Mành che màu đỏ che ở bên ngoài tầm mắt, tầng mành buông xuống ở bên trong từ bảo thạch xen lẫn với thủy tinh màu đỏ thẫm xinh đẹp xuyên thành, lóe ra tia sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn mờ tối.

Nơi này là hội quán Romond, thân là hội quán nổi danh nhất đô thành, mỗi ngày quý tộc lui tới nơi này nhiều như cá bơi qua, nhưng mà phòng khách quý tốt nhất này chiêu đãi nhất định là vị khách cao quý nhất.

Ngạo Thiên quay cốc thủy tinh chân dài lấp lánh trong suốt không có nửa phần tỳ vết, rượu đỏ trong cốc màu sắc xinh đẹp, mùi rượu mê người, hắn cười nói với nam tử trẻ tuổi tuấn tú bên cạnh: “Điện hạ, gần đây ở trong cung thế nào?”

Nam tử trẻ tuổi này nhìn lớn hơn Ngạo Thiên không ít, nhưng trong ánh mắt hắn lại không lây dính bao nhiêu khôn khéo sau khi rèn luyện, ngược lại còn câu nệ hơn Ngạo Thiên. Bề ngoài của hắn so với Ngạo Thiên tuấn mỹ ngạo nhân thì kém hơn vài phần, tuy rằng nhìn qua thì có chút giống nhị hoàng tử Aselstine, lại không anh tuấn bằng người kia, chỉ là tuấn tú mà thôi, hơn nữa sắc mặt hắn là loại tái nhợt do thời gian dài không thấy ánh mặt trời.

Hắn là Roloji Miler.

“Ta vẫn là thích ở Berysford hơn.” Roloji lắc đầu thở dài.

Ngạo Thiên có chút bất mãn với thái độ của Roloji, hắn luôn luôn cho rằng thứ gọi là hoàng quyền này là không nên tồn tại, hắn đến từ thế giới văn minh kia, căn bản là không có bất luận kính sợ gì đáng nói với người trên ngôi vị hoàng đế, hắn chỉ thờ phụng sức mạnh của mình, cũng không tin tưởng bất cứ cái gì khác. Nhưng hắn vẫn cười nói với Roloji, “Nếu ngươi còn không quay về, phỏng chừng bệ hạ bọn họ đều phải quên ngươi.”

Roloji yên lặng, cúi đầu nhìn về phía chân mình.

Ngạo Thiên cong khóe môi, hắn biết khúc mắc của Roloji là cái gì, hắn ở một mình nhiều năm như vậy, trừ nhị hoàng tử ra, hầu như không có bất cứ người thuộc hoàng thất nào đi thăm hắn, điệu thấp đến giống như một người ẩn hình, nhưng hắn cũng không phải thật sự không thèm để ý những người này, hầu như không ai biết hắn cô quạnh, Ngạo Thiên có thể nói là bằng hữu duy nhất của hắn từ trước đến nay, lấy tuổi của Roloji mà nói, nửa đời trước của hắn cô độc đến đáng thương. Mà cố tình bởi vì chân của mình, cho dù là hoàng tử, Roloji vẫn cứ không có cách nào ngăn chặn ánh mắt hoặc tội nghiệp hoặc đồng tình hoặc vui sướng khi người gặp họa của người khác, chính bởi vì loại ánh mắt này, hắn mới trốn vào trong thế giới của mình, hầu như không qua lại với bất cứ kẻ nào.

Nhưng cũng bởi vì hắn người có tàn tật, cho nên bất luận là ai cũng không có tâm đề phòng hắn, thái độ dễ dàng tha thứ, trong mắt Ngạo Thiên, đây là ưu thế của Roloji, nói không chừng sau khi anh chị em cùng cha khác mẹ đấu nhau xong, ngư ông đắc lợi cuối cùng chính là Roloji thì sao? Dù sao bệ hạ tuy rằng nghiêng về phía Aselstine, nhưng vài vị hoàng tử khác cũng không phải ngồi không.

“Ta biết ngươi nói đúng, chỉ có bản thân nắm giữ sức mạnh, mới có thể chân chính làm cho tất cả mọi người ngưỡng mộ ta, không thể nào tiếp tục coi thường ta.” Roloji chậm rãi nói.

Ngạo Thiên cười khẽ, “Một khi ngươi ngồi ở vị trí kia, ai còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ngươi?”

Roloji cũng cười, nhưng rất nhanh lại nhăn mi, “Nhị ca là người duy nhất đối tốt với ta.”

“Ngươi thành bệ hạ, hắn tốt hay xấu còn không phải ngươi định đoạt sao?”

Roloji lắc đầu, “Phụ thân hiển nhiên hy vọng hắn được đến vị trí kia.”

“Vậy không thể không sử dụng một chút thủ đoạn.” Ngạo Thiên nhẹ nhàng nói, “Yên tâm đi, đối thủ cạnh tranh của hắn nhiều như vậy, căn bản không cần ngươi tự mình ra tay, chúng ta chỉ cần nhìn là được —— Roloji, ngươi cũng không thể mềm lòng! Chỉ cần nghĩ cách rút những ma pháp sư bảo vệ bên người Aselstine về…”

Roloji dường như có chút không đành lòng, nhưng cũng không phản đối ý kiến này.

Trong phòng khách quý cách vách, sắc mặt Aselstine cực khó coi, mà hồng y giáo chủ Lancelot thanh lãng tuấn tú ngay bên cạnh hắn, mỉm cười nói, “Điện hạ xem đi, em trai tốt của ngài đã bị vị này làm hỏng rồi.”

Aselstine hừ lạnh một tiếng, “Hắn đáng chết! Roloji vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn yên tĩnh!”

Lancelot cười, ý vị sâu xa.

Hắn biết tất cả những chuyện xảy ra trong tương lai, biết cuối cùng là Roloji đi lên ngôi vị hoàng đế, chính như Ngạo Thiên mong muốn vậy, anh chị em cùng cha khác mẹ đấu đá lẫn nhau, cuối cùng ngư ông đắc lợi, nhưng trong đó đã có biến hóa, biến hóa này chính là điện hạ Aselstine bên cạnh. Đời trước, Lind các hạ của gia tộc Anbridge đã sớm qua đời, chỉ có Sal các hạ một mình về đến đô thành, hơn nữa vị này vẫn luôn độc lai độc vãng, cũng không giống tình huống hiện tại, vì thế bởi vì Lind các hạ sống lại, điện hạ Aselstine cũng bất ngờ bảo vệ được tính mạng. Giáo hội cùng rl giao hảo, Lancelot lại dùng danh nghĩa cá nhân hết sức kết giao với Aselstine, mục đích ngay ở đây.

Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.

Ngạo Thiên muốn giữ Roloji, vậy Lancelot liền sớm cho điện hạ Aselstine biết được bộ mặt thật của người em trai này, đến lúc đó nhìn xem Ngạo Thiên còn chơi ra được trò gì!

Lancelot nghĩ, sau đó nhăn lại mi che che ngực. Vết thương của hắn còn chưa khỏi hẳn, gần đây hắn đã hoãn lại tiến độ ám sát Ngạo Thiên, dùng sự thông minh của hắn, rất nhanh đã phát hiện những ám sát kia của mình ngược lại là cho Ngạo Thiên cơ hội rèn luyện, xem đi, gần đây hắn quả thật chăm chỉ hơn so với trước kia nhiều, điều này làm cho Lancelot rất lo lắng, không biết tại sao số phận của Ngạo Thiên lại tốt như vậy, hắn dùng hết thủ đoạn, lại vẫn cứ không thể diệt trừ Ngạo Thiên! Mỗi lần ép hắn đến hiểm cảnh, hắn luôn luôn thủ đoạn mạc danh kỳ diệu liền thoát thân. Điều này làm cho Lancelot tương đối cảnh giác.

Chẳng trách được, chẳng trách được lúc đó, giáo hội dưới tay hắn lại không chịu nổi một kích. Người kia, thần số phận quá mức thiên vị hắn rồi!

Roloji ở cách vách, không hề biết mình đang bị nghe trộm, đã dời đề tài đi: “Nghe nói những người của nghiệp đoàn đó ở quận Sfode không quá thuận lợi.”

Ngạo Thiên nhíu mày, nghĩ thầm không biết mấy người nữ thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau khi nghe nói chuyện mất tích, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, lại không có cách nào tự mình đến, hắn có thể làm chỉ là cố hết sức giữ lấy lãnh địa của nữ thần, một khi đất phong trả lại cho hoàng thất, vậy thì cũng sẽ không lấy lại được nữa, Rab Anbridge là hắn tìm tới, ai cũng không biết Roloji ở nghiệp đoàn ma pháp sư có địa vị rất cao, hắn là đệ tử duy nhất của một vị trưởng lão địa vị cao quý  trong nghiệp đoàn ma pháp sư, dưới sự duy trì của nghiệp đoàn ma pháp sư, chỉ cần Rab được gia tộc Anbridge thừa nhận, nói không chừng có thể lấy được mảnh đất phong kia ——

Rab là người của hắn, như vậy, đồng nghĩa với đất phong đến trong tay hắn.

Về sau chỉ cần nữ thần gả cho mình, như vậy tương đương với mảnh đất phong này vẫn là của “nàng”, tốt đẹp cỡ nào!

Nếu Diệp Lâm ở trong này, nhất định sẽ chém hắn tám mươi đao, hung hăng ném cho hắn hai chữ, nằm mơ!

Hiện tại Diệp Lâm ở quận Sfode, trong phủ thành chủ thuộc về y.

“Hôm nay chúng ta nhất định phải gặp được phu nhân Amity!” Một thanh âm âm nhu truyền đến.

Diệp Lâm cười ra tiếng, cao giọng mở miệng, “Để cho nàng ra gặp các ngươi sau đó bị các ngươi dùng hắc ma pháp một lần nữa sao?”

Trong phòng lập tức lặng im không tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng rõ ràng có thể nghe được.

Diệp Lâm từng bước đi tới, phục sức quý tộc màu trắng trên người vừa vặn thỏa đáng, tô điểm cho thân hình cao gầy của y càng thêm ưu mỹ thon dài, đôi con ngươi đen thâm thúy sáng ngời, mang theo vài phần mỉa mai.

Xavier đi theo phía sau y, hắn mặc áo màu lam đậm quần trắng cùng một đôi giày màu đen, trên mặt là vẻ cười như không cười, đôi mắt lại trầm đến yên tĩnh, nhìn có chút dọa người.

Người trong phòng lập tức sửng sốt.

Ai cũng thật không ngờ bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, thật giống như chưa bao giờ mất tích vậy.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều nhận ra bọn họ.

Tỷ như Rab Anbridge, hắn liền không biết, phải nói, hắn chưa từng nhìn thấy Diệp Lâm cùng Xavier. Cho nên lúc này, hắn vẫn như cũ an tọa trong ghế dựa, vẻ mặt kiêu căng.

“Vị này, chính là Rab Anbridge tiên sinh đúng không?” Diệp Lâm híp mắt nói.

Vị ma đạo sư này nhếch nhếch mí mắt, lạnh lùng nói, “Ngươi là ai? Gọi phu nhân Amity đi ra gặp ta!”

Diệp Lâm thật sự là bị tức bật cười!

“Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khách ngồi ở trong nhà người khác còn hỏi chủ nhân là ai!” Diệp Lâm cười lạnh, “Pegit!”

“Vâng, đại nhân!”

“Đuổi tất cả bọn họ ra cho ta! Từ hôm nay trở đi phủ thành chủ của ta không chào đón bất cứ người nào của nghiệp đoàn ma pháp sư!”

Trong lòng mọi người ở đây đều lộp bộp một tiếng, một vị ma pháp sư già râu tóc bạc trắng trầm giọng nói, “Thì ra là Lindberg công tước các hạ trở về, thật sự là đáng mừng.” Lời này giọng điệu có chút không tốt.

Xavier nhìn hắn một cái, ghi nhớ diện mạo, ngược lại làm cho trái tim vị ma pháp sư già sống gần hai trăm năm này đột nhiên thịch một cái.

“Ha ha, người trẻ tuổi nói đừng kiêu ngạo như vậy chứ.” Một ma pháp sư ra vẻ hiền lành mở miệng, “Vị này chính là Sal hầu tước các hạ đúng không, phải biết, Sfode của chúng ta chính là có một tòa tháp ma pháp…”

“Không phải Sfode của các ngươi ——” Diệp Lâm nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn sửa đúng, “Là Sfode của ta cùng Sal!”

Vị ma pháp sư kia nghẹn, sắc mặt lập tức có chút không tốt lắm.

Phải biết, nghiệp đoàn ma pháp sư đã làm mưa làm gió ở mảnh đất này rất lâu, vị lão thân vương trước kia xưa nay căn bản không quản việc, sống cuộc sống điệu thấp túy sinh mộng tử, cho nên những ma pháp sư của nghiệp đoàn ma pháp sư này căn bản không thể thích ứng mảnh đất này đột nhiên xuất hiện một lĩnh chủ mạnh mẽ.

“Pegit, còn chưa động thủ!” Xavier mở miệng.

Một đám nam nhân cao lớn mặc quần áo đen xông lên chuẩn bị đuổi những ma pháp sư này ra ngoài, vì thế không chút bất ngờ xảy ra, một ma pháp sư ngạo nghễ giơ pháp trượng, “Ai dám động thủ!”

Diệp Lâm khinh miệt liếc hắn một cái.

Nghiệp đoàn ma pháp sư thật đúng là để mắt bọn họ, cả đại sảnh bao gồm Rab, có ba ma đạo sư, bốn đại ma pháp sư, còn có một số ma pháp sư cao cấp, đặt ở bên ngoài, đây tuyệt đối là một sức mạnh có thể kinh sợ tứ phương.

Mà trên thực tế, bọn họ cũng cho là như thế, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ trao đổi ánh mắt, đã làm ra một quyết định!

Trước khi tin tức Diệp Lâm cùng Xavier đã trở về được truyền ra, giết bọn họ!

Mệnh lệnh của cấp trên vốn là mơ mơ hồ hồ, chỉ nói phải cố hết sức lấy được mảnh đất phong này, những thứ khác cũng không nói gì thêm, vì thế, bọn họ lâm thời làm ra quyết định này cũng không làm người bất ngờ.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn, trong đại sảnh phủ thành chủ, ánh lửa bốc lên!

Diệp Lâm chớp mắt đã ở ngoài cửa, lớn tiếng nơi: “Nghiệp đoàn ma pháp sư các ngươi thật to gan! Dám ngang nhiên mưu sát lĩnh chủ! Chuyện này nếu không cho ta một lời giải thích, ta tuyệt đối sẽ không để yên!”

Những lời này mượn đấu khí thêm vào nói lên, người trong cả con phố đều nghe được rõ ràng.

Trái tim những ma pháp sư trong nghiệp đoàn ma pháp sư kia lại hung hăng trầm xuống.

Bởi vì đến lúc này bọn họ mới phát hiện, vị công tước Lindberg này lại là một vị thứ kiếm thánh! Kiếm sĩ cấp mười một! Y thật sự giấu đến quá sâu! Hơn nữa thứ kiếm thánh ở cái tuổi này, thật sự là nghe mà rợn cả người có được không!

Càng đáng sợ chính là, lúc này hầu tước Sal giơ pháp trượng lên, dao động ma lực mạnh mẽ mở ra ——

Đại ma đạo sư!

Vậy mà lại là một vị đại ma đạo sư!

Đại ma đạo sư còn trẻ như vậy! Hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp sư chẳng qua cũng chỉ là một đại ma đạo sư! Một vị pháp thánh duy nhất trong số các trưởng lão hàng năm lưu lạc phiêu bạt, ai cũng không biết hắn ở nơi nào, trong cả nghiệp đoàn ma pháp sư số đại ma đạo sư đều có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Nhưng trước mặt liền có một vị đại ma đạo sư, tuổi trẻ như vậy!

Này yêu cầu thiên phú biến thái cùng từng trải đáng sợ cỡ nào mới có khả năng làm được!

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người thất thanh không nói được lời nào, vị Rab Anbridge kia sắc mặt trắng bệch, ngón tay cũng bắt đầu run lên.

Người của bọn họ có nhiều nữa thì cũng có ích lợi gì, hai vị trước mặt này đã đủ thu thập sạch bọn họ, huống chi, bọn họ đã nhìn thấy Auckland Bonas, Casimir Anjie, Garfield Kerwin, Archie Egalin đứng ở cách đó không xa, từ tin tức ban đầu đến xem, trong bọn họ có hai vị ma đạo sư hai vị kiếm sĩ cấp mười, chỉ là nếu công tước Lindberg cùng hầu tước Sal trước kia đều bị nói thành ma đạo sư cùng kiếm sĩ cấp mười, ai biết bọn họ có phải cũng thế không? Trong vô thức, sáu người trẻ tuổi này đã trở thành nhân vật truyền kỳ trên đại lục Anya, ít nhất mấy trăm năm chưa từng nhìn thấy người xuất sắc hơn bọn họ, đương nhiên, không ai biết ở sau lưng bọn họ chảy bao nhiêu mồ hôi, không ai biết trong thời gian rất dài, bọn họ trừ tu luyện ra hầu như không có bất cứ cái gì khác, trong lúc đệ tử quý tộc khác chơi đùa vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, bọn họ chính là đang tu luyện tu luyện tu luyện.

Đương nhiên, tư chất của bọn họ không tầm thường cũng là sự thật.

Trong mắt những người khác thì đây là tình huống vô cùng đáng sợ, chỉ là mất tích một tháng mà thôi, làm thế nào cũng không thể lập tức từ ma đạo sư, kiếm sĩ cấp mười nhảy nhảy lên một bậc chứ? Nếu thật sự dễ thăng cấp như vậy, cũng không đến mức cho đến bây giờ đại lục Anya cũng chỉ có bằng ấy đại ma đạo sư, thứ kiếm thánh!

Ai cũng không thể nghĩ đến bọn họ ở vực sâu trộm được thời gian bao nhiêu năm.

Kinh sợ máu tanh hơn một tháng trước vẫn chưa rút khỏi trí nhớ mọi người, hôm nay, nghiệp đoàn ma pháp sư dùng giáo huấn máu làm cho mọi người hiểu được lĩnh chủ mới đến là nhân vật mạnh mẽ hung hãn cỡ nào!

Đám ma pháp sư bình thường cao cao tại thượng này hầu như bị giết sạch, chỉ để lại một Rab Anbridge, hắn bị nhốt vào nhà ngục tư nhân của phủ thành chủ, làm bạn với Jilboe bị tra tấn đến không thành hình người, trong một tháng nhóm Diệp Lâm mất tích, không phải không có người ý đồ cứu hắn, mà là tất cả mọi người xem nhẹ đám người Pegit trẻ tuổi xuất thân bình dân kia, bọn họ bước đi trong bóng tối, lúc này đi ra dưới ánh mặt trời, mọi người mới phát hiện đây là một đám nhân vật có bao nhiêu khó đối phó.

“Không có pháp sư vong linh.” Tâm tình của Diệp Lâm rất không xong.

Xavier gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Thật sự không còn cách nào thì chúng ta chỉ có thể giết đến nghiệp đoàn ma pháp sư, phải nhanh! Quá chậm e là hắn đã nghe tiếng gió chạy trốn.”

Cho dù là pháp sư vong linh, sau khi nghe được mình đắc tội một đại ma đạo sư và một thứ kiếm thánh, chỉ cần đầu không phải bị hỏng, hắn nhất định sẽ chạy.

“Không tốt! Có một ma pháp sư mặc áo choàng đen bắt Jacoba đi!” Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt bỗng nhiên xông vào!

Archie sắc mặt không đổi, cau mày nhìn về phía hắn, “Jacoba bị bắt đi?”

“Đúng, một người mặc áo choàng đen giống như pháp sư vong linh ——” Thiếu niên vội vàng nói, “Rõ ràng lúc trước là cùng đến với những ma pháp sư kia…”

Trong lòng Diệp Lâm khẽ động, nhìn về phía Xavier, Xavier gật gật đầu, “Đi!”

Pháp sư vong linh, Diệp Lâm đến thế giới này nhiều năm như vậy, còn chưa gặp qua pháp sư vong linh còn sống, Jacoba nhiều lắm coi như pháp sư vong linh tương lai mà thôi.

Nhưng y không nghĩ đến chính là, đuổi theo Jacoba bị bắt, nhìn thấy lại là Ngạo Thiên sau khi anh hùng cứu mỹ nhân!

Mẹ kiếp, người này tại sao lại xuất hiện ở đây!

Mẹ nó chứ đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!

Chẳng qua, nhìn Jacoba sắc mặt đỏ bừng hai mắt hàm xuân, Diệp Lâm cũng yên một nửa tâm, ít nhất sẽ không lại xảy ra tình tiết cẩu huyết kiểu bị vị hôn phu phản bội tức giận mà nghiên cứu hắc ma pháp cuối cùng chạy về đi diệt một thành người để báo thù linh tinh!

Archie, ngươi an toàn!

Garfield, ngươi sẽ không chẳng hiểu sao biến thành “tiểu tam”!

Nhưng mà…Ai đến nói cho y biết, cái tên Ngạo Thiên này tại sao lại xuất hiện trên đất phong của y?!

“Lind… công tước các hạ.” Ngạo Thiên ẩn tình đưa tình nói, “Ta bị kẻ gian hãm hại, hiện tại bị lưu đày… Thật vất vả mới thoát ra, cho dù là phải đến cái nơi nghèo nàn kia, cũng muốn nhìn thấy ngươi một lần trước…”

Diệp Lâm hung hăng run lên, y cảm thấy điểm tâm của mình đều phải nhổ ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện