ôm cánh tay đứng, giải thích em gái ngươi ấy! Ai không biết ngươi chính là chó không đổi được ăn phân, là một mỹ nữ liền thông đồng, “Không cần nghe hắn nhiều lời, bắt lại cho ta!”

Nhóm người áo đen sắp xông về phía Ngạo Thiên, Ngạo Thiên bỗng nhiên mở miệng: “Đường huynh Auckland, ta có chuyện quan trọng nói với ngươi!”

Diệp Lâm nhíu mày, quả nhiên, Ngạo Thiên còn không không đầu óc đến mức này, vẻ mặt nghiêm túc trầm ngưng, “Đường huynh, ta có tin tức quan trọng muốn nói cho ngươi.”

Auckland nhướn mày, đi lên, Ngạo Thiên đè thấp thanh âm nói mới được hai câu, sắc mặt Auckland liền trầm xuống.

“Ngạo Thiên, ngươi muốn chết!” Trên người hắn bộc phát ra dao động ma lực mạnh mẽ, dưới loại áp lực đè ép kia, Ngạo Thiên sắc mặt tái nhợt, phun một ngụm máu tươi, trong mũi cũng chảy ra máu!

Đại ma đạo sư!

Sắc mặt Ngạo Thiên kịch biến! Hắn không biết, không biết đường huynh của hắn đã trở thành đại ma đạo sư!

Nhưng mà, rất nhanh hắn lại bình tĩnh lại, đại ma đạo sư thì thế nào, bản thân mình ma vũ song tu, một ngày nào đó sẽ vượt qua hắn!

—— Tuy rằng, bây giờ hắn còn chỉ là ma pháp sư trung cấp, chẳng qua, hắn đã cảm giác được sắp đột phá đến cao cấp.

“Đường huynh, trong bụng Sarbina chính là em trai ruột của ngươi đấy.” Ngạo Thiên thản nhiên nói.

Auckland cười lạnh, cố ý nói: “Thế thì đã sao, nàng chẳng qua chỉ là một bình dân, căn bản là không có tư cách sinh ra con cháu gia tộc Bonas chúng ta! Chẳng qua Ngạo Thiên, ngươi thật đúng là vong ân phụ nghĩa! Mấy năm nay trong nhà chúng ta đối đãi ngươi thế nào trong lòng ngươi rõ ràng, cha ta coi ngươi là người thừa kế bồi dưỡng, muốn cái gì cho cái đó, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, kết quả thì sao, ngươi chính là báo đáp phụ thân ta như vậy?”

“Cũng không nên nói như vậy, người sinh ra bình đẳng, quý tộc thì thế nào, bình dân thì đã sao, ta chỉ biết đứa bé trong bụng Sarbina là huyết mạch của phụ thân ngươi, hơn nữa nghe nói tình cảm giữa đường huynh ngươi và Sarbina luôn luôn không tệ không phải sao? Khi ngươi còn bé nàng còn từng chăm sóc ngươi.” Ngạo Thiên mỉm cười, “Yên tâm đi, bọn họ rất an toàn, chỉ là được mời đến một nơi tĩnh dưỡng mà thôi, chỉ cần ta có thể an toàn ở lại đây, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không có chuyện.”

Diệp Lâm chỉ nghe đại khái đã biết chuyện gì xảy ra, không biết Ngạo Thiên đắc tội với ai, hoàng đế định tội hắn sau đó lưu đày, cũng không biết đi đến đâu, kết quả Ngạo Thiên có vòng sáng nhân vật chính trên người, thuận lợi trốn được không nói, còn bắt được tình nhân mang thai của phụ thân Auckland? Dùng cái này để uy hiếp Auckland, làm cho mình thu giữ hắn ở lại đất phong, nhìn dáng vẻ Auckland thật sự là bị tức hỏng.

Tay Xavier giật giật, Charley đến gần, “… Điều tra rõ ràng, tạm giữ địa điểm…”

“Vâng, đại nhân.” Charley nhẹ nhàng nói.

Khóe môi Diệp Lâm cong lên, Ngạo Thiên thật sự là rất xem thường bọn họ, cho dù là đô thành, dựa vào ma pháp trận nhỏ có thể truyền vật nhỏ, tin tức mỗi ngày chưa bao giờ đứt, y cũng không tin Ngạo Thiên không để lại bất cứ dấu vết nào.

“Auckland!”

Bàn tay Auckland vung lên, Ngạo Thiên hung hăng ngã ra ngoài, phun ra một búng máu, Jacoba cùng Arrilla đồng thanh kêu sợ hãi một tiếng chạy tới, “Ngạo Thiên!”

Garfield dùng khuỷu tay chọc chọc vào bụng Archie.

Archie tiến lên, ra vẻ ngạc nhiên, “Jacoba, ngươi ——”

Sắc mặt Jacoba trở nên thật phức tạp, vừa là áy náy lại vừa ngượng ngùng do dự, khuôn mặt xinh đẹp lúc xanh lúc trắng cực kỳ khó coi.

Ngạo Thiên nhân cơ hội cầm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Ta không sao, ngươi yên tâm.”

Jacoba bình tĩnh lại, giống như hạ quyết tâm, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Diệp Lâm hừ lạnh, Ngạo Thiên vội vàng buông tay Jacoba.

“Lind, ta không phải ——”

… Hình như có chỗ nào không đúng…

Không biết vì cái gì, cảm giác hiện tại có chút vi diệu…

“Ngạo Thiên!” Một thanh âm trong trẻo mang theo kinh hỉ, đánh gãy loại không khí quỷ dị này.

Meg một thân váy dài tịnh lệ màu hồng nhạt chạy lại đây, trên khuôn mặt trắng nõn thậm chí mang theo nước mắt trong suốt, cái loại chân thành thâm tình này quả thật là chói mù ánh mắt mọi người ở đây!

Sau lưng nàng còn đi theo một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, luận quần áo, nàng mặc chính là trang phục nữ phó bình thường, nhưng thật sự hấp dẫn ánh mắt người, rõ ràng tuổi còn nhỏ, lại mặt mày như họa, da thịt như tuyết, nhìn điềm đạm đáng yêu, cho dù vẫn còn là trẻ con, cũng đã có thể nhìn ra vị này sau khi lớn lên tuyệt đối là một mỹ nữ làm người ta kinh diễm đến cực điểm. Jacoba là thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, nhưng nàng còn chưa trở thành pháp sư vong linh, rốt cuộc thiếu đi loại khí chất lãnh diễm lúc gặp Ngạo Thiên trong tiểu thuyết, ngược lại là vị nữ phó tiểu thư này, tuổi nhỏ như vậy cũng đã tu luyện ra một đôi mắt uyển chuyển đưa tình, muốn nói kỹ năng xấu hổ cấp cao, lúc Meg xông lên, nàng chỉ là cắn đôi môi đỏ mọng, vành mắt đỏ bừng nhìn về phía Ngạo Thiên, chỉ là một cái liếc mắt như vậy, rất có vài phần ý tứ chọc người thương yêu.

Dưỡng nữ tiểu thư quả nhiên cho dù trở thành nữ phó vẫn là sức chiến đấu phá bảng! Hoàn toàn là tiểu cô nương cực phẩm hệ dưỡng thành trong giấc mơ của tất cả nam nhân mà!

Nhưng mà, mới nhỏ như vậy đã lợi hại như vậy có phải hơi quá mức một chút hay không nhỉ… Tuy rằng nói trong nguyên tác vị này cũng là từ rất nhỏ đã sức chiến đấu phá bảng rồi.

… Diệp Lâm cuối cùng nhìn thấy cái gì gọi là ba nữ nhân một sân diễn…

Mẹ kiếp, cho dù là ba đại mỹ nữ, nhìn thấy loại cảnh tượng này vẫn cứ làm cho người ta không nói được lời nào được không, không nói đến còn có một tiểu cô nương giá trị mỹ mạo đạt max!

Hơn nữa, mẹ nó Ngạo Thiên ngươi có thể đừng lại nhìn ta hay không! Diệp Lâm quả thật muốn bùng nổ rồi!

Sắc mặt Xavier âm trầm xuống, “Trước trói tất cả bọn họ lại!”

“Vâng, đại nhân!”

Tuy rằng mấy người Diệp Lâm tạm thời ở trong phủ thành chủ, trên thực tế Sfode là có thành bảo dành riêng cho lĩnh chủ sinh sống, như từ sau khi đến đây, Diệp Lâm đều không có cơ hội đi, đầu tiên là ở nơi này thanh lý đoàn người Jilboe, sau lại ngay đêm đó bị đẩy đến vực sâu, lần này vừa về liền gặp phải nhóm người của nghiệp đoàn ma pháp sư đến tìm tra.

Lần này, nơi bọn họ trở về là thành bảo.

Tuy rằng Diệp Lâm cùng Xavier mất tích, lão quản gia lại vẫn cứ xử lý tòa thành thuộc về lĩnh chủ này rất sạch sẽ, chỉ chờ đợi chủ nhân vào ở.

Nhìn thấy thành bảo chỉnh tề sạch sẽ, trong lòng Diệp Lâm lại buồn phiền, y nhớ đến vị lão quản gia kia.

Ngạo Thiên đã bị dẫn theo đến đây, Diệp Lâm biết chuẩn bị ở sau của hắn nhiều lắm, muốn giết chết hắn không phải một chuyện dễ dàng, Rab Anbridge đã khai, làm chủ sau lưng không thể nghi ngờ chính là Ngạo Thiên cùng Roloji.

Hai người kia, Diệp Lâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Auckland đi đến bên cạnh Diệp Lâm, đè thấp thanh âm, “Lúc ấy để lại chuẩn bị ở sau, hiện tại đã có chút nhìn ra rồi chứ?”

“Ừ.” Diệp Lâm lên tiếng, “Nhớ cho cả Rebecca uống, nàng là ác ma, hiệu quả hẳn là càng mạnh.”

Auckland nhíu mày, “Ý ngươi là ta đưa cả Rebecca cho Ngạo Thiên?”

Diệp Lâm lắc đầu, “Không cần đưa, cứ chờ xem, chỉ cần hắn gặp được Rebecca, là tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng.”

Auckland im lặng, “… Cho dù nàng là một ác ma?” Trong giọng nói có chút chán ghét.

Auckland gật gật đầu.

Diệp Lâm lấy từ trong không gian chứa vật ra một lọ nước thuốc không màu, đưa cho Archie, “Nghĩ cách cho Jacoba uống vào.”

Archie nghi hoặc, “Đây là cái gì?”

“Thiếu nữ cầu nguyện.” Diệp Lâm cười lạnh nói.

Con mắt Garfield sáng lên, “Là cái thứ kia?”

“Không sai.” Diệp Lâm thoải mái thừa nhận.

Thiếu nữ cầu nguyện, chỉ có tác dụng với xử nữ, là một loại nước thuốc đặc biệt rất lâu trước kia dùng để bảo vệ trinh tiết của thiếu nữ, loại nước thuốc này có trên sổ tay luyện kim của Nathaly, tài liệu vô cùng quý giá không nói, phương pháp luyện chế cũng vô cùng phức tạp, một khi uống loại nước thuốc này vào, đối với bản thân thiếu nữ không có tổn thương gì, thậm chí sẽ làm cho khí sắc của các nàng nhìn qua còn tốt hơn so với thiếu nữ Ngạo Thiên, trên thực tế, cho đến hiện tại, trong giáo hội quang minh vẫn có thiếu nữ đang sử dụng loại nước thuốc này, một khi có người ý đồ cướp đi trinh tiết của các nàng, dược tính của loại nước thuốc này sẽ đi vào thân thể người giao hoan với các nàng.

Loại nước thuốc thuần âm tính này sẽ tạo thành tổn hại cực lớn đối với thân thể nam nhân, sau khi rất nghiêm trọng sẽ mất đi chức năng nào đó của nửa người dưới.

Mạnh nhất chính là, loại tổn thương này không có thuốc nào chữa được, là chân chính không có thuốc nào chữa được, dùng nghiên cứu nhiều năm với thuật luyện kim của Diệp Lâm mà nói, đại bộ phận thuốc độc hoặc rất nhiều nguyền rủa linh tinh, cho dù là những loại thuốc độc trong truyền thuyết, thật ra cũng không phải hoàn toàn không có thuốc giải, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút biện pháp, chỉ có “thiếu nữ cầu nguyện” này, một khi tạo thành thương tổn chính là cả đời, trừ khi đổi một thân thể khác, nếu không không có bất cứ biện pháp nào.

Chỉ có thể nói, công năng phương diện kia của Ngạo Thiên tương đối mạnh mẽ, mới có thể làm cho hắn đến bây giờ còn chưa hiện ra đặc thù rất rõ ràng.

Nếu hắn chỉ là cua một hai em gái, phỏng chừng dùng công năng không khoa học của phương diện kia cùng với thiên phú vượt quá người thường mà vòng sáng nhân vật chính mang đến cho hắn mà nói, hiệu quả sẽ không rất rõ ràng, chỉ là bắt đầu từ hai thị nữ được đưa đến bên cạnh hắn, đến một số thiếu nữ xinh đẹp Auckland sắp xếp, thậm chí là Meg —— Diệp Lâm một chút cũng không bất ngờ, Meg đã thất thân, cũng chỉ có Amity hiện tại còn  chưa biết mà thôi.

Trong tiểu thuyết chủng mã luôn luôn nói, toàn thu toàn chỗ, nam chính trong những tiểu thuyết này chính là rất có xử nữ tình kết, đại bộ phận nhân vật nữ chính, người đàn ông đầu tiên của bọn họ chính là nam chính chủng mã, vì thế, cho ngươi đẩy đến thích! Một ngày nào đó không cứng lên được! Đến lúc đó xem ngươi còn tai họa em gái thế nào!

Archie nhăn mi, “Hắn sẽ xuống tay với Jacoba?”

“Làm sao, ngươi luyến tiếc?” Garfield trừng hắn.

Archie vội vàng nói, “Làm sao có thể! Chỉ là người kiêu ngạo như Jacoba, tại sao lại để ý kẻ hoa tâm rõ ràng như vậy chứ…”

Diệp Lâm mỉm cười, đúng vậy, nam chính văn chủng mã, chính là không khoa học như vậy! Trời sinh tự mang thể chất hấp dẫn mỹ nữ, “Thiếu nữ cầu nguyện không có thương tổn gì đến thân thể Jacoba, nàng cũng nhìn thấy tình cảnh hôm nay, Ngạo Thiên này căn bản là một tên khốn kiếp, nếu như vậy mà nàng còn cam tâm tình nguyện cùng một chỗ với hắn, loại chuyện ngươi tình ta nguyện này chúng ta không có biện pháp ngăn cản.”

Auckland cười khẽ, “Còn có lúc ở đô thành, nhìn bọng xanh trước mắt hắn cũng biết hắn trúng độc đã không tính nhẹ, không ngờ hắn còn không biết thu liễm.”

“Loại thủ đoạn nhỏ này tính cái gì!” Xavier lạnh lùng nói, “Không bằng trực tiếp giết chết, kém nhất cũng có thể hủy thiên phú của hắn!” Hắn muốn trực tiếp móc mắt kẻ kia, dám nhìn Lâm như vậy, muốn chết!

“Cướp đoạt thiên phú không phải một chuyện dễ dàng.” Auckland giọng điệu thản nhiên, “Ta đã từng nghĩ đến, nhưng mà ma pháp trận này quá phức tạp, hơn nữa trong quá trình thực hành phải cam đoan hắn không thể động, thủ đoạn nhỏ của đường đệ ta rất nhiều, chỉ sợ không phải yên phận như vậy.”

Cầu treo của thành bảo chậm rãi thu lại, Pegit đi tới, đưa tấm da dê cho Xavier.

“Xem tin tức này, thật là thú vị.” Xavier bỗng nhiên cong môi.

Diệp Lâm tiếp nhận tấm da dê, “Công chúa Arrilla sinh bệnh tại giường?” Y cười lạnh, “Pegit! Ta viết một bức thư ngươi phái người nhanh chóng đưa đến đô thành!”

“Vâng, đại nhân.”

“Không cho ta chút bồi thường ta làm sao có thể cam tâm?” Diệp Lâm nhẹ nhàng nói.

Lúc này Ur cùng Hạ Lạc đến nơi này trước đi ra đón, “Phụ thân, ba ba, hoan nghênh về nhà.”

Hai nhóc rồng con triệt để được dạy thành hai tiểu thân sĩ, nhìn vô cùng đáng yêu.

Xavier ngưng mắt nhìn một tin tức trong tấm da dê, bỗng nhiên nhìn về phía rừng rậm cách đó không xa, như có điều suy nghĩ.

“Làm sao vậy?” Diệp Lâm nhìn hắn.

Xavier mỉm cười, “Xem ra, có người chạy đến địa bàn của chúng ta chui đầu vào lưới.”

Garfield liếc liếc mắt nhìn tin tức kia một cái, nhất thời ngẩn ra, “Tinh linh? Làm sao có thể ——” Hắn nhìn thoáng qua Xavier, muốn nói lại thôi.

Diệp Lâm cũng là sửng sốt, ah, làm sao đều xúm lại thế?

“Lind đại nhân, Meg tiểu thư muốn gặp ngài.” Quản gia mới nhận chức của thành bảo là lão quản gia tự mình dạy dỗ ra, không nói nhiều khéo đưa đẩy hoàn mỹ, ít nhất phương diện độ trung thành không có vấn đề.

“Để cho nàng vào.”

“Lind ca ca!” Meg xông vào, “Tại sao Ngạo Thiên có thể ở chỗ đó! Rõ ràng trong thành bảo còn có nhiều phòng khách rất tốt ——”

Sắc mặt Diệp Lâm trầm xuống, y nhìn về phía Meg, “Đây là chỗ của ngươi hay chỗ của ta?”

Meg nghẹn, nàng luôn luôn có chút sợ Diệp Lâm, giọng điệu của Diệp Lâm vừa cứng lên, nàng lập tức liền đỏ mắt, “Ta muốn đi nói cho mẫu thân!”

“Nhanh đi đi!” Diệp Lâm nhàn nhạt nói, “Xem nàng có thể nhận vị người yêu đào phạm này của ngươi hay không.”

Sắc mặt Meg trắng nhợt, yếu yếu nói: “Ngạo Thiên không phải người như vậy, hắn là bị người hãm hại…”

Xavier cười lạnh, “Mặc kệ có phải hãm hại hay không, ít nhất bây giờ hắn là một đào phạm, giam lỏng hắn đã là đủ tốt, ngươi còn nói thêm một chữ nữa ta liền nhốt hắn vào trong thủy lao!”

Meg lập tức không dám nói thêm câu nào, chỉ là tức giận trừng Diệp Lâm cùng Xavier, sau đó bỗng nhiên phất tay áo rời đi.

“Đại nhân Archie, tiểu thư Jacoba tìm ngài.” Nam quản gia lại một lần nữa đi vào lễ phép nói.

Xavier hừ một tiếng, “Đủ! Người kia chính là một tai họa, chờ tra được tin tức của Sarbina kia, liền nhanh chóng xử lý hắn!”

Diệp Lâm cũng cảm thấy có thể làm cho những nữ nhân này yêu đến trình độ này, thật sự là điểm không khoa học nhất.

Đang nghĩ nghĩ, quản gia ra ngoài không bao lâu lại bước vào lần nữa, “Lind đại nhân, Ngạo Thiên kia ồn ào muốn gặp ngài.”

“Hắn nằm mơ!” Xavier nói thẳng.

“Muốn gặp ta?” Diệp Lâm hỏi lại.

Quản gia bất đắc dĩ, cúi đầu nói, “Đúng, hắn nói có lời quan trọng muốn nói.”

Xavier cười lạnh.

Diệp Lâm đứng dậy, “Ta ngược lại muốn xem xem hắn còn muốn giở ra trò gì nữa.”

Xavier trừng y.

Quản gia thấp giọng nói: “Hắn nói, muốn gặp riêng ngài.”

Ánh mắt Xavier như điện giật, trừng quản gia, quản gia sâu sắc cảm thấy áp lực thật lớn.

“Thân là tù phạm căn bản không có quyền lợi yêu cầu này yêu cầu kia!”

Diệp Lâm ngược lại có chút ngạc nhiên, “Ta đi xem xem.”

Xavier nhấc gót chân lên.

Diệp Lâm quay đầu lại nói với hắn, “Này, ngươi đến mức ấy sao?!”

“Hắn có ý đồ với ngươi.” Xavier nói khẳng định.

Diệp Lâm tức giận, “Đừng nói đùa!” Được rồi, ánh mắt Ngạo Thiên quả thật làm y cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà mình là một nam nhân a! Có thế nào thì nam chính văn chủng mã cũng sẽ không thay đổi tính hướng đúng không? Hoặc là nói hắn là nam nữ thông ăn? Thế nhưng rõ ràng Xavier cũng rất xinh đẹp, hắn cũng đâu có biểu hiện ra cái gì khác thường?

Chờ đi đến cửa phòng giam lỏng Ngạo Thiên, Diệp Lâm khuyên can mãi, gần như đáp ứng điều kiện cắt đất đền tiền, Xavier mới bằng lòng ở lại bên ngoài.

“Dù sao hắn cũng không còn bao nhiêu ngày sống tốt.” Giọng điệu của Xavier âm lạnh, đôi mắt xanh biếc thâm trầm không đáy.

Cánh cửa đóng lại sau lưng, Ngạo Thiên bên trong đã sửa sang xong quần áo, nhìn tuấn mỹ cao lớn, tươi cười ôn nhu, tuyệt đối là trạng thái tốt nhất của hắn.

“Lind, ở trước mặt ta không cần ngụy trang.”

Diệp Lâm sửng sốt, ngụy trang em gái ngươi!

“Ta biết bí mật của ngươi.”

Bí mật cái lông ấy, y làm sao không biết mình có bí mật gì?

“Giả thành nam nhân lâu như vậy nhất định rất khổ sở đúng không?”

Diệp Lâm triệt để cứng lại rồi, mẹ, nó, Ngạo, Thiên, ngươi, đi, chết!

Ngươi mới giả thành nam nhân, cả nhà ngươi đều giả thành nam nhân!

Xavier ở ngoài cửa mỉm cười, bề ngoài nương pháo vẫn là chỗ đau của Lâm, lúc này Ngạo Thiên thật sự là chết chắc rồi.

“Bắt đầu từ lúc ta năm tuổi, ngươi vẫn luôn là nữ thần của ta, vẫn luôn luôn là, ta không có một ngày không đang nhớ ngươi.” Ngạo Thiên chậm rãi quỳ một gối, không biết từ đâu lấy ra một cành hồng tươi đẹp, thâm tình nói, “Ta yêu ngươi, Lind.”

Diệp Lâm mở to hai mắt đứng tại chỗ.

Y cảm thấy, y đã bị ngũ lôi oanh đỉnh thành màu cháy đen.

Mẹ nó ông trời ngươi đang đùa ta sao?

Xin, ngươi, đừng, đùa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện