Edit & Beta: Cafesvictim 
~ Sẽ không đánh mất bất kì ai ~

“Tôi không biết khi nào thì người cứu viện sẽ đến, nhưng bây giờ không thể nghi ngờ rằng lựa chọn sáng suốt nhất là lập tức rời khỏi đây, sau đó để tôi trở lại quấy rối Augustine.” Dạ Phong Vũ nói, “Ở lại đây thêm một phút thôi, khả năng bị phát hiện sẽ càng lớn.”

Đối phương mắng một câu thô tục, giắt súng vào bên người, xoay người đi xuống hầm.

Dạ Phong Vũ đứng sau hắn nhắc nhở: “Nếu anh không quyết định được, tôi đi trước.”

Vài phút sau, đối phương lôi Phillip ra, những người khác cũng đều lên xe, hiển nhiên là chấp nhập đề nghị rời đi.

“Frank! Đừng sợ!” Phillip dạt dào tình cảm, “Họ chỉ muốn tiền, sẽ không làm hại chúng ta!”

“Có lẽ Augustine chỉ đồng ý chuộc một mình anh.” Dạ Phong Vũ ôm bụng, nghiêng ngả lảo đảo đi bên cạnh anh, trước khi bọn bắt cóc mở miệng bắt dừng lại, nhảy lên xe.

Tiếng động cơ trong khu rừng vắng vẻ càng rõ ràng hơn, xung quanh đã tối dần, chỉ có một chút ánh sáng phát ra từ đèn xe.

“Cậu không sao chứ?” Đến lúc xe khởi động, Phillip vẫn quan tâm hỏi.

“Không sao.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Do ban đầu tôi không đủ phối hợp, tốt nhất là anh đừng tự chuốc lấy cực khổ.”

“Tôi rất vui lòng bỏ tiền chuộc chính mình, nhưng bọn chúng vẫn không để tôi gọi điện cho Augustine.” Phillip rất buồn rầu.

Dạ Phong Vũ cười yếu ớt, tiếp tục tựa vào người anh nghỉ ngơi, nhìn như đã sức cùng lực kiệt, máu trên trán đã sớm khô, để lại một dấu vết chói mắt trên mặt.

Trong xe có ba hàng ghế, hàng đầu tiên là tên đầu sỏ và lái xe, hàng cuối cùng là hai gã mang vũ khí, Phillip bị trói hai tay sau lưng, để tránh việc còn tồn tại thiết bị định vị, áo khoác với quần đều đã bị bọn cướp lột ra vứt lại trong nhà gỗ, nhiệt độ trong xe không tính là rất thấp, nhưng chỉ mặc áo sơ mi với quần đùi hoa, cũng sắp đông lạnh đến nơi.

Lúc em trai hắt xì đến cái thứ tư, Dạ Phong Vũ cởi áo khoác lông của mình ra, phủ lên người anh.

“A! Frank!” Phillip lệ nóng, “Tôi nhất định sẽ kể lại chi tiết với Augustine.”

“Hư…..” Dạ Phong Vũ ra hiệu im lặng, sau đó lại tựa vào vai anh, “Tôi hơi choáng.”

“Cậu cần uống một chút nước ấm.” Phillip quay lại.

Đón tiếp anh là bốn con mắt lạnh băng.

“Nước ấm.” Phillip nhấn mạnh một lần nữa.

Đối phương vẫn không hề phản ứng.

“Làm ơn đi anh bồi, cho dù là con tin, cũng phải được hưởng nhân quyền.” Phillip còn đang lải nhải, lại bị Dạ Phong Vũ ngăn lại: “Tôi thật sự không sao, xin anh yên lặng đi.”

Phillip không cam lòng ngồi xuống, lại cọ cọ người cậu: “Vậy cậu dựa vào tôi nghỉ chút đi.”

Dạ Phong Vũ gật gật, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.

Một mảnh rừng nhỏ và một sườn núi thấp chạy lướt qua, Dạ Phong Vũ nhẹ véo cánh tay anh, yên lặng viết vài chữ. Phillip ung dung, lấy lưỡi dao trong tay cắt băng dính trói tay, ngay sau đó, kín đáo lấy một khẩu súng nhỏ —— dưới sự che lấp của áo lông và lưng ghế, mọi việc diễn ra lặng yên không một tiếng động.

“Thả tôi ra.” Dạ Phong Vũ ho khan ngồi dậy.

Người ở ghế phó lái không động đậy.

“Mục đích của anh là tiền chuộc, chứ không phải đắc tội Augustine, cho nên tốt nhất là thả tôi về thuyết phục anh ấy.” Dạ Phong Vũ tiếp tục nói.

Đối phương làm như không nghe thấy.

Xe lại chạy qua một cái sườn dốc, tốc độ xe cũng giảm xuống, Dạ Phong Vũ đột ngột mở cửa xe ra, nhào cả người ra ngoài nhảy xuống —— bọn bắt cóc cũng không bất ngờ, dù sao cũng đã diễn suốt một đường, cũng đến lúc nghĩ cách thoát thân rồi, chỉ là đám người trong xe đều không nghĩ tới, trong nháy mắt lúc Dạ Phong Vũ nhảy xuống, Phillip cũng đồng thời nổ súng, một viên đạn khiến lái xe gục xuống vô lăng.

Sự việc xảy ra nhanh như trong nháy mắt, xe ầm ầm lao vào vách núi, Dạ Phong Vũ và Phillip nhảy xuống xe, theo quán tính lăn xuống sườn núi, cuối cùng dừng lại ở ven một con đê.

Sau lưng có tiếng súng không ngừng, Phillip kéo cậu đứng dậy: “Cậu không sao chứ?”

“Không sao, đi.” Dạ Phong Vũ lôi anh, lảo đảo chạy đi.

“Chết tiệt, vì sao Augustine lại đồng ý cho cậu đến cứu tôi một mình, anh ấy đâu?” Thấy cậu hình như ngã bị thương, Phillip đơn giản cõng lên.

“Mặc dù lúc tôi đi không có ai đi theo, nhưng có hệ thống định vị.” Dạ Phong Vũ nói, “Đừng lo.”

Tiếng súng càng ngày càng gần, Phillip hung hăng chửi một câu, sau đó kéo Dạ Phong Vũ trốn tạm ra sau gốc cây.

“Tốt nhất là chúng ta chia nhau ra chạy.” Dạ Phong Vũ nói.

“Cậu bị thương, chạy không nổi.” Phillip nắm chặt súng, “Ít nhất phải diệt được hai người.”

Viên đạn đục lỗ thân cây, mơ hồ có bóng người phía trước, Phillip ngắm bắn, đã có tiếng súng vang lên trước.

“Augustine?” Phillip vui vẻ.

“Là tôi.” Dạ Phong Vũ đứng sau trả lời.

“Kĩ thuật bắn súng rất chuẩn.” Phillip lôi cậu chạy ra xa, “Nhưng bị lộ vị trí rồi, chúng ta phải chạy.”

Mất máu quá nhiều, Dạ Phong Vũ đã hơi choáng, nghiêng ngả chạy một đoạn, cậu thở hồng hộc kéo Phillip lại: “Anh đi trước.”

“Cậu điên rồi!” Philli trợn mắt.

“Tôi nắm chắc khả năng thuyết phục chúng.” Dạ Phong Vũ đưa khẩu súng cho anh.

“Chúng ta chờ Augustine đến.” Phillip không giải thích nhiều khiêng cậu lên vai, tiếp tục chạy đi, gió lạnh thấu xương, nhưng hai người đều không cảm thấy lạnh ——- thần kinh căng thẳng cực độ đã loại trừ hết mọi cảm giác, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, là phải rời khỏi chỗ này.

Ánh sao bị mây đen che khuất dần, tiện cho hai người chạy trốn hơn một chút, Phillip đặt cậu xuống cạnh một gốc cây, mệt đến co quắp.

Xung quanh rất yên tĩnh.

“Thoát hiểm thành công rồi?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Có lẽ thế.” Phillip ngồi xổm, “Thật sự không thể tin nổi, đến bây giờ Augustine vẫn chưa xuất hiện.”

“Muốn định vị cũng cần thời gian, hơn nữa vì sợ đối phương nghi ngờ, cũng chỉ có một mình tôi vào rừng.” Dạ Phong Vũ tựa vào thân cây, “Bây giờ anh ấy nhất định là lo lắng hơn ai hết.”

“Lần này ảnh đi Paris, không chỉ là vì tiệc từ thiện, mà còn để thu nhẫn.” Phillip nói, “Nhẫn cầu hôn.”

“Vậy sao?” Dạ Phong Vũ cười cười.

“Còn quý giá hơn nhẫn ruby của anh ấy nữa.” Phillip nói, “Bây giờ chúng ta chỉ cần im lặng chờ trời sáng, sau đó người cứu hộ sẽ đến.”

Dạ Phong Vũ gật đầu, cảm thấy hơi mê man.

“Đừng ngủ.” Phillip ôm cậu, muốn truyền lại chút ấm áp, “Augustine lập tức tới đón chúng ta.”

Thân thể Dạ Phong Vũ bất giác hơi run, mây đen trên trời dần tan đi, một vầng trăng sáng treo trên ngọn cây, trong bụi cỏ như có gì khác thường, Dạ Phong Vũ chần chờ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện một họng súng tối om.

Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Phillip đã bị đẩy thật mạnh xuống đất, tiếng súng vang lên, có chất lỏng nóng bỏng chảy ra từ mạn sườn.

“Frank!” Phillip giận dữ hét lên, cầm súng nhắm ngay bụi cỏ.

Mắt tối dần đi, tiếng súng dày đặc như mưa, Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, cả người rơi vào bóng tối khôn cùng.

…….

Thế giới như chìm vào đáy hồ yên tĩnh, không có chút ánh sáng hay tiếng động nào. Giống như thật lâu thật lâu về sau, mới bắt đầu chậm rãi chuyển động, cảm giác khó chịu thở không nổi dần tan biến, hô hấp cũng từ từ thông thuận.

Trên môi là cảm giác ấm nóng ướt át, cảm giác quen thuộc nhất.

Lông mi Dạ Phong Vũ nhẹ run, lại vẫn không mở ra nổi.

“A!” Giọng nói rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khóe miệng bắt đầu cong lên.

Tựa như mọi thứ chưa từng thay đổi.

Augustine cúi đầu, tiếp tục hạ những nụ hôn nhỏ vụn xuống mắt cậu, hôn đến khi người dưới thân tỉnh lại. Nhìn đôi mắt xinh đẹp kia chậm rãi mở, trái tim cũng như bị đánh một cái thật nặng, lo lắng và bất an mấy ngày qua luôn tồn tại trong mắt rốt cuộc cũng tan biến đi, lại không biết mình nên làm gì, chỉ có thể nắm chặt hai tay cậu, nắm chặt đến như muốn bóp nát ra, tựa như chỉ có làm vậy, mới có thể chắc chắn không phải đang mơ.

“Em không sao.” Giọng Dạ Phong Vũ khàn khàn.

Phillip dạt dào tình cảm, nước mắt lã chã, thấy vô cùng cảm động.

Quản gia cười tươi, đẩy xe lăn đưa cậu ra khỏi phòng bệnh.

A! Phillip treo một tay một chân, vẫn còn cố ngoái đầu lại nhìn, còn chìm đắm đến không thể kiềm chế được trong người đẹp ngủ say phiên bản hiện thực.

Nụ hôn triền miên lại nồng nhiệt, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, như ánh nắng mùa hè, lại như giữa đêm đông giá rét ấy, khi chính mình ôm lấy cậu ấy từ mặt đất dày tuyết lạnh lẽo, có dòng máu ấm nóng chảy ra không ngừng.

“Em thật sự không sao.” Mặt Dạ Phong Vũ vẫn tái nhợt.

“Anh suýt nữa đã để mất em.” Augustine cầm tay cậu, giọng khô khốc như mặt đất nứt nẻ.

“Anh sẽ không mất em.” Dạ Phong Vũ cười nhẹ, “Vĩnh viễn cũng sẽ không.”

Augustine giơ tay muốn ấn chuông, lại bị nắm chặt ống tay áo.

Ngón tay cái Dạ Phong Vũ cọ qua hốc mắt hơi đỏ của anh, một lần nữa nhắm mắt hôn lên.

Phòng bệnh bên cạnh, Phillip đang khoe tảng thạch cao của mình qua video.

“Tôi sẽ quay lại ngay!” Trình Hạ nhanh chóng thu dọn hành lí.

Phillip cảm động vô cùng.

“Anh chắc chắn anh họ không sao chứ?” Hai tay Trình Hạ cầm iPad rung rung.

Phillip hoa cả mắt: “Augustine tới kịp thời, nên mọi người đều không sao, đương nhiên, vì không muốn Leon tiên sinh và Kate phu nhân lo lắng, chuyện này tốt nhất là giữ bí mật trăm phần trăm.”

Trình Hạ gần như vùi cả người vào trong hòm.

Bởi vì sau khi ngã xuống sườn núi bị đụng vào đầu, lại bị thương ở mạn sườn mất máu quá nhiều, cho nên chỉ tỉnh lại được một chút, Dạ Phong Vũ lại mê man đi. Cho dù bác sĩ luôn cam đoan không còn nguy hiểm nữa, Augustine vẫn lựa chọn ngồi canh giường bệnh một giây cũng không muốn rời ——— anh thậm chí còn không muốn nhớ lại cái cảm giác vài ngày trước khi nhận được điện thoại, chính mình đến tột cùng là ở cái trạng thái và tâm lí như thế nào, mới có thể đồng ý để cậu đi gặp bọn bắt cóc một mình, mấy tiếng ngắn ngủi chạy từ Paris về đến Milan, chính là khoảng thời gian đằng đẵng nhất trong đời. Mà sau khi về lâu đài, nhìn cái chấm đỏ nho nhỏ trên màn hình định vị cách mình càng ngày càng xa, đã hối hận vô số lần, muốn ngăn lại tất cả mọi chuyện, cuối cùng lại vẫn là nhìn cậu từng bước một đi về phía nhà gỗ.

“Ngài nên nghỉ ngơi.” Đêm dài, quản gia đi vào khoác cho anh một chiếc áo.

Augustine đang trầm tư đột nhiên hoàn hồn.

“Đó là lựa chọn duy nhất lúc ấy.” Quản gia nán lại, “Ngài không cần phải tự trách.”

“Tôi không thể tưởng tượng nổi mình sẽ mất đi bọn họ.” Giọng Augustine khàn khàn, “Bất cứ ai.”

“Ngài sẽ không mất đi bất cứ ai.” Quản gia đứng bên cạnh anh: “Tin tôi, lâu đài chỉ có thể càng ngày càng vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Augustine xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi mệt.

Trong phòng bệnh rộng rãi, Phillip đang hết sức chăm chú xem bóng đá, đèn lại đột nhiên bị bật lên sáng choang.

Augustine đứng ngoài cửa nhìn cậu.

“Có chuyện gì?” Phillip tháo kính 3D xuống, vô tội quay đầu lại.

“Bác sĩ đã nói mày phải đi ngủ trước mười giờ.” Augustine nhíu mày.

“Nhưng em đã ngủ cả một ngày.” Phillip giãy dụa muốn ngồi thẳng dậy.

Augustine đi đến, đỡ cậu ngồi dậy.

“Chị dâu sao rồi?” Phillip hỏi.

“Một giờ trước vừa mới ngủ.” Augustine ngồi ở bên giường.

“Anh nên tiếp tục ở bên cậu ấy.” Philip thả lại nửa quả táo gặm dở lên cái đĩa, xoa xoa tay xong lại bắt đầu cảm động, “Không ngờ anh lại đồng ý, để chị dâu tới cứu em một mình.”

“Không có.” Augustine mặt than.

Philip ôm lấy cánh tay anh, tình cảm dạt dào, tự động loại bỏ câu trên.

Nhìn thấy em trai xui xẻo mặt mũi bầm dập, tay Augustine thong thả vỗ vỗ lưng cậu, tư thế rất gượng gạo.

Philip say mê vô cùng.

A! Kiểu chữa bệnh hoàn toàn khác!

Sáng sớm hôm sau trời nắng rất đẹp, Dạ Phong Vũ mở to mắt, nhìn rèm cửa màu trắng đến xuất thần.

Augustine ôm cậu xoay người lại: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Dạ Phong Vũ nằm trong lòng anh lười biếng ngáp, “Khi nào thì em có thể xuất viện?”

“Một tuần nữa.” Ngón tay Augustine luồn vào tóc cậu, “Sau đó tiếp tục ở lại lâu đài nghỉ ngơi.”

“Cuối tuần là bắt đầu tuyên truyền phim.” Dạ Phong Vũ ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng chắc chắn em không về được, đúng không?”

Augustine gật đầu.

Dạ Phong Vũ nhìn trần nhà thở dài.

“Một bộ phim tốt hay dở, thành công hay không, không phụ thuộc vào việc nam chính có tham gia công chiếu hay không.” Auguatine đắp chăn cho cậu, “Công ty quản lí sẽ giải quyết chuyện này.”

“Em có muốn đi cũng đi không nổi.” Dạ Phong Vũ vất vả nghiêng người, cánh tay ôm lấy lưng anh, “Vụ bắt cóc lần này là thế nào? Ít nhất cho em biết đối phương là ai.”

Sau khi Phillip bắn hạ tài xế, chiếc xe đâm vào vách núi, hai người ngồi sau chết tại chỗ, người ở ghế phụ thì nhảy xuống xe đầu tiên, cùng với xe sau đuổi theo đến cùng, cho đến khi bị cảnh sát chạy tới hiện trường bắt gọn.

“Là đứa con riêng của lão Bernal.” Augustine trả lời.

Dạ Phong Vũ nhíu mày: “Em đã từng thấy hắn chưa?”

“Chắc là chưa, cảnh sát đang điều tra, chờ khi em khỏi hẳn xuất viện, anh sẽ nói cho em mọi chuyện.” Augustine hôn hai má đầy vết xước của cậu, “Bây giờ em chỉ cần làm một việc, đó là nghỉ ngơi cho khỏe.”

Dạ Phong Vũ gật đầu, lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cũng không hỏi nhiều nữa.

Buổi chiều, Trình Hạ cũng từ London chạy về Milan, xuống máy bay liền chạy thẳng tới phòng bênh, kết quả vừa vặn gặp cảnh nam thần đang tắm cho anh họ.

“Anh không sao.” Trước khi em họ lo lắng đến hỏng mất, Dạ Phong Vũ đã xoa đầu cậu.

“Chắc chứ?” Nhìn cả người anh đầy vết thương, cùng với cái lưng băng kín vải không thể động đậy, Trình Hạ vẫn rất là muốn tuôn lệ.

“Chuyến trải nghiệm đặc sắc đó, sau này có thời gian thì nói.’ Dạ Phong Vũ chỉ chỉ phòng bên, “Em có thể đi thăm Phillip.”

“Vậy lát nữa em lại đến.” Trình Hạ vứt balo xuống nền nhà, chạy sang phòng bên.

Augustine khóa trái cửa lại, sau đó bưng chậu nước ấm đến bên giường, giúp cậu cởi quần ngủ.

Dạ Phong Vũ nói: “Em có thể tự làm.”

Augustine nâng người cậu lên, cởi quần lót ra.

Khăn bông ấm áp sát qua giữa hai chân, Dạ Phong Vũ nhìn trần nhà, tai hơi hồng hồng.

“Anh tưởng là em đã quen với việc không cần phải che đậy khi ở trước mặt anh.” Augustine ghé vào tai cậu hôn một cái, giọng mang theo ý cười, “Có điều dáng vẻ bây giờ cũng rất đáng yêu.”

“Đó là vì làm tình.” Dạ Phong Vũ trả lời.

“Cũng có thể là vì muốn chăm sóc cho em.” Bàn tay Augustine nâng gáy cậu lên, “Không chỉ có vì dục vọng.”

Dạ Phong Vũ ôm cổ anh.

“Anh sẽ không cho phép bất cứ ai khác nhìn thấy cơ thể em, cho dù đó là hộ sĩ hay người giúp việc.” Augustine thâm tình, “Chỉ có anh.”

Di động “tinh” một tiếng, đúng lúc đưa đến siêu cấp phúc lợi từ “Chúng ta đều yêu Dạ Phong Vũ”, mười tám bức ảnh cơ thể tuyệt vời của ông xã, cơ bản là bối rối, cũng miễn cưỡng có thể liếm nửa tiếng.

Augustine mặt không chút thay đổi ném điện thoại xuống thảm, tiếp tục hôn tình nhân nhỏ nhà mình, không kiềm chế được, lại tiêu sái.

Phòng bệnh bên kia, Phillip dạt dào tình cảm giang hai tay: “Mười tiếng.”

“Nằm mơ.” Trình Hạ dừng bước.

“Làm ơn, tôi bị đám khốn nạn kia bắt cọc đúng một ngày, thậm chí còn trải qua một trận đấu súng nữa.” Phillip lệ nóng doanh tròng, còn có ý đồ giơ đùi phải bị thương lên.

Nhìn có vẻ đúng là hơi thê thảm, Trình Hạ thỏa hiệp một chút, miễn miễn cưỡng cưỡng ôm lấy anh ta.

“A!” Phillip nghẹn ngào.

Tốt đẹp, mềm mại, lông xù, ấm áp, chữa bệnh, tràn ngập ánh nắng, chính là Chuột chũi nhỏ.

“Vì sao anh lại chạy vào rừng một mình?” Trình Hạ khó hiểu.

“Đây là bí mật.” Vẻ mặt Phillip nghiêm túc, “Nếu cậu đồng ý khoe răng cửa——“

“Nghĩ cũng không muốn!” Trình Hạ đập đầu anh.

Phillip vô cùng tiếc nuối.

“Bọn bắt cóc đi đâu rồi?” Trình Hạ tiếp tục hỏi.

“Ở cục cảnh sát, nhưng chỉ là tạm giữ.” Phillip trả lời, “Đợi chị dâu khỏi bệnh xuất viện, Augustine sẽ đích thân giải quyết chuyện này.”

Mà mình đây nhất định phải được xem toàn bộ.

Thật sự là một chút cũng không chờ mong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện